Quyền Tài

Trước buổi trưa, Đổng Học Bân ngồi trong văn phòng xem báo kinh tế buổi sáng.

Ở một vị trí rất dễ quan sát trên trang đầu của báo kinh tế, ba chữ “Huyện Đại Phong” được viết rất rõ ràng, nội dung là huyện Đại Phong chuẩn bị tổ chức hội chợ Chiêu thương, quy mô cũng không nhỏ, không chỉ quy tụ được các thương gia trong nước, mà một số doanh nghiệp nổi tiếng có cổ đông nước ngoài thậm chí là ngoại thương Hàn Quốc cũng được mời đến. Hội chợ chiêu thương do huyện trưởng Lịch Phong đích thân chỉ đạo. Từ vị trí của bài báo này cũng có thể thấy rằng tỉnh rất coi trọng chuyện này, đây là cơ hội cho huyện Đại Phong tạo thế.

Ta nói Lịch Phong hai ngày trước tới Bắc Kinh, thì ra là vì hội chợ chiêu thương.

Đổng Học Bân chau chau mày, sắc mặt có chút khó coi.

Cốc cốc, có người gõ cửa, là Khương Hải Lượng tới xin chri thị công tác.

“Hải Lượng, đến đúng lúc lắm” Đổng Học Bân đưa báo cho anh ta xem, “Báo kinh tế buổi sáng của tỉnh anh đã xem chưa vậy?”

“Chưa”.

Khương Hải Lượng có chút sửng sốt, anh vội cầm lấy tờ báo xem, lông mày chau lại, sau khi xem khoảng hai phút, mặt anh bỗng tối lại, “Tỉnh có ý gì vậy? Hội chợ chiêu thương của các huyện trước đây đều bị đăng ở mấy trang sau, hội chợ chiêu thương của huyện chúng ta năm ngoái còn bị đặt ở trang cuối cùng, vậy mà lần này lại đăng huyện Đại Phong lên trang nhất là sao? Hơn nữa huyện Đại Phong lại vừa mới cho huyện chúng ta một vố như vậy nữa. Vừa mới đoạt mất hợp đồng của chúng ta. Vậy mà tỉnh lại ra chiêu này là sao? Đây là cho ai xem chứ? Thật là quá đáng mà. Tại sao huyện Đại Phong là mẹ ruột sinh còn huyện chúng ta lại là mẹ kế dưỡng chứ?”

Đổng Học Bân hỏi, “Trước đây hội chợ chiêu thương của huyện Đại Phong có thể thu hút được bao nhiêu nguồn đầu tư?”

“Năm trước là sáu” Khương Hải Lượng trầm giọng nói, “Tổng số tiền đạt trên một trăm triệu”.

“Vậy hội chợ chiêu thương của huyện chúng ta năm ngoái thì sao?”

Mặt Khương Hải Lượng có chút ngượng ngùng nói, “Hai hạng mục, hai mươi triệu” Còn một câu anh chưa nói, đó là trong hai hạng mục thì có một là cục Chiêu thương đã kí kết xong trước buổi hội chợ rồi, cho nên tính ra thì chỉ có một hạng mục thực sự là kết quả của buổi hội chợ đem lại.

Đổng Học Bân lại đưa tờ báo lên xem, anh cúi đầu xem lại một lượt, chả trách tỉnh lại ưu ái họ như vậy, năng lực của huyện Đại Phong mạnh hơn rất nhiều so với huyện Duyên Đài, tối qua vừa xảy ra chuyện như vậy mà hôm nay tỉnh lại đưa một tin trang nhất thế này, có vẻ như đang nói rằng so với huyện Đại Phong, huyện Duyên Đài các người chẳng là gì cả, người ta cướp hợp đồng của các người thì cứ cướp, muốn triệt chức các anh thì triệt, ai bảo năng lực các anh không tốt.


Đổng Học Bân biết tỉnh có lẽ cũng không có ý này, nhưng cái bài báo trang nhất này lại khiến hắn không thể không nghĩ như vậy.

Thái độ của tỉnh có chút quá độ rồi.

Tạ tỷ lên tỉnh đòi công bằng, cũng không biết giờ thế nào rồi.

Hướng Bí thư và Tào Bí thư cũng đã báo cáo lên tỉnh, cũng không biết kết quả thế nào.

Sau khi Khương Hải Lượng rời đi, Đổng Học Bân lôi điện thoại ra muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nghĩ lại nếu có kết quả thì đã có người nói cho anh biêt rồi. Bây giờ mặc dù chưa có điện thoại gọi tới, chắc là chưa có tin gì. Nghĩ tới đây Đổng Học Bân lại bỏ điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi, hắn bèn xuống dưới lầu lấy xe. Hắn không ăn ở nhà ăn, cùng mấy ngày rồi chưa gặp Ngu Mỹ Hà và Tiểu Thiến Thiến rồi. Trưa nay Đổng Học Bân định ăn cơm cùng bọn họ.

Chiếc xe Camry băng qua ba con đường, đi về hướng tiểu khu Hoa Mỹ.

Một phút… năm phút… mười phút…

Đột nhiên, lúc đi qua quán trà của Bành Khắc Nông, tốc độ chiếc xe của Đổng Học Bân bỗng chậm hẳn lại, anh phát hiện có một chiếc xe của cục y tế đang đỗ trước cửa của quán trà đã bị niêm phong đó, có người đang bóc mầy tờ giấy niêm phong, tên ông chủ mặt tròn kia cũng ở đó. Sau khi mấy người nói với nhau vài câu, người của cục y tế mặt lạnh băng bỏ đi. Tên ông chủ đó vẫy tay gọi mấy người phục vụ, bào họ mở cửa chuẩn bị kinh doanh như bình thường.

Đã có chuyện gì vậy?

Sắc mặt Đổng Học Bân trầm lại. Buổi sáng vừa mới niêm phong, mới được vài tiếng đồng hồ mà? Lại mở cửa kinh doanh ư? Giấy niêm phong của cục phòng cháy và cục công thương sao cũng mất rồi?

Mẹ nó! Đánh vào mặt của tất cả các lãnh đạo huyện chúng ta, vậy mà vẫn còn dám mở cửa kinh doanh sao?

Đổng Học Bân giẫm ga đuổi theo xe của cục y tế, anh phóng nhanh đi lên trước chiếc xe đó rồi vặn tay lái chặn đầu chiếc xe đó lại.


Cộp, Đổng Học Bân mở cửa xuống xe.

Người của cục y tế mặt giận dữ, họ nhấn nút kéo cửa sổ xuống định mắng người.

Nhưng người trung niên ngồi bên cạnh lại nhân ra đối phương nên vội vàng kéo người này lại, “Là Đổng Cục trưởng của cục Chiêu thương”.

Ôn thần ư? Người này giật mình, may mà chưa mắng người ta, anh ta vội vàng cùng người bên cạnh xuống xe, “Đổng Cục trưởng…”

Đổng Học Bân giương mắt nhìn bọn họ, “Cái quán trà kia, ai cho các người tháo niêm phong vậy?”

Một người cười khổ nói: “Chúng tôi cũng không biết có chuyện gì nữa, buổi sáng chính là tôi dẫn người tới niêm phong, quán bọn họ tình trạng an toàn vệ sinh ở phía trước cũng khá ổn nhưng ở phía sau rõ ràng không đạt tiêu chuẩn, nhưng vừa rồi lãnh đạo cục vừa ra chỉ thị, quán trà đó cũng nộp phạt rồi, sai chúng tôi tới tháo niêm phong ra, cụ thể thế nào tôi cũng…”

Chỉ thị của cục?

Đổng Học Bân cũng biết bọn họ cũng không lớn gan dám tự ý tháo niêm phong, Hướng Bí thư và Tạ Huyện trưởng đều ngấm ngầm đồng ý việc niêm phong này. Hắn liền quay người lên xe rồi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Cục trưởng cục Y tế Từ Húc. Tên Từ Húc này lúc Đổng Học Bân tới cục Tài chính đòi tiền đã từng gặp qua hắn, lúc trước hắn là một bác sĩ khoa nhi, tính tình rất ôn hòa, thái độ đối với người khác cũng rất từ tốn, hắn đã để lại cho Đổng Học Bân một ấn tượng khá tốt.

“Alo! Lão Từ, là tôi Đổng Học Bân”.

“À, Đổng Cục trưởng”.

Đổng Học Bân nói thẳng vào vấn đề: “Quán trà ở tiểu khu Hoa Mỹ, buổi sáng chẳng phải vừa niêm phong sao? Chẳng phải là không hợp vệ sinh sao? Sao bây giờ lại tháo niêm phong rồi?”


Từ Húc lưỡng lự một lát rôi nói: “Giấy niêm phong của cục công thương và cục phòng cháy cũng tháo rồi”.

“…Hả? Là ý tứ gì?”

“Không phải tôi muốn vậy, là huyện, còn cụ thể thế nào tôi cũng không rõ”.

Từ Húc không nói nhiều, chỉ nói như vậy nhưng cũng làm cho Đổng Học Bân hiểu hết mọi chuyện.

Đây là do lãnh đạo huyện ra lệnh sao? Buổi sáng vừa mới niêm phong quán trà, bây giờ lại tự mình tát vào mặt mình sao? Cái gì cùng với cái gì. Không đúng. Bên trong chắc chắn có chuyện, sắc mặt Đổng Học Bân bỗng biến đổi, hít một hơi, hắn lại lái xe dừng ở bên cạnh đường, hắn muốn gọi điện thoại lên trên.

Reng reng reng, reng reng reng, nhưng điện thoại của Hồ Tư Liên đã tới trước.

Đổng Học Bân nén lửa giận trong lòng nghe điện: “Hồ tỷ, việc của quán trà đó là sao vậy? Niêm phong quán trà…”

“Chính Hướng Bí thư ra lệnh rút”.

“Bí thư Hướng? Tại sao? Buổi sáng chẳng phải vẫn…”

Giọng Hồ Tư Liên rõ ràng đang rất giận dữ, “Vừa rồi, một thư kí của lãnh đạo tỉnh đã trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ Hướng Bí thư, cũng không biết là ý của lãnh đạo tỉnh hay là ý của thư kí đó nữa, nhưng mà trong điện thoại đó đã điểm tên phê bình tất cả Hướng Bí thư, Tạ Huyện trưởng và cả huyện chúng ta nữa, nói là Bành Khắc Nông cáo trạng lên tỉnh rằng đã bị huyện chúng ta trả thù khi đầu tư ở huyện. Vị thư kí đó nói lãnh đạo tỉnh rất coi trọng việc này, bảo huyện chúng ta phải biết nhìn thoáng hơn, không thể dọa những nhà đầu tư được, không thể bôi đen danh dự của tỉnh, thư kí của lãnh đạo tỉnh cũng ra mặt rồi, còn ai dám gây chuyện ở quán trà đó nữa chứ? Cho nên sau khi thu tiền phạt, huyện liền cho thu hồi lệnh niêm phong quán trà đó”.

Đổng Học Bân mặt biến sắc, “Còn không cho chúng ta ép nhà đầu tư sao? Chuyện này là ai ép ai trước? Bành Khắc Nông trở mặt không thèm nhận người nữa. Nói chuyện cũng thối như cái đít vậy, nói đổi ý là đổi ý. Chúng ta còn phải lo lắng về cách nghĩ của hắn sao? Còn phải che chở hắn bảo vệ hắn sao? Kiếp trước chúng ta nợ hắn sao?”

“Tay của Bành Khắc Nông cũng không dài như vậy”

“…Hả?”

“Vị lãnh đạo tỉnh kia, nghe nói là thân thích của Lịch Phong”.


Lại là huyên Đại Phong sao? Tao ĐCM cả nhà chúng mày.

Đầu Đổng Học Bân phát hỏa rồi, hay cho cái tên họ Lịch. Xe của ngươi hỏng, ta có ý tốt lái xe từ Bắc Kinh đưa ngươi trở về, ngươi thật là không coi ta ra gì, lại lấy oán trả ơn cướp mất hợp đồng đầu tư của ta, còn dám dựa vào mối quan hệ trên tỉnh mà làm mưa làm gió ở huyện Duyên Đài để bãi chức ta, phê bình lãnh đạo huyện ta, bây giờ thì sao? Nhà ngươi đã quay trở về huyện Đại Phong rồi mà vẫn năm lần bảy lượt nhúng tay vào chuyện chấp pháp của huyện chúng ta sao? Muốn dùng tỉnh để ép huyện chúng ta sao? Ngươi điên rồi. Huyện Duyên Đài là huyện của các ngươi sao?

Đổng Học Bân tức giận nói: “Hồ tỉ, quán trà đó tôi đã xem qua rồi, con đường phòng cháy phía sau rất không đạt tiêu chuẩn, chuyện này không phải phạt tiền là có thể giải quyết, muốn sửa lại ít nhất cũng phải mất nửa tháng, trong thời gian này mà xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm chứ? Sao cơ? Huyện Đại Phong còn muốn can thiệp vào chuyện chấp pháp của chúng ta sao? Chúng dựa vào cái gì chứ? Ai cho Lịch Phong hắn cái quyền đó chứ?”

“Thư kí của lãnh đạo huyện dã lên tiếng, dù không đúng thì chúng ta cũng phải nghe theo”.

Có thể nói ra những lời này, rõ ràng Hồ Tư Liên cũng rất bất mãn với chuyện này. Bành Khắc Nông không thể nào với lên được lãnh đạo tỉnh, chắc chắn là thủ đoạn của Lịch Phong. Lịch Phong ra chiêu này chẳng phải là có ý dẫm lên mặt huyện Duyên Đài chúng ta lần nữa sao? Vụ giả ngã lần trước làm cho hắn thần sắc thất kinh, lần này Lịch Phong chính là muốn mượn tay Bành Khắc Nông. Hồ Tư Liên lần này thực sự bị làm cho tức chết rồi, cánh tay của Lịch Phong ngươi giơ ra quả thật quá dài rồi đó. Cướp hợp đồng của chúng tôi còn có lí? Vu oan cho cán bộ chúng tôi ngươi cũng vẫn có lí? Ngươi là loại người gì chứ?

Không khí trong điện thoại trầm xuống, lần này quả thực quá tức giận rồi.

Vài giây sau, Đổng Học Bân hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: “Tuệ Lan Huyện trưởng tối qua đi lên tỉnh đã về chưa vậy? Tỉnh nói thế nào?”

Vừa nói tới chuyện này, sắc mặt Hồ Tư Liên bỗng trở nên khó coi: “Tỉnh chẳng nói gì cả”.

“Không có gì sao? Là ý gì chứ?”

“Hướng Bí thư và Tạ Huyện trưởng phản ánh chuyện này lên tỉnh nhưng tỉnh chẳng coi chuyên này là gì cả, đặc biệt là Phó Thị trưởng quản lí chiêu thương, đối với họ mà nói, hợp đồng đầu tư rơi xuống đâu cũng không quan trọng, dù sao cũng đều là ở tỉnh Phần Châu. Từ lời của Tạ Huyện trưởng tôi nghĩ rằng ý của họ chính là huyện Đại Phong có thể cướp được hợp đồng đầu tư của huyện chúng ta là bọn họ đã làm tròn nhiệm vụ, dù sao cũng chưa kí hợp đồng chính thức, cho nên đoạt mất rồi thì thôi. Tỉnh không nói như vậy nhưng tôi thấy họ chính là có ý này, hơn nữa huyện Đại Phong lại đang chuẩn bị tổ chức hội chợ Chiêu thương, cũng sắp bắt đầu rồi, ngay cả tỉnh cũng rất coi trọng việc này. Tôi thấy báo kinh tế sáng nay cũng đăng trên trang nhất chính là tạo thế lực cho bọn họ. Thời kỳ này, công tác chiêu thương của huyện Đại Phong quan trọng hơn huyện của chúng ta, tỉnh đương nhiên sẽ coi trọng bọn họ, cho nên cho dù huyện Đại Phong có không coi trọng quy củ thì tỉnh cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi”.

Đổng Học Bân sắp phát điên rồi, “Đoạt rồi thì thôi sao?”

“…Quan hệ của Lịch Huyện trưởng với tỉnh cũng không đơn giản!”

Lịch Phong! Huyện Đại Phong!

Các người đây là bức tôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui