Quyền Tài

Buổi tối chưa đến tám giờ, bữa cơm cũng tan.

Trong phòng khách nồng nặc mùi rượu, hai bình rượu Mao Đài đã hết nhẵn, mọi người đều uống không ít.

Hồ Tư Liên nhìn đồng hồ, cô cáo lỗi xin về trước, mọi người đều đứng lên tiễn cô, đợi đến khi Hồ Tư Liên đi xong, đám người Lưu Đại Hải và Trần Phát cũng lần lượt cáo từ rời đi. Đổng Học Bân không yên tâm để bọn họ lái xe bèn nói với Phùng Phó Đội trưởng một tiếng bảo anh ta tìm người tới đưa hai người họ về. Buổi tối nay để hai người họ ở lại huyện vậy. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại ba người là La Hải Đình, Lâm Bình Bình và Quách Phàn Vỹ.

Đổng Học Bân cười nói: “Mọi người cũng về sớm đi, cũng không còn sớm nữa rồi”.

“Tôi không vội đâu” La Hải Đình kéo chiếc váy màu đỏ tươi của mình uốn éo, cô rất tự nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn. “Để tôi rửa sạch chỗ bát này rồi nói, sao dám để anh một mình dọn dẹp chứ”.

Lâm Bình Bình thấy vậy cũng vội vàng chạy tới giúp, “Để tôi lau bàn”.

Quách Phàn Vỹ cũng nhanh chân nhanh tay, vừa quét rác rồi lại đi đổ rác.

Mười phút sau, phòng khách sạch sẽ hẳn lên, tất cả đều được ba người dọn dẹp sạch sẽ. Thấy thế, Đổng Học Bân nói: “Còn nói là tôi mời khách sao, cuối cùng lại để mấy người bận rộn cả nửa ngày trời, vừa nấu ăn lại vừa dọn dẹp thế này. À nhưng mà tay nghề của La đại tỷ và Lâm tỷ cũng thật điêu luyện, may mà tôi không xuống bếp, nếu không thì toi mọi người rồi, ha ha. Hôm nay thật cám ơn mọi người, mấy hôm nữa tới nhà hàng ăn đi, tôi mời mọi người” Mọi người vừa dọn dẹp xong, Đổng Học Bân cũng ngại không muốn để họ về nhanh như vậy bèn nói: “Đến đây, ngồi một lát đi”.

Mọi người vây quanh bàn ăn thành một vòng.

Đổng Học Bân lấy điếu thuốc đưa lên miệng, Quách Phàn Vỹ ngay lập tức lấy bật lửa ra cho hắn.

Nhìn La Hải Đình và Lâm Bình Bình một cái, Đổng Học Bân lại cân nhắc một chút, hắn xua tay chặn cái bật lửa lại rồi cất điếu thuốc đi, không hút nữa.


Lâm Bình Bình vội nói: “Ngài cứ hút đi”.

“Chúng tôi không sao” La Hải Đình không biết lấy đâu ra cái bật lửa bật lên đưa ra, “Kệ chúng tôi, ngài cứ hút đi…”

Đổng Học Bân khoát tay: “Thôi được rồi, nào dám để hai vị nữ sĩ hít khói chứ, ha ha. Tôi cũng đang tập hút ít lại đây. À đúng rồi, Phàn Vỹ!” Anh chỉ chỉ vào cái tủ nhỏ bên cạnh cửa, “À, cái tủ đó hình như có trà với thuốc, cậu cầm qua đây, cầm hết qua đây” Trong nhà đã hết sạch rượu rồi, nhưng mà thuốc thì còn rất nhiều, đều là đồng nghiệp khi tới chúc tết tặng anh. Đến khi Phàn Vỹ đem thuốc qua, Đổng Học Bân liền nói: “Phàn Vỹ, La đại tỷ, hai người mỗi người lấy ba bao đi. La đại tỷ, chị cũng lấy cho chồng chị ba bao đi”.

La Hải Đình vội vàng xua tay, “Không được, không được, sao có thể thế được chứ?”

Lâm Bình Bình và Quách Phàn Vỹ liên tục từ chối.

Đổng Học Bân cười nói: “Một mình tôi hút cũng không hết được, coi như giúp tôi giải quyết khó khăn đi. Lúc nào về nhớ cầm đi, không được quên đấy”.

Không phải là loại Trung Hoa mềm thì cũng là Phù Dung Vương, đều là hàng tốt, không hề rẻ.

Mấy người Lâm Bình Bình cũng chưa tặng quà cho Đổng Học Bân, ngược lại lại còn lấy đồ của lãnh đạo, mọi người đều cảm thấy không hay cho lắm.

Sau khi đẩy đi đẩy lại một hồi, cuối cùng La Hải Đình đành cắn răng cười nói với Đổng Học Bân: “Vậy tôi xin thay chồng cảm ơn cục trưởng”.

Đổng Học Bân nói: “Cảm ơn gì chứ, sau này hết thuốc hút thì cứ tới chỗ tôi lấy, không cần khách sáo đâu”.

Thấy La Chủ nhiệm lấy thuốc, Lâm Bình Bình và Quách Phàn Vỹ cũng không nói gì thêm nữa.


Đổng Học Bân không tiễn khách, bọn họ cũng không vội về, mấy người cứ ngồi đó nói chuyện với nhau, nói chuyện riêng có thể làm cho mọi người gần nhau hơn là nói chuyện công việc.

Nói chuyện một hồi, đột nhiên Đổng Học Bân dựng mắt lên, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn chỉ cảm thấy trên chân mềm nhũn, giống như bị cái gì đó va vào vậy. Ban đầu hắn còn nghĩ là ai đó không cẩn thận đã va vào chân mình, nhưng lát sau, cái chân mềm mềm kia hình như cũng không có ý bỏ ra vậy, nó còn đè lên cả trên giầy của hắn, lát sau cái chân đó lại dần dần tiến vào ống quần của hắn, chạm vào tất hắn rồi lại chạm vào chân của hắn, chân của đối phương khi chạm vào hắn có một cảm giác sàn sạt, là tất chân.

Đối diện Đổng Học Bân là La Hải Đình và Lâm Bình Bình, mà hôm nay Lâm Bình Bình đi giày da, không dễ dàng gì tháo ra, không cần hỏi cũng biết, vậy thì chính là chân của La Hải Đình tháo ra từ chiếc giày cao gót rồi, nó vẫn còn nóng hôi hổi.

Vị La đại tỷ này.

Chị như vậy không phải là muốn mạng của tôi sao.

“Nghe nói Tạ Huyện trưởng đã đi thành ủy rồi? Mấy người Hướng Đạo Phát và Đoạn Chính An cũng đã báo cáo chuyện của huyện Đại Phong rồi à?”

“Tôi cũng nghe nói vậy, lần này lãnh đạo huyện ta đều tức điên rồi, nhưng mà cho dù thành ủy có xử phạt huyện Đại Phong, cho dù có phê bình Lịch huyện trưởng thì dự án Bành Khắc Nông cũng không trở lại với chúng ta”.

“Tên Bành tổng này thì làm gì chứ, sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không hiểu, lần này hắn đã đắc tội với huyện Duyên Đài chúng ta rồi”.

“Công ty Bành Khắc Nông không ở huyện chúng ta, cho nên hắn cũng không sợ hãi, thế nên mới dám không nể mặt chúng ta như vậy, mới dám động vào cục Chiêu thương chúng ta và cả Tạ Huyện trưởng, Triệu Huyện trưởng nữa, nhưng mà tôi nghe nói hắn hình như hắn cùng với người khác đầu tư mở một quán trà, ở khu vực tiểu khu Hoa Mỹ, hình như là thứ kinh doanh duy nhất ở huyện chúng ta thì phải, các nhà máy và hạng mục khác đều gần thành phố”.

Quách Phàn Vỹ và Lâm Bình Bình, La Hải Đình ba người lại bàn luận sôi nổi vấn đề này.


La Hải Đình cầm chén trà nóng, cô nhấp một ngụm nói một câu, nhìn cô biểu cảm có thể thấy rằng ngoài sự phẫn nộ đối với hành vi ti tiện của Bành Khắc Nông ra thì không nhìn ra cái gì khác cả.

Nhưng Đổng Học Bân chỉ cảm thấy cái chân mang tất chân kia đang ngày càng tiến sâu vào ống quần hắn, còn nhẹ nhàng chà xát nữa, làm cho Đổng Học Bân cảm thấy ngứa ngáy. Nhìn vào tư thế ngồi của La đại tỷ, lúc này cô đang ngồi vắt chân chữ ngũ trước mặt Đổng Học Bân, chiếc khăn trải bàn ở bên trên chiếc váy dài diễm lệ của cô đã che hết tầm mắt, bộ dáng đoan trang thế kia, chẳng ai nghĩ ra cái chân bên dưới chiếc bàn kia đang làm gì cả.

Đổng Học Bân bị chọc tới không chịu được nữa, anh ho khan nói: “Cái gì mà quán trà? Tên họ Bành đó chẳng phải là không đầu tư vào bên này sao?”

La Hải Đình nghiên đầu nhìn về phía anh, gió thổi mái tóc dài quá vai của cô, “Cái này coi như không phải một mình hắn làm, nhưng mà bên trong vẫn có cổ phần của hắn, cũng chiếm không ít”.

“Vùng gần tiểu khu Hoa Mỹ?” Đổng Học Bân không động đậy chân, “Chính là cái quán trà hai tầng ‘Nồng trà’ đấy hả?”

La Hải Đình ừm một tiếng, “Anh đi qua đó rồi à?”

Đổng Học Bân cười cười “Thật là trùng hợp, lần trước bảo mẫu của tôi được người bên an ninh quốc gia mời đi uống trà, cũng chính là tới quán trà đó, sau đó tôi tới xem qua, thì ra mấy nhân viên phòng công vụ của Bộ an ninh quốc gia đó là giả, tự mình làm giả giấy chứng nhận, ngay cả biển tên cũng sai lung tung, ha ha, thì ra đó là quán của Bành Khắc Nông? Được”.

Lâm Bình Bình nghe thấy trong lời nói của anh có tâm sự gì đó, cô sửng sốt: “Ý của anh là… muốn cấp cho hắn…”

Quách Phàn Vỹ cũng sáng mắt lên, để bên phòng thuế đi xử lí chúng sao?

“Tôi không có ý gì cả” Đổng Học Bân thản nhiên nói: “Dự án trọng điểm của huyện chúng ta năm nay chính là sự hấp dẫn đầu tư của cục Chiêu thương, cho dù có giống như Bành Khắc Nông đầu tư theo kiểu nói không giữ lời này thì chúng ta cũng phải nhiệt tình đối đãi, không thể quá nhỏ mọn được, dù hắn không coi huyện chúng ta ra gì, còn uy hiếp đến tiến độ hạng mục của chúng ta, hủy bỏ kí ước trong chớp mắt. Như vậy thì chúng ta cũng phải khoan dung đối đãi, nếu như sau mùa thu mà bên tài chính thực sự cố tình để mắt tới quán trà của Bành Khắc Nông, vậy cũng khó tránh được làm cho những nguồn đầu tư khác thất vọng, họ sẽ cảm thấy chúng ta lấy thế để ép người”.

Nghe tới câu này, trong mắt La Hải Đình bồng lóe lên một ý nghĩ.

Lâm Bình Bình cũng nghiêm túc hẳn lên, Đổng Cục trưởng thật biết nhìn xa trông rộng.


Chỉ có Quách Phàn Vỹ không nói lời nào, mấy người La Hải Đình mới tiếp xúc với Đổng Học Bân có hai tháng mà thôi còn Quách Phàn Vỹ lại theo Đổng Học Bân rất lâu rồi, đương nhiên biết phong cách làm việc của Đổng Học Bân. Lấy sự khoan dung để đối đãi với Bành Khắc Nông ư? Lấy lòng dạ của thủ tướng để tha thứ cho hắn ư? Đổng Cục trưởng nếu như có thể bình tĩnh như vậy thì đã không đắc tội với nhiều người rồi

Quả nhiên, câu nói sau của Đổng Học Bân đã lộ rõ nguyên hình, “Đương nhiên, cục y tế và đội phòng cháy cũng vẫn phải đến quán trà đó kiểm tra chút, sắp tới ngày Lễ lao động rồi, vấn đề vệ sinh công cộng và phòng cháy chữa cháy vẫn phải đặt lên hàng đầu. Nếu như quán trà của Bành tổng không đảm bảo được những khía cạnh này thì chúng ta cũng phải mau chóng phê bình chỉ ra chỗ sai. Việc thu hút đầu tư của cục chiêu thương rất quan trọng nhưng người dân còn quan trọng hơn. Chúng ta không thể chỉ vì thu hút nguồn vốn mà coi nhẹ lợi ích của người dân, chuyện này không thể được!”

Ta kháo!

Nói nửa ngày trời cuối cùng vẫn chẳng phải là sẽ tính sổ sau mùa thu sao?

Lâm Bình Bình choáng váng, cô còn vừa nói rằng cách nhìn đại cục của Đổng Cục trưởng không rộng đến vậy.

Đổng Học Bân muốn sau thu sẽ tính sổ, nhưng mà nó không có nghĩa là cách nhìn đại cục của anh không rộng. Bành Khắc Nông đã đắc tôi với toàn bộ huyện Duyên Đài rồi, bản thân hắn có lẽ cũng không nghĩ chuyện sẽ trở nên phiền phức như vậy nhưng cuối cùng lại như vậy, bởi vì hắn đã không giữ lời mà qua mặt Tạ huyện trưởng, qua mặt cả cục chiêu thương, vì thế mới dẫn đến bao nhiêu chuyện phát sinh sau này. Nếu như Bành Khắc Nông vì không còn cách nào khác mới lựa chọn huyện Đại Phong thì không sao nhưng hắn lại vì một chút lợi ích con con, vì vài cái điều khoản ưu đãi mà làm mất hết thể diện huyện Duyên Đài, cơ quan nhà nước là nơi để cho ngươi có thể vui đùa sao? Huyện đã khách sáo với ngươi, bật đèn xanh cho ngươi, cho ngươi những chính sách ưu đãi nhất, miễn phí tuyên truyền cho ngươi, ngay cả Tạ Huyện trưởng và Triệu Huyện trưởng cũng đích thân tới chủ trì kí hợp đồng, nhưng ngươi lại đối xử với chúng tôi như vậy sao? Còn uy hiếp chúng tôi nếu không giảm giá xuống sẽ không kí hợp đồng? Lại còn giả bộ không nghe điện thoại để tất cả chúng tôi leo cây sao?

Cút con mẹ mày đi!

Uy tín của cơ quan nhà nước không dễ gì bị nghi ngờ, cầu đã rút rồi, nhất định sẽ có người xử lý Bành Khắc Nông.

Nhưng Bành Khắc Nông chỉ có một quán trà ở huyện Duyên Đài, lại còn là hợp tác với người khác nữa, cái mục tiêu này quá nhỏ, lãnh đạo huyện sẽ không vì nó mà đích thân ra tay xử lí hắn, khó tránh khỏi người ta đàm tiếu. Nghĩ đi nghĩ lại, Đổng Học Bân quyết định tự mình ra mặt, cái này chính là mắt nhìn đại cục. Hắn muốn cho cả huyện một câu trả lời xác đáng, cho các lãnh đạo huyện một câu trả lời xác đáng, giết gà dọa khỉ, cái này cũng rất cần thiết, nếu như thực sự không có chút hành động nào chẳng phải sẽ làm cho các nhà đầu tư khác nghĩ rằng huyện Duyên Đài yếu kém sao? Một nhà đầu tư thì có thể muốn qua mặt thì qua mặt sao? Như vậy thì từ nay về sau công tác chiêu thương của huyện Duyên Đài sao mà phát triển được đây?

Đây đều là do Bành Khắc Nông tự chuốc lấy.

Chuyện của Phan Chu qua đi rồi sẽ đến lượt họ Bành nhà ngươi. Thể diện của Tuệ Lan nhà ta mà ngươi cũng dám làm nhục sao? Nếu như không cho ngươi một bài học thì ngươi vẫn chưa biết mình họ gì. Chúng ta nể mặt ngươi chính là giữ thể diện cho ngươi chứ không phải sợ ngươi. Vậy mà ngươi lại được nước làm tới sao. Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi.

Thực con mẹ nó ôn thần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui