Buổi tối.
Sắp mười giờ.
Nhà Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân theo cô ấy cùng nhau vào trong, thật ra cũng là đi vài bước, Cảnh Nguyệt Hoa và cha mẹ ở lầu trên lầu dưới thôi.
Cửa đóng.
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày nói: "Chuyện gì?"
Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Cái gì chuyện gì?"
"Cậu trở về không phải tìm tôi có việc thương lượng sao?" Cảnh Nguyệt Hoa cởi giày, tự mình ngồi xuống sô pha, cầm lấy ly trên bàn uống nước.
Đổng Học Bân nói: "Ài, tôi không phải vừa nói sao, tôi có thể có chuyện gì, cũng là đột nhiên nhớ ngài, lúc này tới đây thăm ngài, hơn nữa cũng có chút lo lắng bệnh của ngài, sợ ngài không được lại không nói với tôi, lúc này nhìn khí sắc cũng được, tôi cũng an tâm."
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, "Tân Khoa kêu cậu điều động cho nó?"
Đổng Học Bân ngồi xuống kề bên cô ấy, "Không có, tôi cũng là cảm thấy Tân Khoa không tồi, đang tìm thư ký, ngày hôm nay vừa thấy mới nghĩ tới hắn, thích hợp thì xác định thôi."
Cảnh Nguyệt Hoa lại nói: " Chuyện nhà chúng tôi còn cần cậu quan tâm sao?"
Đổng Học Bân nha nói: "Cái gì chứ, tôi là vì khai triển công tác của tôi, đương nhiên phải tìm một thư ký tôi cho rằng thích hợp, ngài cứ như vậy, đặc biệt không có ý nghĩa, cái gì đều cho rằng có quan hệ với ngài, tôi cho em trai ngài điều qua có quan hệ gì với ngài."
Thật ra đương nhiên là có quan hệ, thư ký trẻ tuổi thông minh nhiều như vậy, thậm chí còn đều là người địa phương, còn đều là người rất quen thuộc đối với huyện Tiêu Lân, chỉ cần Đổng Học Bân nói một câu muốn mới thư ký, cũng không biết có bao nhiêu người đánh vỡ đầu chen đến đây, như thế nào cũng sẽ không đi tìm Cảnh Tân Khoa. Không nói vấn đề năng lực, chỉ là hắn ta ở tỉnh Bắc Hà, một người thư ký không quen hoàn cảnh công tác và quan hệ nhân viên của địa phương tuyệt đối không phải một người thư ký tốt, bên trong nhiều ngóc ngách, Cảnh Tân Khoa đi sợ là cần ma hợp rất lâu mới có thể gánh được trách nhiệm của thư ký, nhưng Đổng Học Bân vẫn không chút suy nghĩ tìm hắn, vì sao? Đương nhiên bởi vì mặt mũi của chị hắn.
Cảnh Tân Khoa trong lòng rõ ràng.
Cảnh Nguyệt Hoa làm sao không biết?
"Em trai của tôi như thế nào tôi biết, đi cũng giúp không được cậu." Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm nói: "Nếu như không xử lý tốt được việc, còn có thể mang phiền toái tới cho cậu, nếu là như thế này cậu sớm đừng cho hắn đi."
Đổng Học Bân không sao cả nói: "Từ từ sẽ quen. Ma hợp dần sẽ tốt thôi. Tôi không vội, hơn nữa con người tôi ngài còn không biết sao, tôi không sợ phiền phức, năng lực công tác của hắn có hạn không quan hệ. Năng lực công tác của tôi mạnh. Cũng không cần Tân Khoa giúp tôi cái gì. Có thể làm được công tác liên lạc thông thường là có thể, cái khác tôi sẽ xử lý, cũng nương cơ hội có thể khiến cho Tân Khoa rèn đúc. Cũng là chuyện tốt, mạnh hơn nhiều so với ở văn phòng đường phố." Dừng một chút, nói: "Tôi biết ngài là che chở em trai, sợ hắn leo lên cao trước khi thành thục, đến lúc đó té đau, cũng sẽ phạm sai lầm có hại, nhưng con người không sai làm sao mà lớn, huống hồ có tôi ở đây, em trai ngài đi theo tôi tôi còn có thể khiến cho hắn chịu thiệt được hả?"
Cảnh Nguyệt Hoa không nhịn được giơ tay lên, không nói.
Đổng Học Bân vừa nhìn như vậy, có vài lời cũng không dám nói, hắn lần này tới cũng là muốn giúp đỡ Cảnh Nguyệt Hoa hoạt động một chút, thành phố Phần Châu nếu như không được thì các thành phố khác, dù sao hắn muốn giúp Cảnh Nguyệt Hoa đi lên một cấp, cái này cũng là nguyên nhân hắn trước đó khi điện thoại tới thì chủ động mời Chung thị trưởng ăn, Nguyệt Hoa cũng làm bí thư khu uỷ không ít thời gian, từ sau khi Đổng Học Bân đem lão bí thư đá khỏi ghế cho đến bây giờ, hai năm hơn rồi, tư lịch cũng được rồi, với mặt mũi và nhân mạch của Đổng Học Bân cái này hẳn không là vấn đề. Thế nhưng nhìn thấy Cảnh Nguyệt Hoa đối với một điều động của em trai đều cố chấp như thế, tuyệt không muốn Đổng Học Bân hỗ trợ, Đổng Học Bân cũng không mở miệng nói chuyện thu xếp cho Nguyệt Hoa thăng quan, hắn biết, cho dù nói, Cảnh Nguyệt Hoa cũng tuyệt đối không đồng ý, bằng không sao lúc trước người trong khu cho Cảnh Nguyệt Hoa một biệt hiệu là " khu trưởng mặt đen " được, tính tình quá cứng, căn bản là không nghe người khác an bài.
Đương nhiên, Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị buông chuyện này, hắn lần lượt tìm những người phụ nữ từng có quan hệ với mình, chính là vì xin lỗi, tiện thể nhìn xem có thể giúp đỡ hay không, hắn quyết định không nói cùng Cảnh Nguyệt Hoa, mình len lén thu xếp cho cô ấy một chút, không cho cô ấy biết, đến lúc đó điều động xuống tới Cảnh Nguyệt Hoa cũng không có biện pháp nói cái gì, thậm chí có thể cũng không biết là mình liên hệ, cái này ok rồi.
Nhìn thời gian, Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: "Lúc này đều mười giờ rồi, vậy cái gì, tôi đã rời chức rồi, bên này cũng không chỗ ở, nếu không ngày hôm nay ở chổ ngài nha?"
Cảnh Nguyệt Hoa không chút khách khí nói: "Tự mình đi ở khách sạn."
"Khách sạn rất xa, xung quanh cũng không có, tôi còn phải đón xe, nhưng buổi tối đi chổ nào tìm xe taxi hả?" Đổng Học Bân cũng mặc kệ, đem áo khoác cởi ra chuẩn bị vào phòng vệ sinh, "Tôi tắm rửa trước."
Cảnh Nguyệt Hoa mặt tối sầm, "Cha mẹ tôi ngay tại dưới lầu!"
Đổng Học Bân nói: "Tôi không đi bọn họ cũng không biết."
"Tân Khoa và Bình Bình buổi tối cũng ở, bọn họ nếu như đi lên?" Cảnh Nguyệt Hoa nói.
"Sẽ không, đều đã trễ thế này, cùng lắm tôi trốn dưới giường." Đổng Học Bân cũng không chờ cô ấy đồng ý, tự mình tiến vào phòng vệ sinh, cởi quần áo bắt đầu tắm, một chút cũng không đem mình là người ngoài. Hắn biết Cảnh Nguyệt Hoa cũng là ngoài miệng cứng, sắc mặt đen, thật ra trong lòng vẫn là mềm mại.
Mười phút sau.
Đổng Học Bân đi ra, phát hiện phòng khách đã không người, đẩy cửa phòng ngủ, mới phát hiện Cảnh Nguyệt Hoa đã cởi quần áo vào chăn, đèn đều tắt, vì vậy cũng không khách khí, đá dép lên giường, chui vào chăn cùng Nguyệt Hoa, "Nguyệt Hoa."
"Ừm."
"Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Dù sao tôi nói lời xin lỗi, ngài nghe là được."
...
Dưới lầu.
Phòng khách Cảnh gia.
Cảnh phụ Cảnh mẫu đã rửa mặt đi ngủ, gian ngoài chỉ còn Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình.
Cảnh Tân Khoa đi vài vòng trong phòng, nhìn thời gian, nói: "Đổng bí thư chắc là đã đi, anh đi tìm chị một chuyến, ngày hôm nay chị cuối cùng cũng không nói chuyện, anh cũng không biết chị là thái độ gì, huống hồ trước đó còn cãi lại chị một câu, ài, cũng tại anh, anh thật ra biết chị là vì tốt cho anh."
Lâm Bình Bình vừa nghe thì hoảng sợ, vội nói: "Anh đừng đi."
"Vì sao? Sao không thể đi?" Cảnh Tân Khoa nghi hoặc nói.
Lâm Bình Bình biết quan hệ của hai người kia, đã trễ thế này, phỏng chừng Đổng Học Bân ngày hôm nay khẳng định là không thể đi, tám phần mười là ngủ lại trong phòng Cảnh Nguyệt Hoa, lúc này Cảnh Tân Khoa nếu như đi qua... Vậy không phải phiền phức sao, loại sự tình này đương nhiên không thể khiến cho Cảnh Tân Khoa biết, vì vậy Lâm Bình Bình nói: "Chị khẳng định có thể lý giải anh, không cần đi, đã trễ thế này chị đều ngủ, ngày mai rồi nói cũng như nhau."
Cảnh Tân Khoa nói: "Chị chẳng lẽ ngủ sớm như vậy?"
"Em thấy chị ngày hôm nay rất mệt, vẫn là ngày mai đi." Lâm Bình Bình cố ý kéo hắn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...