Quyền Tài

Dưới chân núi.

Hết mưa.

Trong tiếng mắng chửi của Đổng Học Bân, mưa vừa rồi đã dần dần nhỏ đi một chút đột nhiên ngừng, bầu không khí của hiện trường cũng phối hợp thành lặng ngắt như tờ lên, tất cả mọi người bị một chuỗi tiếng mắng này của Đổng Học Bân làm cho nghe choáng váng, tất cả đều trừng to mắt ra nhìn qua chỗ đó.

Mắng chửi người?

Bí thư huyện uỷ mắng chửi người?

Còn là trước mặt nhiều cán bộ như vậy?

Còn là trước nhiều ký giả và dân chúng như vậy??

Rất nhiều người đều có một nhận thức chủ quan hay nói là vô thức đối với cái từ ngữ bí thư huyện uỷ này, cảm thấy hẳn phải là như thế này, hoặc hẳn phải là như thế kia, nhưng lời nói và việc làm của Đổng Học Bân bí thư huyện uỷ hiển nhiên ngoài dự liệu của mọi người, thật sự làm cho người ta trừng to mắt ra!


Bí thư còn có thể mắng chửi người?

Cái đệch! Đây là phong cách của người đứng đầu sao??

Đổng Học Bân đang mắng rất tự tại, thậm chí đều hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không thích hợp, không nói cái khác, thằng nhãi này cũng là cái phương thức làm việc này. Trước đây cấp bậc lúc còn nhỏ, Đổng Học Bân cũng là như thế này, khi đó trên cơ bản cũng không thu liễm, hở một chút thì há mồm mắng to, sớm đều thành thói quen rồi, sau đó theo cấp bậc lên cao, Đổng Học Bân trên chính trị thoáng thành thục một ít, số lần mắng chửi người cũng có khống chế, không phải bình thường, dù sao hắn cũng không phải là “đầu trần”, ở trên đầu luôn có lãnh đạo lớn hơn so với hắn đè xuống, cũng phải chú ý ảnh hưởng, phó khoa, chính khoa, phó xử, chính xử, Đổng Học Bân tuy rằng không ít lần mắng chửi người, nhưng càng ngày càng thu liễm, nhưng lần này tiền nhiệm Đổng Học Bân nhưng không có, từ sau chuyện hắn làm ra ngày đầu tiên tới huyện Tiêu Lân là có thể nhìn ra, Đổng Học Bân hoàn toàn thả tính cách và tính tình của mình, trước đây thu liễm là bởi vì ở trên có người đè, hắn không thể làm quá mức, nhưng hiện tại? Đổng Học Bân làm bí thư huyện uỷ, nói một câu không dễ nghe, toàn bộ huyện Tiêu Lân hiện tại do hắn định đoạt. Vậy hắn còn có cái gì phải lo? Đây là sân khấu bày ra đầy đủ cho một tên lưu manh, hơn nữa tính tình thối của Đổng Học Bân lúc đầu cũng là cái đức hạnh này, hắn hiện tại mắng chửi người đã không có cố kỵ!

Mắng chửi người?

Tôi mẹ nó mắng cũng là anh!

Không phục? Không phục anh cắn tôi đi!?

Không thể không nói, bản lĩnh mắng chửi người của Đổng Học Bân so với bản lĩnh đánh người của hắn còn muốn sâu hơn, đó là trải qua thiên chuy bách luyện, cũng là vốn ban đầu của hắn, lúc này mở miệng, khí thế của bí thư huyện uỷ cũng là thoáng cái bạo phát ra, thật sự chấn động không ít cán bộ ở đây.


Mạnh Hàn Mai đổ mồ hôi.

Tô Nham kinh ngạc trợn trán.

Thường Lâm và một ít cán bộ cũng dở khóc dở cười.

Chỉ có người của đội cứu viện huyện Tiêu Lân tham dự cứu viện nghe được vô cùng vui sướng. Thậm chí đều có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Đổng bí thư nói hay lắm!"

"Không sai!"

"Tới trễ các người còn ra lệnh chỉ huy chúng tôi?"

Bí thư huyện uỷ đều mắng, bọn họ còn có cái gì không dám nói?


Người của thành phố thì làm sao? Ở thành phố cũng là một đội cứu viện thôi! Cấp bậc có lớn cũng không hơn được bí thư huyện uỷ của bọn họ! Hơn nữa, bọn họ đều là người của huyện Tiêu Lân, là do Đổng bí thư quản. Cũng không phải thành phố các người, vậy còn có cái gì cố kỵ? Vì vậy người của đội cứu viện đương nhiên là giúp đỡ bí thư của mình, bọn họ vẫn là phân rất rõ ràng, huống chi Đổng bí thư là nói giúp bọn họ. Tính tình của Đổng Học Bân rất phù hợp với những con người trong đội cứu viện, lúc đầu bọn họ còn chỉ cảm thấy bí thư huyện uỷ mới tới khí lực quá lớn, giọng quá lớn, thể lực quá tốt. Vân vân, đều là một ít thứ bên ngoài, nhưng giờ phút này, bọn họ mới thật sinh ra tâm tư tôn kính đối với Đổng bí thư. Bọn họ những người này không có nhiều trí tuệ chính trị như vậy, cũng không hiểu nhiều lục đục nội bộ với nhau như vậy, cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tiếng mắng của Đổng Học Bân cho bọn họ cảm giác bí thư mới không cùng một dạng với bí thư huyện uỷ trước đây. Rất chân thực, không giống Trương huyện trưởng và bí thư Lý trước đây thích nói lời rỗng tuếch. Nói mấy câu là có thể nói đến nhân tâm.

Mặt của người phụ trách đội cứu viện thành phố đều bị mắng đến tái lại, "Đổng bí thư, ngài sao nói như vậy?"

Người này cũng quả thật quá không có ánh mắt, đương nhiên thật ra cũng không phải do hắn, hắn tự nhiên không có khả năng biết Đổng Học Bân là vừa bị bí thư thị ủy chọc tức, lúc này thuần túy là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng tới bí thư thị ủy, thành phố các người không cho Đổng Học Bân tôi thoải mái? Vậy tôi con mẹ nó cũng sẽ không để cho các người thoải mái! Tính cách hỗn đản và tính tình lưu manh của Đổng Học Bân giờ phút này quả thật là lộ ra không xót gì, thằng nhãi này cho tới bây giờ cũng không phải là một người hiền!

Đổng Học Bân nhìn nhìn hắn nói: "Tôi nói như thế nào? Tôi con mẹ nó cũng nói như vậy! Tôi còn muốn nói cho các người! Cứu viện bên này có nhân viên cứu hộ của huyện Tiêu Lân chúng tôi phụ trách! Không cần các người bắt chó đi cày! Tới trễ thì tới trễ! Cũng đừng tìm lý do kẹt xe làm gì! Lại càng không cần các người đến đây chỉ huy! Công tác chỉ huy tôi làm! Cần các người quan tâm? Từ chổ nào tới thì quay con mẹ nó về chổ đó đi!"

"Ngài..." Những người của thành phố đều rất tức giận.

Đổng Học Bân chỉ chỉ xa xa, "Không muốn nghe hả? Không muốn nghe thì cút đi cho tôi! Còn ở đây nói nhảm làm gì! Không chửi các người vài câu thì cả người khó chịu phải không?"

Tô Nham thấy có máy ảnh tựa như muốn chụp lại, lập tức sầm mặt đi tới chặn màn ảnh, "Làm gì!"

Người thợ chụp ảnh cười khổ nói: "Tô thư ký, tôi không có chụp, mâu thuẫn nội ngoại chúng tôi vẫn là phân rõ ràng, tôi cũng là cảm thấy Đổng bí thư mắng quá hay, muốn phóng lớn màn ảnh một chút." Bọn họ đều là trong hệ thống tuyên truyền của huyện Tiêu Lân, bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện hiện tại cũng dựa vào hướng Đổng bí thư, bọn họ đều có suy nghĩ.


Phóng lớn một chút thy?

Bên cạnh nhiều ký giả vừa nghe, cũng bị chọc cười.

Mạnh Hàn Mai thấy không khác biệt lắm, đi tới khuyên, "Bí thư, ngài xin bớt giận."

Người của đội cứu viện thành phố bị Đổng Học Bân mắng như thế, ngộp tuy rằng ngộp, nhưng tất cả đều thành thật một ít, không có hành động khác, người phụ trách đen nghiêm mặt ở đây không hé răng, người phía dưới bọn họ tự nhiên cũng không nói chuyện, toàn bộ xấu hổ đứng ở nơi đó, không có biện pháp, đối phương là bí thư huyện uỷ, chổ này còn là trên địa giới của huyện Tiêu Lân, bọn họ cho dù được bí thư thị ủy ra chỉ thị, lại cũng không dám lỗ mãng cùng Đổng Học Bân, người ta là người đứng đầu của bên này, nếu thật sự hạ quyết tâm muốn thu thập bọn họ, quả thật dễ như bỡn vậy.

Lúc này đụng phải thiết bản rồi!

Người phụ trách của đổi cứu viện thành phố cũng rất bực mình, hắn lúc này tới vốn cảm thấy là có chỉ thị của bí thư thị ủy, cho nên làm việc hẳn là dễ dàng, tự nhiên cũng muốn phô trương một ít, thấy bọn họ sau khi tới thì người đã được cứu ra, trong lòng cũng là muốn tham dự một chút, giành công lao một chút, ai có thể nghĩ đến sẽ gặp phải một bí thư huyện uỷ không giảng đạo lý như thế còn hỗn đản như thế, còn chưa có nói cái gì, vừa mở miệng thì đem bọn họ mắng một lần, cái này là phương thức làm việc cái gì? Ở đâu có loại bí thư huyện uỷ như vậy hả??

Thật ra một ít cán bộ của huyện Tiêu Lân lại cảm thấy bọn họ thật sự là đáng đời, sự tích của Đổng bí thư sau khi đến nhận chức các người không nghe nói qua hả? Còn ầm ĩ với hắn? Các người thật biết giỡn!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui