Buổi tối.
Sắp tám giờ.
Dưới đề nghị của Phương Thủy Linh, mọi người bắt đầu ca, Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên ca trước, hai người song ca một bản tình ca "Nóc Nhà", rất là dễ nghe, kế tiếp là một mình Phương Thủy Linh với bài "Yến Vĩ Điệp", cũng không tồi, bài sau là của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân do dự nói: "Hay là thôi đi."
"Đừng mà anh rể, tới tới!" Tạ Nhiên khuyến khích.
Phương Thủy Linh cũng cười hì hì nói: "Anh đã chọn rồi, hát một bài đi."
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Anh hát không dễ nghe cho lắm, đừng làm cho hai đứa sợ."
Phương Văn Bình đột nhiên lên tiếng: "A, còn có chút tự hiểu lấy mình, vậy cậu hát nhỏ một chút thôi, tôi thật sự bị làm sợ đấy."
Phương Thủy Linh cười khổ kéo cô nhỏ của mình: "Cô..."
Đổng Học Bân trừng mắt, hắc, muốn đấu với tôi phải không? Vậy tôi hát!"
Nhạc nổ lên, là bài "Sói đội lốt cừu", Đổng Học Bân bị chọc tức rồi, cũng không cảm thấy cái gì mà mất mặt hay không, cũng lớn tiếng hát lên, hắn tuy rằng hát không hay, nhưng ít nhất cũng còn có thể nghe lọt, hơn nữa tương đối phù hợp với giai điệu, có khí thế.
Hết nhạc.
Phương Thủy Linh lập tức vỗ tay: "Hát hay lắm!"
Tạ Nhiên cũng vỗ tay: "Còn tốt hơn em nhiều!"
Đổng Học Bân cười tủm tỉm khoát tay: "Bình thường bình thường, đừng tâng bốc anh!" Thằng nhãi này rất vui vẻ, tự thấy mình hát bài này cũng không tệ lắm.
Chỉ có Phương Văn Bình rất không nể tình, "Hát cái gì thế."
Đổng Học Bân hừ một tiếng, "Vậy bà tới. Cũng cho tôi được thêm kiến thức."
"Cậu mở mắt chờ đi!" Phương Văn Bình cầm lấy micro, tiếp theo là bài của cô ấy.
Thế nhưng sau khi thấy cái tên bài hát, Đổng Học Bân cũng có chút đổ mồ hôi, lại có thể là “Bài sơn ca hát cho đảng nghe”, trời đất, cái bài này cũ lắm rồi, bà được không hả? Bất quá vừa nghĩ đến tuổi tác của Phương Văn Bình, Đổng Học Bân cũng bình thường trở lại một ít, người ta là đại tỷ lớn tuổi, cũng không thể trông cậy vào người ta hát những ca khúc mới được.
Bài sơn ca hát cho đảng nghe.
Tôi đem đảng so với mẹ;
Mẹ chỉ sinh ra tôi.
Ánh sáng của đảng chiếu lòng tôi.
Phương Văn Bình cất giọng hát. Đổng Học Bân trong lòng lầm bầm một chút. Bởi vì cô ấy hát rất êm tai, âm thanh cũng đặc biệt hồn hậu, khí lực rất đủ.
Một bài hát xong.
Phương Văn Bình cười nhìn Đổng Học Bân, "Chịu phục chưa?"
Đổng Học Bân cười nhạo nói: "Cái gì mà tôi chịu phục. Bà chờ tôi hát một bài!" Dứt lời nói với Tạ Nhiên: "Bấm nhạc cho anh! Bài Quang Minh của Uông Phong!"
"Được!" Tạ Nhiên lập tức nhấn.
Phương Văn Bình chen vào nói: "Bấm bài cao nguyên Thanh Tàng cho tôi!"
"Tốt dì Phương." Tạ Nhiên lại nhấn.
Cuối cùng. Tình thế phát triển trở thành Đổng Học Bân và Phương Văn Bình hợp ca. Có Tiểu Linh phát hỏa, hai người cũng không mắng nữa, nhưng đấu khí còn đang tiếp tục.
Cô một bài.
Tôi một bài.
Không ai phục ai.
Nhìn hai người như vậy. Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên liếc nhau, đều có chút dở khóc dở cười.
Rốt cục, hai người bọn họ cũng hát mệt mỏi, mỗi người hầu như đều hát sáu bảy bài, căn bản cũng không có chuyện của Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên, tất cả đều là hai người bọn họ hát.
Đổng Học Bân kêu một chai nước, cũng không rót ra ly, trực tiếp uống cạn, sau đó hỏi: "Ai hát tốt hơn?"
Tạ Nhiên ặc một cái.
Phương Văn Bình cũng uống một ly, "Nói một chút, ai hát tốt hơn?"
Phương Thủy Linh ba phải nói: "Cái này, đều tốt, đều tốt."
Phương Văn Bình hí mắt, "Cái gì mà đều tốt? Các người đánh giá một chút!"
Tạ Nhiên vội nói: "Âm thanh của dì Phương êm tai, khí lực cũng đủ, hát cũng đặc biệt có khí thế, cao âm cũng rất cao, cũng không là người bình thường có thể hát được, nhất là bài cao nguyên Thanh Tàng, quá dễ nghe."
Phương Thủy Linh cũng nói: "Đổng ca hát có tình cảm, âm thanh mặc dù có chút thấp, nhưng cũng là loại giọng này mới có mùi vị, đặc biệt hữu tình, ca từ hát ra cũng rất đả động lòng người."
Giống như vẫn là nói hai người hát đều tốt.
Đổng Học Bân cũng tiếp nhận cái đánh giá này, thật ra hắn cũng biết mình hát không bằng Phương Văn Bình, cho nên cũng không tính toán ai thua ai thắng.
Phương Văn Bình hiển nhiên không hài lòng lắm, nhưng không nói cái gì.
Phương Thủy Linh bỗng nhiên chuyển tròng mắt, "Con kiến nghị Đổng ca và cô hợp ca một bài."
"Ai hợp ca cùng hắn!" Phương Văn Bình lắc đầu, không đáp ứng.
Đổng Học Bân bắt đầu lên mặt nói: "Đừng miễn cưỡng người ta, bà ta sợ hát với anh sẽ bị anh đè xuống phía dưới."
Phương Văn Bình bị chọc tức, "Thật đúng là dám nói, được đấy, vậy lên, hát!"
Phương Thủy Linh cười nói: "Vậy hát cái gì? Quảng Đảo chi luyến? Bởi vì ái tình?"
Đổng Học Bân nói: "Nhạc gì thế, hát tình ca cái gì."
Tạ Nhiên cũng lay bạn gái một cái, hát tình ca quả thật không thích hợp, "Nếu không hai ngài chọn đi, tìm một bài hai ngài hát được, ặc, dì Phương có thể hát nhạc xưa?"
Phương Văn Bình ừm một cái, "Nhạc của người trẻ tuổi các người tôi chưa từng nghe qua, đi qua quán cà phê đi."
"Được, là nó, tôi cũng biết hát." Đổng Học Bân nói: "Hai ta mỗi người một câu, đừng giành!"
"Lời này hẳn là tôi nói với cậu." Phương Văn Bình nhìn hắn, "Đừng làm lệch tông của tôi."
Đổng Học Bân cười nhạt nói: "Tôi lệch tông? Nói giỡn à! Bà yên tâm đi, bà có lệch cũng là chạy tới huyện, tôi cũng còn có thể ở khu Thành Tây chờ bà."
Bấm xong bài hát, Phương Thủy Linh bỗng nhiên nói: "Xong rồi, hai ngài hát đi, con cùng Nhiên ca đi phòng vệ sinh cái."
Phương Văn Bình hiển nhiên muốn hát ngay lập tức, khoát khoát tay, "Đi mau đi mau, đừng che TV."
Hai người liền đi ra, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình cũng không lưu ý, mà là đấu khí lẫn nhau hát lên.
...
Bên ngoài.
Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh đi ra.
"Đồ đều cầm?" Phương Thủy Linh hỏi.
Tạ Nhiên vỗ vỗ đâu, "Anh không mang cặp, đều cầm rồi."
Phương Thủy Linh trên tay cũng cầm túi xách của mình, "Vậy chúng ta đi thôi?"
"Em nói thích hợp sao?" Tạ Nhiên cảm thấy không thích hợp, "Anh kiến nghị khuyến khích anh rể của anh đem mâu thuẫn với cô em hóa giải, nhưng chúng ta đi, hai người bọn họ có thể được không? Lỡ như lại đánh nhau, chúng ta không có mặt thì sao ngăn được hả? Nếu không nhìn lại?"
Phương Thủy Linh hơi trầm ngâm, "Vẫn là đi thôi, cô của em và anh rể của anh đều là người sĩ diện, chúng ta ở đó, bọn họ có thể càng sẽ phân cao thấp."
Tạ Nhiên cười khổ nói: "Em xác định?"
Phương Thủy Linh thở dài nói: "Chỉ có thể thử xem, không chừng hai người bọn họ hát xong, nhờ chuyện này, sau này cười tiêu tan thù, không được đến lúc đó nghĩ biện pháp khác, dù sao không thể để cho bọn họ đánh tiếp như thế, tiếp tục như vậy em đều điên mất, không chịu được."
Tạ Nhiên suy nghĩ một chút, "Được rồi, nghe lời em, bất quá tính tình của hai người bọn họ, biết hai ta ném bọn họ đi còn không bão nổi?"
Phương Thủy Linh cắn răng một cái, "Tắt điện thoại di động!"
"Cũng chỉ có thể như vậy." Tạ Nhiên lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút, hung hăng tắt đi.
Cho hai người hợp ca, lại cho bọn họ một không gian, Phương Thủy Linh bọn họ có thể nói là đã dụng tâm lương khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...