Buổi trưa.
Đại viện cơ quan.
Lầu chính, bên ngoài một phòng làm việc.
Đổng Học Bân dọc theo đường đi tiếp mấy cú điện thoại, không chỉ Phương Thủy Linh gọi, cuối cùng ngay cả Tạ Nhiên cũng lo lắng hỏi một tiếng, Đổng Học Bân biết hai người này vì sao gấp như vậy, quan hệ của Tạ gia và Phương gia đời trước lúc đầu đã không tốt, nếu như Đổng Học Bân lại ầm ĩ với Phương Văn Bình, cái này sẽ càng ngày càng gia tăng quan hệ tử địch của hai nhà, chuyện của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh cũng sẽ càng thêm xa vời, dù sao kết hôn không chỉ là chuyện cá nhân, chủ yếu vẫn là chuyện của hai gia đình, còn có hai gia đình ma hợp, huống chi là Tạ gia Phương gia loại đại gia đình có thế lực này, càng nhìn trúng ma hợp gia đình và lợi ích giao nhau, cho nên nghe nói Đổng Học Bân lại đánh với Phương Văn Bình, Tạ Nhiên bọn họ đương nhiên không thể không quan tâm, hai người bọn họ là người không muốn thấy cái cục diện này nhất.
"Anh rể!"
"Được rồi Tiểu Nhiên."
"Anh cho em mặt mũi được không?"
"Em bận việc của em đi, anh có chừng mực."
"A, anh cùng dì Phương thật sự... Em không có biện pháp nói."
"Cái này là chuyện của hai chúng ta, cũng không muốn ảnh hưởng quan hệ của em và Tiểu Linh, hai đứng cũng không cần đứng giữa không được tự nhiên, căn bản không có chuyện của hai đứa."
"Nhưng..."
"Lãnh đạo tìm anh, trước như vậy."
Đổng Học Bân cúp điện thoại, nhìn cánh cửa phòng làm việc phía trước, hắn gõ nhẹ nhàng vài cái.
Chỉ nghe bên trong truyền ra một tiếng nói không dễ nghe cho lắm của một ông già, "Cửa không khóa, tiến vào."
Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, sau đó thì thấy được Ngô thư ký trưởng phía sau bàn làm việc, bị mấy cú điện thoại làm lỡ, hắn đã tới trễ một chút, bất quá ai ngờ Phương Văn Bình lại có thể chưa tới, vì vậy Đổng Học Bân cũng không giải thích cái gì, mặt không biểu tình chờ lãnh đạo phát biểu.
Ngô thư ký trưởng ngay cả nói cũng không nói một tiếng, lạnh lùng chỉ chỉ cái ghế đối diện, sau đó cúi đầu lật danh bạ điện thoại, gọi điện thoại.
Đổng Học Bân cũng không khách khí, ngồi xuống.
Chỉ nghe Ngô thư ký trưởng nói: "Lão Trần à, là tôi... Ừm... Ừm... Ông đều biết? Chuyện này là chúng ta không làm chu toàn, một chút việc của nội bộ. Không cần lên báo...Đúng vậy. Ông bắt chuyện cùng mấy người ký giả lần này tới... Ừm... Được..." Sau đó, lại một cú điện thoại khác, "Tiểu Chu à, tôi... Ừm. chuyện vừa rồi cậu chú ý một chút. Đừng cho đồng chí ký giả nói... Ừm. Cũng là một chút chuyện nhỏ của nội bộ... Ừm, lần này là ngày mở cửa, các người phối hợp một chút đi."
Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Ngô thư ký trưởng tức giận nói: "Tiến vào."
Thân ảnh của Phương Văn Bình đã đi vào phòng làm việc. Sau khi đóng cửa lại, cô ấy liếc liếc Đổng Học Bân, đôi mắt lạnh lùng, ngồi xuống đối diện bàn công tác, không chút nào khách khí.
Ngô thư ký trưởng không để ý đến hai người bọn họ, mà là vội vã xử lý ảnh hưởng của chuyện này, còn đang gọi điện thoại, "Lưu chủ nhiệm, ông bên kia thế nào... Ừm... Đều nói chưa... Được, ký giả phản ứng gì... Ừm... Ừm... Tôi không nên hứa hẹn, chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể lộ ra...Đúng... Khống chế nội bộ, tự mình tiêu hóa, không nên để truyền thông tham dự... Ừm... Tôi mặc kệ ông dùng phương pháp gì, phải đem ảnh hưởng của chuyện này tiêu trừ đến thấp nhất, nhất là đám truyền thông nước ngoài... Ừm... Mấy toà soạn trong nước tôi vừa chào hỏi, chủ yếu là truyền thông nước ngoài, còn có chính khách, làm tốt công tác với bọn họ... Ừm... Ông tự mình đi làm, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề... Được... Tôi đợi tin tức của ông, trước như vậy."
Liên tiếp bảy tám cú điện thoại.
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình vẫn ngồi ở chỗ này chờ.
Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, Ngô thư ký trưởng mới buông điện thoại di động thở ra một hơi, người sắp sáu mươi tuổi, vụ việc lần này cũng làm cho ông mệt, nâng ly nước lên uống một hớp, cuối cùng mới nhìn hai người đương sự biểu tình nhàn nhạt phía trước, thấy sắc mặt hai người thản nhiên như thế, hình như căn bản không coi là gì, Ngô thư ký trưởng cũng tức giận đến râu mép loạn chiến, không khỏi vỗ bàn!
Ầm!
Đổng Học Bân nhìn qua.
Phương Văn Bình cũng nhấc con mắt.
"Thấy các người gây ra phiền phức cho đơn vị chưa! Tự mình nhìn đi!" Ngô thư ký trưởng rất tức giận, "Tôi rất buồn bực! Các người làm trò gì thế!"
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình hai người đều không nói chuyện.
Ngô thư ký trưởng vỗ bàn quay lại Phương Văn Bình nói: "Tiểu Phương à, cô cũng là lão đồng chí của ủy ban kỷ luật trung ương chúng ta, công tác tại đơn vị nhiều năm như vậy, tổ chức tín nhiệm cô, mới đem chức vụ của phòng giám sát thứ nhất nặng như vậy giao cho cô gánh vác, nhưng cô tự nhìn mình đi, đây là làm gì, cô nói cho tôi biết đây là muốn làm gì? Hả? Trước mặt mọi người cùng đồng chí của mình mắng nhau? Còn là lúc ngày mở cửa ở trước mặt nhiều ký giả và người nước ngoài như vậy? Cô còn có một chút cái nhìn đại cục hay không? Hả? Tôi hỏi cô còn có một chút cái nhìn đại cục hay không?"
Phương Văn Bình không cho là đúng, cô ấy tựa như cũng có quan hệ rất không tồi với Ngô thư ký trưởng, hoặc là cô ấy nói cũng là cái phương thức này, rất tùy tiện nói: " Phương thức công tác của tôi ông cũng không phải không biết, tôi cũng là cái tính cách này, trong ánh mắt không chịu được hạt cát, thấy vấn đề tôi sẽ nói, cả đời tôi cũng không đổi được, chuyện này tôi không cho rằng tôi có trách nhiệm chủ yếu, có người cố ý đụng phải tôi một nữ đồng chí, còn đem khay cơm tôi vừa gọi làm rớt, ồ, tôi còn phải làm bộ không biết? Tôi còn phải tâm bình khí hòa tươi cười với đối phương? Tôi có bệnh à!"
Ngô thư ký trưởng dùng một ngón tay chỉ cô ấy, "Nhìn cô đi! Thái độ gì thế!"
Phương Văn Bình mềm cứng không ăn nói: "Tôi cho tới bây giờ cũng là cái thái độ này, ông cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức Phương Văn Bình tôi, muốn giết muốn đuổi nên xử lý như thế nào đều tùy tiện, nhưng bắt tôi thừa nhận sai phạm? Không có khả năng, tôi căn bản cũng không cảm thấy mình làm có cái gì không thích hợp, có người thiếu mắng, thì tôi mắng, làm sao vậy?"
Đổng Học Bân bật cười nói: "Đúng vậy, quả thật là có người thiếu mắng!"
Phương Văn Bình nhìn về phía hắn, "Tên nhóc cậu tự mình biết là tốt rồi!"
"Là bà nên có tự hiểu lấy mình đấy!" Đổng Học Bân lại ồn ào với cô ấy.
Ngô thư ký trưởng nhắm mắt, sắc mặt giận dữ trên mặt càng nhiều, tay hung hăng vỗ bàn, "Làm gì thế! Đều nghiêm túc cho tôi! Tới phòng làm việc của tôi còn như vậy? Hai người các người còn đem thư ký trưởng này để vào mắt hay không? Hả? Hai người các người còn có một chút nguyên tắc hay không? Hả? Còn ra thể thống gì! Các người một người là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất! Một người là giám sát viên cấp chính xử của phòng giám sát thứ tám! Đều là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương chúng ta! Đều là tấm gương cho cấp dưới! Nhưng các người đâu? Các người làm gương như vậy? Hai người còn không ngại mất mặt? Các người không ngại! Nhưng tôi ngại mất mặt đây! Các người nói xem các người lần này đem mặt mũi đến chổ nào rồi? Hả?"
Đổng Học Bân chen vào nói: "Ngô thư ký trưởng, chuyện này..."
Ngô thư ký trưởng không khách khí ngắt lời nói: "Còn có cậu, Tiểu Đổng, cậu tuy rằng tới ủy ban kỷ luật trung ương chỉ có một hai tháng thời gian, nhưng hồ sơ của cậu tôi sớm xem qua, năng lực công tác của cậu tôi cũng sớm có nghe thấy, lúc tại cơ sở cậu có danh tiếng tốt, không chỉ một lần cứu dân chúng, có mấy lần đều thiếu chút nữa mất mạng của mình, nhưng cậu một lần cũng không lùi bước, đây là chổ chúng tôi nhìn trúng cậu, cũng là chổ chúng tôi chờ mong cậu, chúng tôi đều tin tưởng cậu có thể đảm nhiệm được công tác giám sát viên này, bởi vì cậu có năng lực và phẩm tính như thế, nhưng còn bây giờ thì sao? Cậu đối đãi với tín nhiệm tổ chức như thế? Hả? Mắng nhau với lãnh đạo khác? Ồn ào với một nữ đồng chí?"
Đổng Học Bân cũng không quá chịu phục, "Tôi không cảm thấy đạo lý còn phân nam nữ, nữ đồng chí thì làm sao? Nữ đồng chí là có thể hoành hành ngang ngược tùy tiện đụng người? Hơn nữa Ngô thư ký trưởng, ngài có thể hỏi người lúc đó, không phải tôi mắng chửi người trước, là có chút người mở mồm thì mắng, vậy tôi có thể không cãi lại sao? Thấy tôi dễ khi dễ à! Vậy xin lỗi, con người tôi tính tình cũng không được, không phải cây hồng mềm mại!"
Ngô thư ký trưởng cũng dùng một ngón tay chỉ hắn, "Mắng người rồi tên nhóc cậu còn lẽ thẳng khí hùng?"
Đổng Học Bân thật đúng là lẽ thẳng khí hùng, "Mắng người nên mắng, tôi không cảm thấy tôi có cái gì sai, đương nhiên, tạo thành ảnh hưởng không tốt cho đơn vị, rước lấy phiền toái không nhỏ cho các lãnh đạo, đối với điểm này tôi áy náy sâu sắc, tôi cũng không phải cố ý, thật sự là bị buộc bất đắc dĩ."
Phương Văn Bình cười nhạt, "Hay cho cậu bị buộc bất đắc dĩ!"
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Ai kêu bà mắng tôi trước, đều là cán bộ, bà là cái tố chất gì? Bà nếu không mắng chửi người trước, tôi sẽ nổi nóng cùng một nữ đồng chí?"
Phương Văn Bình cười nói: "Ấy chà, bây giờ còn mã hậu pháo thượng? Cậu thật đúng là được, ngay cả đụng tôi cậu đều dám, cậu còn có cái gì không dám?"
Đổng Học Bân nói: "Ai đụng ngươi!"
"Cậu không đụng tôi vậy tại sao khay cơm của tôi lại rơi xuống mặt đất?" Phương Văn Bình nói.
"Tôi đều không rõ bà làm sao đi qua khảo sát của tổ chức!" Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: "Rõ ràng là bà vai đụng của tôi! Bà vẫn không thừa nhận?"
"Con mắt nào của cậu nhìn thấy?" Phương Văn Bình nói.
"Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy!" Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình cười, "Vậy tôi cho cậu một kiến nghị, đi mua mắt kính đi!"
Đổng Học Bân cũng nói: "Tôi cũng cho bà một kiến nghị, đi tẩy cái miệng thối đi, cái miệng sau này sẽ không bẩn như vậy nữa!"
Tại phòng làm việc lãnh đạo, hai người cũng không mắng chửi người, nhưng bầu không khí không giảm chút nào, từ mắng chửi người biến thành châm chọc, lại một lần nữa ồn ào!
Hai người giống như một thùng thuốc nổ, vừa đụng vào liền nổ!
Nghe hai người cậu một lời tôi một câu, Ngô thư ký trưởng ngay cả khí lực vỗ bàn cũng không có, tức giận đến thở hổn hển hai hơi, cũng là không có biện pháp.
Một kẻ lưu manh!
Một người hỗn đản!
Hai người này sao ở cùng một chỗ!
Một thư ký trưởng nói hai người cũng không nghe! Ông còn có thể nói cái gì?
Thân phận và chức vụ của Ngô thư ký trưởng như vậy, đương nhiên là biết bối cảnh của Phương Văn Bình và Đổng Học Bân, một người Phương gia, một người Tạ gia, hắn cũng biết mâu thuẫn xưa nay của hai nhà, cũng biết chuyện này xử lý không tốt, phê bình? Bọn họ không nghe! Xử lý? Còn không thể xử lý quá nặng! Bằng không Phương gia và Tạ gia khẳng định sẽ có ý kiến, cho nên dù thế nào đều không được! Cục diện rối rắm hiện tại ngược lại cho ông ta!
Nếu như có thể, Ngô thư ký trưởng thật muốn đem Phương Văn Bình và Đổng Học Bân đá ra ủy ban kỷ luật trung ương, để cho bọn họ thích đi nơi nào thì đi nơi đó!
Quên đi.
Ông cũng mặc kệ.
Chờ cấp trên phân phó đi, hai người này địa vị một người lớn hơn so với một người, ông ắn muốn quản cũng không quản được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...