Trong viện.
Phương Văn Bình đi vào.
Bầu không khí cũng nhất thời lâm vào một mảnh khẩn trương.
"Cô nhỏ! Cô đừng!" Phương Thủy Linh ở phía sau kéo cô ấy.
"Cô đừng cái gì!" Phương Văn Bình vẻ mặt lãnh đạm nói: "Con biết con đang làm gì không! Yêu Tạ Nhiên tên nhóc này? Con muốn đem mặt của Phương gia chúng ta ném đi sạch sẽ sao? Hả? Uổng cho cái đầu của con! Nhiều đàn ông tốt như vậy con không tìm! Con tìm hắn làm gì! Con đã quên Tạ gia bọn họ đối với chúng ta như thế nào rồi sao? Hả? Ông nội con bị nhà bọn họ đè ép gần mười năm! Ba con lần trước điều động cũng thiếu chút thì thất bại! Con còn ngẩng mặt đi yêu nhà người bọn họ? Nha đầu chết tiệt con muốn bị cô đánh chết có phải không?"
Phương Thủy Linh vành mắt đỏ lên, "Cô nhỏ!"
Phương Văn Bình quát lạnh nói: "Cô hỏi con! Hai đứa có phải là đang yêu nhau không?"
"Ân oán của các trưởng bối, không có quan hệ với bọn con." Phương Thủy Linh coi như cam chịu.
"Sao không liên quan với con!" Phương Văn Bình chỉ vào cô ấy nói: "Con muốn tức chết cô phải không hả?" Phương Thủy Linh cũng không tức giận cô nhỏ, vì biết cô nhỏ cho dù là tính tình không tốt, cho dù là cứ chọc phiền phức cho trong nhà, nhưng cô nhỏ vẫn là người của Phương gia, cô ấy hiển nhiên là suy nghĩ vì mình, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, cô nhỏ đối với mình đặc biệt tốt, có thể cũng là bởi vì Phương Văn Bình không có con cái, hầu như đem mình thành con mà cưng chiều, cho nên... Mới tức giận như vậy, cô nhỏ hận Tạ gia thấu xương, cũng là lịch sử hai nhà lưu lại tích lũy ân oán, Phương Thủy Linh biết cô nhỏ vì sao tức giận như thế.
Phương Văn Bình nói: "Nếu không phải cô thấy con gần đây trạng thái không đúng, tìm người theo dõi con, cô còn không biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy!"
Phương Thủy Linh ngạc nhiên nói: "Cô tìm người theo dõi con?"
Phương Văn Bình nói: "Cô còn không phải là vì tốt cho con sao!"
"Cô, sao cô có thể như vậy!" Nước mắt của Phương Thủy Linh thiếu chút nữa rơi xuống, "Con đã lớn rồi! Con có quyền lựa chọn bạn đời của mình!"
Lúc này đã nhìn ra Phương Văn Bình vì sao bị Tạ Nhiên gọi là "Đổng Học Bân của Phương gia ", nếu như là người khác. Lúc này khẳng định sẽ dùng lý lẽ để thuyết phục, nhưng Phương Văn Bình không có, mà là lạnh lùng nhìn cô ấy nói: "Con có quyền lợi lựa chọn, nhưng không qua được cửa của cô, thì không được!"
Phương Thủy Linh cả giận nói: "Cô không giảng đạo lý!"
Phương Văn Bình thờ ơ nói: " Phương Văn Bình cô giảng đạo lý lúc nào? Con hẳn là biết tính tình của cô, cô nói không được cũng là không được!"
Tạ Nhiên lúc đầu cũng không muốn cho Phương Thủy Linh một mình chịu áp lực, lập tức đi lên, "Dì Phương."
Phương Văn Bình liếc hắn, khinh miệt nói: "Ai là dì của cậu. Gọi thân mật như thế, tôi quen cậu sao? Đừng lôi kéo làm quen với tôi!"
Tạ Hạo nghe không nổi nữa, "Hắc, bà làm gì mà hung dữ như thế, chổ này cũng không phải nhà của bà!"
Phương Văn Bình nhìn Tạ Hạo nói: "Tôi quản đây là nhà ai. Tôi cũng như thế, dụ dỗ Tiểu Linh của tôi các người còn có lý? Còn muốn tôi khách khí với các người? Không lớn không nhỏ! Cậu là Tạ Hạo sao? Sau này nói chuyện với tôi nhớ dùng ngài! Còn ồn ào với tôi? Ba cậu tới cũng không dám nói như vậy với tôi!"
Tạ Hạo chọc tức, lập tức đứng lên.
Tạ Nhiên không muốn gây xung đột với Phương Văn Bình, nhanh chóng đem Tạ Hạo đẩy trở lại, cũng không động khí, nói với Phương Văn Bình: "Dì Phương, ngài xin bớt giận trước."
Phương Văn Bình bật cười nói: "Không bớt giận được. Muốn tôi bớt giận thì tránh xa Tiểu Linh nhà tôi ra, đừng để cho tôi nhìn thấy tên nhóc cậu! Quen ai không quen, quen cháu gái của Phương Văn Bình tôi? Cậuăn gan hùm mật gấu phải không? Cũng không lấy gương ra soi à! Tiểu Linh là cậu có thể dụ được sao? Nhìn các người lén lút, ba mẹ cậu và người trong nhà chắc cũng không biết?"
Tạ Nhiên không nói gì.
Tạ Tĩnh vừa nhìn, cũng nói giúp cho anh trai và Phương Thủy Linh, "Anh tôi là tự do yêu nhau, hiện tại là cái thời đại gì rồi, bà..."
Phương Văn Bình ngắt lời nói: "Cô là Tạ Tĩnh à? Khi còn bé tôi còn gặp qua cô. Được đấy, đều lớn như vậy. Cũng không đem trưởng bối để vào mắt, tính tình cũng lớn phải không? Còn tự do yêu nhau? Tôi nói cho cô biết, thời đại nào cũng vô dụng, Tiểu Linh gả cho ai phải qua cửa của tôi, anh trai cô còn muốn cưới Tiểu Linh? Nằm mơ đi, khi dễ người Phương gia chúng tôi dễ lừa gạt? Cũng không hỏi thăm Phương Văn Bình tôi là ai!"
Thấy bà ta đem bối phận đè người, nói cũng không dễ nghe, Tạ Tĩnh cũng bị chọc tức.
Phương Thủy Linh gấp gáp lôi cô của mình một cái, "Cô, cô làm gì vậy, cô đừng đem ân oán của các người kéo cho con, cái này căn bản là không công bằng, Nhiên ca đặc biệt tốt với con, cô căn bản là không lý giải anh ấy, cái gì mà gạt con, căn bản là không phải như cô nghĩ đâu, cô cũng đừng quản, chuyện của con không cần cô quản!"
Phương Văn Bình tựa như cũng không ngờ rằng Phương Thủy Linh sẽ nói với mình như thế, trong lúc nhất thời mặt cũng trầm xuống, "Hắn cho con uống thuốc mê gì vậy! Dám nói như thế với cô của mình!"
Phương Thủy Linh dỗi, "Cô không nói đạo lý!"
Phương Văn Bình cường thế nói: "Cô có đạo lý của cô, cô không cần nói với bất luận người nào, con hiện tại cần phải làm là theo cô trở lại, từ nay về sau không nên cùng họ Tạ lui tới!"
Phương Thủy Linh không nghe, đặt mông ngồi xuống ghế, "Con không đi!"
Phương Văn Bình một tay túm lấy cô ấy lên, "Theo cô trở về! Đừng làm mất mặt xấu hổ!"
"Con không đi!" Phương Thủy Linh kiên định nói: "Con sẽ gả cho Nhiên ca! Ai cũng không quản được con!"
Tạ Nhiên đi tới nói: "Dì Phương, con biết hai nhà chúng ta có chút ân oán và mâu thuẫn, nhưng cái này không nói rõ được vấn đề, con cùng Tiểu Linh là..."
Phương Văn Bình nhìn cũng đều lười nhìn hắn một cái, "Cậu đừng nói nhiều với tôi, tôi quản các người yêu hay không yêu, muốn cầu hôn? Kêu ba cậu đến đây nói với tôi! Cậu còn chưa có tư cách này! A, bất quá ba mẹ cậu có thể đáp ứng sao? Đừng nói giỡn, căn bản là chuyện không có khả năng! Tôi nói cho cậu biết, cho dù ba mẹ cậu đáp ứng, cho dù nhà các ngươi đáp ứng, không qua được cửa của Phương Văn Bình này cũng không được!"
Mấy người ồn ào lên.
Hoặc nói là Phương Văn Bình một mình ồn ào với Tạ Nhiên Tạ Tĩnh và Phương Thủy Linh vài người, người phụ nữ truyền kỳ này quả nhiên là rất truyền kỳ, miệng rất ác độc, bối phận cũng ở đây, mấy người Tạ Nhiên bọn họ đều nói không lại cô ta, tất cả lời nói đều bị Phương Văn Bình một câu đẩy trở về.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Đổng Học Bân nhìn không được, cũng nghe không nổi nữa, cho dù Phương Văn Bình trước mắt là một đại mỹ nữ, thằng nhãi này nghe mà cũng phải phát hỏa.
Người của Phương gia thì làm sao?
Quả phụ tiểu mỹ nhân thì làm sao?
Lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương thì làm sao?
Còn hỏi thăm Phương Văn Bình cô là ai?
Mẹ nó! Sao cô không hỏi thăm Đổng Học Bân tôi là ai hả!
Tới nhà của tôi dương oai? Tới nhà của tôi giáo huấn em trai em gái của tôi? Tôi cho cô mặt! Bà cho rằng chỉ bà có tính tình lớn hả??
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...