Quyền Tài

Trên mỏ.

Đổng Học Bân đang đắm chìm trong vui sướng kiếm tiền. Cù Vân Huyên đột nhiên kéo hắn đến một dốc nhỏ xanh mơn mởn rồi ngồi xuống.

“Tiểu Bân. lần này vừa vận cậu tới. dì có chút việc muốn thương lượng cùng cậu” Quần Cù Vân Huyên màu vàng nhạt sớm bẩn, cũng không trông nom trên sườn núi bẩn hay không, duỗi đùi đẹp đẫy đ㤠nghỉ ngơi ở đằng kia. “Lão Diệp tử kia cho chúng ta bao Bân mỏ vài ngày trước đến tìm tôi, nói muốn thu hồi Bân mỏ, bỏ qua cái hợp đồng trước kia, hắn định bồi thường cho chúng ta số tiền nhất định để đền bù tổn thất”.

Đổng Học Bân bật cười một tiếng, “Hắn nghĩ rất tốt”.

Cù Vân Huyên đưa thay sờ sờ Đổng Học Bân mu bàn tay, “Đúng vậy, dì cũng không đáp ứng, ai nấy đều thấy được có rất ít Bân mỏ so sánh được với cái vị trí này, theo tình hình chung, người ta một năm lấy ra Kê Huyết thạch giá trị mấy trăm vạn đã không tệ, nhưng chúng ta? Hơn một tháng lấy mấy trăm vạn, là gấp năm lần người ta, ừm, cho nên dì muốn thương lượng với cậu, sản lượng cái quặng này đã cao như vậy, chúng ta có thể dùng hơn hơn bốn trăm vạn này bao thêm chút ít tháng hay không? Dì hiếu rõ bọn lão Diệp tử chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng dù là hao nhiều một chút tiền cũng là đáng, dì muốn bao hết nữa năm nữa”.

Đổng Học Bân sờ sờ cái mũi lo lắng một lát, “...Đẳng sau không chừng không có máu nữa?”

Cù Vân Huyên cười nói: “Hẳn là sẽ không, địa phương có nhân sĩ chuyên nghiệp từng đến xem qua, nói cái quặng này cách mạch khoáng chủ không xa, rất có thể chính là khoáng mạch chủ kéo dài từ đỉnh núi".

“Nhưng...” Lần ngoài ý muốn nổ mạnh kia chi làm cho Đổng Học Bân thấy được một bộ phận miệng quặng, giờ đây Huyên di đã khai thác được không sai biệt lắm, tình huống xa hơn bên trong Đổng Học Bân đã không thể biết chính xác, mắt thấy mới thực, dù chuyên gia phân tích thế nào cũng là lý luận đơn thuần, Đổng Học Bân vẫn tin tưởng vào con mắt mình.

“Tại sao? Cậu cảm thấy không ổn?”

“Cũng không phải, chủ yếu anh không tinh tường”.

“Đúng rồi, không?phải anh biết xem cửa quặng? Nếu không thì như thế này, anh phân tích cần thân lại?”

Đổng Học Bần lưỡng lự, chậm rãi gật gật đầu, “Được rồi”.

Những ngày này tích góp từng tí BACK một, sấp tới hai mươi lần, cũng đủ san khi nổ quặng lại lui thời gian về.

Nói trong chốc lát, Cù Vân Huyên vịn người đứng lên từ trên sườn núi, “Được, vậy anh đi nhìn quặng xem, dì đi buồng vệ sinh trước”.

Đổng Học Bân thoáng cái vui vẻ, “Nói còn rất văn nhã, không phải là tìm rừng cây nhỏ giải quyết sao, buồng vệ sinh gì nha, đúng rồi, anh đi với em, trông coi cho em”.

Cù Vân Huyên quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, “Phía dưới có nhà xí, không cần anh đi”.

“A, vậy em cẩn thận, đừng ngã”.

“Dì lúc nào cần cậu dặn dò? Hiểu rồi”.

Trờ lại khu vực khai thác mỏ, Đổng Học Bân vào Bân mỏ mình, đi đến chỗ sâu bên trong quan sát một phen. Bên trong đang có hai thợ mỏ cầm quốc và loại máy móc khoan điện đục lỗ trên tường. Chỉ có điều cái máy khoan điện này so với loại mũi khoan dán dụng dài hơn quá rất nhiêu lần, một bên đục lỗ, mặt trên còn có nước và bọt đá vụn chảy ra.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Đổng Học Bân lên đường: “Hai vị, dừng lại một chút”.


Hai thợ mỏ tắt máy móc đi, hoài nghi nhìn hắn một chút.

Đổng Học Bân nói: “Cứ như vậy đi, không cần lại khai thác, mang tôi đi địa phương để thuốc nổ”.

Một thợ mỏ ngẩn người, “Giờ đây muốn nổ? Mắt thấy còn chưa nổ được, ít nhất qua hai ngày mới được, bằng không nổ tung nguyên thạch sẽ tan nát”.

Đổng Học Bân gật đầu một cái, “Cái này tôi hiểu rõ, chuẩn bị kíp nổ khí, được không?”

Hai thợ mỏ hiểu rõ người trẻ tuổi kia và bà chủ Cù quan hệ rất gần, cũng biết cái quặng này trên thực tế có thể là người trẻ tuổi kia nắm giữ, ngẫm nghĩ, thế là một người lưu lại tiếp dẫn tuyến thuốc, một người mang theo Đổng Học Bân ra khỏi Bân mỏ, đi đến một cái Bân mỏ cách đó không xa, chuyển thuốc nổ ra từ bên trong.

Đổng Học Bân ngăn trở hắn, “Không cần mở ra, đến đây, hai người dời những thứ này đi qua”.

Thợ mỏ kinh ngạc, “...Những thuốc nổ kia không phải của chúng ta, là người khác để ở chỗ này”.

Đổng Học Bân cười nói: “Tôi biết, cậu chiếu theo lời tôi nói rồi làm được không?”

‘Được”.

Tận lực tránh chú ý người chung quanh, Đổng Học Bân cùng thợ mỏ đi ra. Đi đến chỗ đường nhỏ không có người, chậm rãi chuyển một rương thuốc nổ lớn vào Bân mỏ của mình, gặp thợ mỏ khác cũng thoáng cái ngây ngân cả người, vội vàng nói không được dùng thuốc nô nhiều như vậy, Đổng Học Bân không có cách nào giải thích, đành phải dùng săc mặt nghiêm nghị thái độ cường ngạnh làm cho bọn họ làm kíp nổ cùng ngòi nổ, sau đó tự mình cầm kíp nổ khí đi ra Bân mỏ.

“Ông chủ nhỏ, cậu nổ như vậy không phù hợp với quy cũ, sẽ có sự cố”.

“Đúng vậy, nhiều thuốc nổ như vậy có thể nổ thành bột phấn, cho dù có Kê Huyết thạch cũng...”

Đổng Học Bân mặc kệ, chi chi kíp nổ khí, “Xoay cái này là được à?"

“Đúng, nhưng mà...”

Đổng Học Bân lui về phía sau vài bước, cạch thoáng cái đã đè xuống.

Ầm ầm! Tiếng vang rung trời! Dưới chân liên tiếp rụng động vài cái! Một đống tro bụi trong giây lát chạy ra khỏi Bân mỏ!

Phụ cận, không ít người bị kinh động, loại tiếng nổ mạnh này tuyệt đối không phải bạo phát binh thường có thể phát ra, mọi người đều chạy ra muốn nhìn một chút đến tột cùng chuyện gì xảy ra, có phải là cái Bân mỏ nào phát sinh sự cố sụp đổ.

“Làm sao vậy? Vừa rồi cái gì vang lên?”

“Là ai? Thuốc nổ đặt nhiều hơn à?”

Đổng Học Bân không để ý những người khác, với hắn mà nói, mỗi một giây đều là quý giá, thế là sau khi chờ bụi mù rơi xuống, xác định Bân mỏ không đột nhiên phát sinh sụp đổ, Đổng Học Bân xung trận lên trước cầm đèn pha dạo bước vào Bân mỏ, hai thợ mỏ theo sát phía sau, một số thôn dân xem náo nhiệt và công nhân cũng mau bước đi vào, nhưng mà, khi thấy trước mắt bị nổ được vô cùng thể thảm, công nhân và thôn dán không ngừng theo tới, đến Đổng Học Bân cũng đều kinh hãi!


‘Cái này dùng bao nhiêu thuốc nổ? Nhiều lắm!”

“Cái kia không nói trước, các cậu mau nhìn quặng trên vách đá!”

“...A! Sao lại vậy? Không có khả năng!”

“Rõ ràng mỡ ra nhiều như vậy! Tại sao... tại sao một chút máu cũng không có?”

Đúng, quặng trên vách đá tất cả đều là tịch thạch xám xịt, không chỉ như thế, nguyên thạch đến bị nổ thành mảnh vụn chồng chất đầy đất, căn bản cũng không nhìn thấy máu, một chút máu đều không có, sau khi ánh mắt quét một vòng, mọi người kinh ngạc phát hiện một chỗ trên mặt tường bị ánh hướng uy lực nổ có một chút Kê Huyết!

Đây không phải mạch khoáng chủ? Không đúng, cũng không thể nói như vậy, tình huống mạch khoáng chủ không liên tục lấy ra Kê Huyết cũng không hiếm thấy, nhưng mà... cái lổ hổng này cũng quá lớn? Thuốc nổ nổ tung sâu như vậy, lại có thể trên tường bên ngoài, một cái bên cạnh có một chút máu? Địa phương khác một điểm cũng không thấy được! Không phải là lại thành phế quặng sao?

Đổng Học Bân cũng không ngờ cục diện lại là như vậy, có phần âm thầm may mắn, nếu Huyên di bao toàn bộ trên nửa năm xuống, lợi nhuận đến bốn trăm vạn vẫn không thể toàn bộ bồi thường vào sao? OK! Lui về thôi!

Đổng Học Bân tính toán thuốc nổ phá cách giờ đây ước chừng năm phút đồng hồ, đã muốn niệm liền năm lần BACK, nhưng ý tường đột phát, trong đầu Đổng Học Bân lóe lên một cái ý niệm, kêu BACK BACK liên tục, chính giữa cũng phải có một giây đồng hồ chậm trễ, đầy là lãng phí, nhưng mắt lại không ngừng choáng váng, năm phút, sáu phút đồng hồ cũng vẫn có thể chịu được, nhưng nếu sau này mình gặp chuyện gì muốn rút lui hai mươi mấy phút hoặc nữa giờ mà nói, chẳng lẽ tất phải hô BACK trong vài lần? Còn không làm hắn hôn mê? Cộng thêm lai phải xác thực tràng cành trước mắt có phải là lúc mình muốn hay không, chậm trễ vài giây càng dài!

Thữ xem cái này được chưa!

Ánh mắt Đổng Học Bân kiên định, trong lòng mặc niệm một tiếng: “BACK năm phút đồng hồ!”

Hai mắt hoa lên! Thời gian đột nhiên lùi!

Đập vào mắt chính là một cái kíp nổ khí trong tay, Đổng Học Bân ngây người xem xét gì đó, chỉ thấy hai thợ mỏ đang liều mạng khuyên hắn.

“Ông chủ nhỏ, cậu nổ như vậy không phù hợp quy cũ, sẽ xảy ra sự cố”.

“Đúng vậy, nhiều thuốc nổ như vậy cho dù có Kê Huyết thạch cũng có thể nổ thành bột phan”.

Đúng là giữa đoạn năm phút đồng hồ lúc trước!

Thành công! Lại có thể thành công!

Đổng Học Bân thuần túy ôm tâm tính thử một lần, không nghĩ thật đúng là thành công, như vậy mà nói càng có lợi cho mình sau khống chế BACK!

“Ông chủ nhỏ!”

Đổng Học Bân cười hề hề, nói với hai người khẩn trương: “Chỉ đùa một chút thôi, phiền toái đưa thuốc nổ trở về”.


Hai thợ mỏ đều nhẹ nhàng thở ra, một người đi thu tuyến kíp nổ, một chuyển thuốc nổ quay về đường cũ. Chờ dọn dẹp hết những thứ này, hai thợ mỏ trở lại quặng khẩu, cầm lấy máy móc muốn tiếp tục khởi công đục lỗ.

Đổng Học Bân ngẫm nghĩ, vươn tay ngăn cản bọn họ, “Thôi, hôm nay tới đây thôi, các cậu đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút”.

Một thợ mỏ nghi ngờ nói: “Nhưng bà chủ Cù nói...”

Đổng Học Bân nói: “Tôi sẽ nói cùng nàng, hôm nay dừng lại trước” Đằng sau căn bản không có Kê Huyết, mở đi xuống cũng không có cái ý nghĩa gì ngược lại lãng phí nhân lực vật lực, không cần thiết.

Không bao lâu, Cù Vân Huyên đi wc đã lên trên trở lại, “Tiểu Bân, anh bảo dừng lại? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đổng Học Bân ừm một cái, thấp giọng nói tại bên tai Huyên di: “Quặng khẩu anh xem thật sự không tốt, đằng sau sẽ không ra Kê Huyết thạch”.

CÙ Vân Huyên kinh ngạc, có điểm không tin nói: “Không thể, cũng đã ra nhiều như vậy, hợn nữa tất cả mọi người nói...”

Đổng Học Bân cười ha ha, “Bọn họ lúc trước còn nói đó là một phế quặng, Huyên di, tin anh đi, tuyệt đối không sai”.

Cù Vân Huyên cười khổ một tiếng, aõ trán Đổng Học Bân, “Nhìn anh xem! Vậy bây giờ làm sao? Nếu đằng sau thật sự không có Kê Huyết thạch, còn thừa hơn nửa tháng chẳng phải là lãng phí? Mồi ngày tiền thuê máy móc mua thuốc nổ mướn người đã hao phí hơn vạn”.

Đổng Học Bân đã sớm nghĩ kỹ, “Vậy không thuê nữa, bọn lão Diệp tử không phải một mực muốn thu hồi quặng mà?”

“Nhưng...” Cù Vân Huyên do dự một chút, có điểm không cam lòng, lại kéo Đổng Học Bân tiến vào quặng khẩu, nhiều lần nhìn quặng trên vách đá, “Tiểu Bân, bằng không lại nổ lần thứ nhất thử xem? Vạn nhất...”

“Đổ mồ hôi, thật sự không có vạn nhất”.

“...Anh xác định?”.

“Rất xác định”.

“Ài...” Cù Vân Huyên cám thán thở dài, “Vậy theo như anh nói, bán cho lão Diệp tử đi”.

Đổng Học Bân hiểu rõ Huyên di không nỡ, khuyên nhủ: “Nên buông tay, chúng ta đầu tư lúc trước cũng đã thu gấp bội, thời gian mới hơn một tháng, đủ lợi rồi, cùng với như vậy xuống lại mất hơn nửa tháng tiền, tính chẳng bằng bán đi, không phải em còn muốn công ty bán đấu giá đó sao?”

Cù Vân Huyên nhìn hấn, cười cười nấm đầu mũi hắn, “Dì lúc nào cần cậu an ủi”.

Đổng Học Bân có chút buồn bực, tóm tay trên mũi xuống, “Anh nói Huyên di, đừng động tay động chân được không? Em còn như vậy, anh đánh em đó!” Hắn lấy câu cửa miệng của Huyên di dùng.

Cù Vân Huyên vừa bực mình vừa buồn cười giơ tay lên, làm bộ muốn đánh, “Cậu lập lại lần nữa cho dì nghe một chút? Cậu muốn đánh ai?”

Đổng Học Bân ngó ngó nàng, đánh bạo vỗ nhẹ một cái trên mông đít Huyên di, “Đánh em”.

“Dê xồm! Cậu thật đúng là dám đánh dì?” Cù Vân Huyên trừng tròng mắt, tức giận đến véo hắn một cái, “Không lớn không nhỏ! Xem dì đánh chết cậu hay không!”

“Ai da da, chi đùa một chút thôi, ai bảo em đụng anh trước”.

“Nói gì đó! Đứng lại cho dì! Không cho phép chạy!”


Cười ha hả làm ầm ĩ trong chốc lát, Đổng Học Bân bắt lấy tay Cù Vân Huyên không cho nàng bấm véo, “Tốt lắm tốt lắm, anh sai rồi, sai rồi không được sao, nhanh làm chính sự trước, lão Diệp tử ở đâu?”

Cù Vân Huyên lại vỗ đùi hấn một cái mới là hết giận, “...Vừa nãy còn thấy hắn, đi tìm xem”.

Đi đến hướng một cái Bân mỏ khác bọn lão Diệp tử bao xuống bên kia, Cù Vân Huyên nói một chuyện với Đổng Học Bân, “Lão Diệp tử đi tìm em nhiều lần muốn thu hồi quặng, em không đồng ý, về sau Bân mỏ chúng ta bên này luôn luôn có tên côn đồ địa phương tới quấy rối, may mắn nghe anh mướn mấy người, nếu không thì khẳng định có hại”.

Đổng Học Bân biến sắc, “Còn có chuyện này?”

“ừm, sợ anh lo lắng, một mực không nói cho anh biết”.

Mẹ nó, Đổng Học Bân thoáng cái đã thấy bực, giờ đây hắn hận nhất mấy tên tiểu tử đùa giỡn thủ đoạn nhỏ sau lung!

Mười phút sau, hai người ở trong Bân mỏ phía tây tìm được lão Diệp từ, hắn đang chỉ huy thợ mỏ đục lỗ.

Cù Vân Huyên nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói đi, thương lượng với anh chuyện Bân mỏ này”.

Lão Diệp tử ngẩn ngơ, trong lòng đã tức giận, cho bọn hắn bao quặng khẩu sản lượng cao như vậy, đối phương nhất định là muốn tiếp tục hợp đồng “Hừ, không có cửa đâu”.

Chờ đi đến bên ngoài, lão Diệp tử nói thẳng: “Các ngườr cờn có hơn nữa tháng đến kỳ giao quặng, cũng không còn vài ngày, chuẩn bị thủ tục giao tiếp đi”.

Đổng Học Bân chán ghét liếc hắn, “Nghe nói anh muốn thu hồi quặng ngay bây giờ? Anh muốn bồi thường bao nhiêu?”

Lão Diệp tử ngạc nhiên nói: “Có ý tứ gì?”

“Giá tiền phù họp mà nói, hơn nửa tháng còn lại này chúng tôi sẽ không bao hết”.

Lão Diệp tử vừa nghe, thiếu chút nữa lên tiếng vui mừng, hấn không rõ một cái quặng khẩu hiếm có như vậy, đối phương tại sao không tiếp tục nhận thầu, nhưng đối với hấn mà nói đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất hôm nay, đừng xem chỉ có nửa tháng, nhưng dựa theo Kê Huyết thạch trước đó hiện ra để xem, nửa tháng khai thác ra một trăm vạn cũng không thành vấn đề, “Được, các người muốn bao nhiêu?”

Đổng Học Bân làm một thủ thế, “Bảy mươi vạn”.

Lão Diệp tử lắc đầu, “Nhiều nhất cho năm mươi lăm vạn”.

Nếu hấn không bảo tiểu lưu manh địa phương đi tìm mỏ của mình gây phiền toái, Đổng Học Bân cũng dùng giá tiền trên dàn xếp, dù sao ai bao cái quặng này sau mấy tháng nhất định là lỗ tiền, trong lòng Đổng Học Bân cũng không đành, nhưng có chuyện này sẽ khác hãn, “Bảy mươi vạn, một phần cũng không thể thiểu” Thấy lão gia tử vẫn lắc đầu, Đổng Học Bân không nói cái gì nữa, kéo Huyên di bước đi.

“Ôi chao!Chờ một chút! Lại thương lượng một chút!”

“Giá cả tôi đã cho”.

Lẫo gia tử chậc lười một cái, nghĩ đến bảy mươi vạn kia tuy xa xa vượt ra khỏi giá cả bao quặng nửa tháng, nhưng cái quặng khẩu này cũng không phải không đáng, 90% là có thể thu hồi thành phẩm, thế là cắn răng nói: “Được! Thành giao!”

Đổng Học Bân âm thầm cười, mày cứ đợi đến lúc đó mà hối hận đi!

Năm trăm!!

Tổng tài sản đã có hơn năm trăm vạn!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui