Quyền Tài

Buổi trưa.

Nhân viên công tác sân bay không có một ai dám đi ăn hoặc là nghỉ trưa, đều chờ ở đây, cùng người phụ trách nghe mắng.

Một giây đồng hồ...

Hai giây đồng hồ...

Ba giây đồng hồ...

Không người hé răng, đều xấu hổ cực kỳ.

Tạ Tuệ Lan lạnh con ngươi cười dài nói: "Nói."

Hứa Tường Lân vội nói: "Tạ bí thư, cái này là sai lầm của chúng tôi."

Chu phó đồn trưởng phụ họa nói: "Đúng vậy, vừa rồi không có điều tra rõ ràng, ngài phê bình rất đúng, là chúng tôi không làm tốt công tác điều tra." Lời này có chút ý một câu hai ý nghĩa, điều tra ông ta nói tức là chỉ tình huống xung đột phát sinh, vừa chỉ chuyện Đổng Học Bân là chồng của Tạ bí thư.

"Bí thư, tôi..." Trịnh Phi cũng muốn giải thích.

Tạ Tuệ Lan nhưng ngắt lời nói: "Không điều tra được? Vậy hiện tại điều tra."


"Cái này..." Hứa Tường Lân muốn nói lại thôi, không biết trả lời ra sao.

Vẫn là Trịnh Phi thấy rõ ràng, thấy thế cũng là hung hăng cắn răng một cái, tư thái hạ rất thấp nói: "Không cần điều tra, Tạ bí thư, chuyện này toàn bộ là trách nhiệm của tôi, tôi ở trên máy bay không cẩn thận, hành lý đụng vào chồng ngài, thái độ của tôi cũng không được tốt, cho nên mới gây ồn ào, cuối cùng xuống máy bay cũng là tôi không cẩn thận đụng phải Đổng tiên sinh một chút, hắn đưa tay chỉ tôi, tôi còn đem tay hắn hất ra, coi như là tôi động tay trước." Trịnh Phi trong lòng rõ ràng, chuyện này cho dù điều tra, cũng là gã tương đối không chiếm lý, dù sao cũng là gã trêu chọc Đổng Học Bân trước, hơn nữa, thật ra căn bản cũng không cần phải điều tra, Tạ bí thư đứng ở chỗ này, điều tra đã không có ý nghĩa.

Trịnh Phi nhận thua.

Gã cũng không thể không nhận.

Không có biện pháp, ai kêu người ta là người đứng đầu!

Đổng Học Bân trong lòng nói ông trở mặt rất nhanh, vừa còn cam đoan khiến cho tôi ngày hôm nay đừng nghĩ rời đi, trong nháy mắt thấy vợ của tôi thì ông liền mềm xuống?

Tạ Tuệ Lan nhìn về phía Chu phó đồn trưởng, "Xử lý như thế nào?"

Chu phó đồn trưởng ặc một tiếng, len lén nhìn Trịnh Phi, "Cái này, khụ khụ, là chúng ta không điều tra rõ, nếu là Trịnh cục trưởng động tay trước, đồn công an chúng tôi khẳng định phải dẫn Trịnh cục trưởng trở lại điều tra một chút, nhiễu loạn trật tự sân bay, ít nhất phạt tiền hai trăm đồng hoặc là tạm giam." Dứt lời, ông ta rất khách khí nhìn về phía Đổng Học Bân, thái độ cũng chuyển biến từ mới vừa rồi không coi ai ra gì, trở nên rất cẩn thận, "Đổng tiên sinh, ngài xem phí bồi thường tổn thất... Cái này thuộc về tranh cãi dân sự, đều có thể hiệp thương trong trình độ nhất định."

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Tôi vừa rồi đã nói yêu cầu của tôi, đền tiền hay không đền tiền không sao cả, xin lỗi, đồng thời đem túi của tôi nhặt trở về!"

Trịnh Phi vừa nghe, nắm tay siết chặt, cũng chỉ đành làm theo, chen đoàn người đi ra ngoài khom lưng nhặt cái túi trước đó bị gã đụng văng ra ngoài lên, vỗ nhẹ nhẹ bụi bặm trên mặt, thấy không sạch sẽ, lại lấy khăn giấy ra lau lau, cuối cùng mới cầm đưa cho Đổng Học Bân, "Xin lỗi Đổng tiên sinh."

Đổng Học Bân nhìn nhìn gã, lúc này mới chậm rãi tiếp nhận hành lý, bất quá ngoài miệng không buông tha, "Nhân phẩm của ông rất đáng hoài nghi, lúc đầu cũng là ông sai trước, ông còn không buông tha, làm khó dễ mọi cách, ông cũng quá để mắt chính ông rồi? Còn ồn ào ra tay với tôi? Tôi nói cho ông biết, con người tôi cái gì đều sợ, cũng là không sợ người khác tìm tôi gây phiền phức, bởi vì tôi làm việc không thẹn với lương tâm, không giống như vài người!"


Hứa Tường Lân nghe được trên mặt nóng như lửa.

Không ít nhân viên công tác sân bay cũng cười xấu hổ không ngớt.

Trịnh Phi chỉ có thể nghe, trong lòng hận vô cùng, một người vừa rồi mình ngay cả con mắt đều lười nhìn, trong nháy mắt thì biến thành chồng của bí thư thị ủy, Trịnh Phi cái gì cũng làm không được, biết mình lần này thua rồi, hơn nữa là thua hoàn toàn triệt để, gã ngày hôm nay coi như đã biết cái gì gọi là người không thể nhìn tướng mạo, biểu hiện ra một thân bình thường? Có đôi khi càng là người như thế này, có thể bối cảnh càng lớn, bởi vì trình tự không giống, giống như Trịnh Phi loại cán bộ không lớn không nhỏ, có đôi khi xuống phía dưới thị sát một vòng, ước gì xung quanh theo hơn trăm người vây quanh, có vẻ rất có mặt mũi, cũng là biến tướng thể hiện quyền lợi và thỏa mãn hư vinh tâm của mình, nhưng lãnh đạo cấp trên chân chính, ngược lại một người điệu thấp hơn so với một người, đi ra ngược lại hy vọng tất cả mọi người không nhận ra bọn họ.

Nghe Đổng Học Bân quở trách, Trịnh Phi nói: "Xin lỗi, vừa rồi tâm tình tôi có chút kích động, cũng là trước đó tâm tình không tốt, tôi xin lỗi."

Đổng Học Bân vừa nhìn, tùy tiện phất tay, cầm túi đi tới bên cạnh vợ.

Thật ra người nhận thức Đổng Học Bân, rất nhiều người đều cảm thấy hắn là một người đặc biệt tích cực, được lý không buông tha người, con người cũng đặc biệt cường thế, mà trên thực tế người quen thuộc hắn một chút sẽ biết, Đổng Học Bân từ nhỏ cũng là tính cách tương đối khoan dung, các loại chuyện tình trước đây, Đổng Học Bân lúc đối phó người là ra tay tương đối ác, tương đối không có cố kỵ, nhưng tiền đề là đối phương không nhận sai, hoặc là chuyện tình làm quá mức, Đổng Học Bân mới có thể lấy đạo của người trả lại cho người, nhưng nếu như là loại việc nhỏ như ngày hôm nay, đối phó với người đã xin lỗi nhận sai, Đổng Học Bân cũng sẽ không có ý truy cứu, là khoan dung, cũng là căn bản không đem Trịnh Phi bọn họ để vào mắt, lười đi tính toán. Cho nên Đổng Học Bân cảm thấy mình là một người khoan dung, hắn cảm thấy chân chính tàn nhẫn, là vợ mình Tạ Tuệ Lan, biểu hiện ra nhìn cười ha ha, nhưng đối mặt với đối thủ, lúc nên hạ thủ Tuệ Lan tuyệt đối không lưu tình.

Một người ngoài lạnh trong nóng.

Một người ngoài nóng trong lạnh.

Có người nói vợ chồng chính là góc bù cho nhau, lời này xem ra dùng trên người Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan thật ra rất đúng, tính cách của hai người bọn họ thật sự là khác một trời một vực.

Thấy Đổng Học Bân tựa như phải đi, Hứa Tường Lân nhìn về phía Tạ Tuệ Lan nói: "Tạ bí thư, ngài xem..."

Mọi người cũng đều tĩnh lặng lại, chờ bí thư lên tiếng, chuyện này ai nói cái gì cũng vô dụng, then chốt phải nhìn Tạ bí thư là thái độ gì.


Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Xử lý xong?"

Hứa Tường Lân nhanh chóng nói: "Được rồi, chúng tôi cũng phải nói lời xin lỗi với chồng ngài." Ông ta phản ứng rất nhanh, lập tức cúi đầu với Đổng Học Bân, "Xin lỗi, Đổng... Tiên sinh, là sân bay chúng tôi không có điều tra rõ ràng, mới làm ra phán đoán sai lầm, cho ngài chịu ủy khuất."

Chu phó đồn trưởng cũng nói một tiếng, "Xin lỗi." Bất quá có thể là không cúi mặt được, thành ý có vẻ không quá đủ.

Tạ Tuệ Lan cười cười, "Xử lý xong là được, vậy tôi cùng chồng tôi có thể đi chứ?"

Hứa Tường Lân chịu không nổi, rơi vào tình huống khó xử nói: "Đương nhiên có thể đương nhiên có thể, tôi tìm xe đưa hai ngài đi?"

Tạ Tuệ Lan hiển nhiên là lái xe tới, căn bản là không để ý đến ông ta, nhìn Đổng Học Bân, hai vợ chồng liền song song đi ra ngoài sân bay, lên một chiếc Audi.

Trên xe.

Đổng Học Bân đem túi ném ra ghế sau, duỗi lưng một cái cười nói: "Anh đây là xuất sư bất lợi, tới du lịch đều gập ghềnh, anh rất nạp buồn bực, anh em lớn lên dễ bị khi dễ như vậy hả? Cái này cũng không là lần đầu tiên, sao ai thấy anh đều muốn dẫm cho hai cái vậy?"

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Cái tính tình thối của tên nhóc anh, ba hai câu chưa nói xong liền bắt đầu mắng chửi người, không gây xung đột với người ta mới là lạ, cứ thích tìm nguyên nhân khác."

Đổng Học Bân không thích nghe, "Thế nhưng tên Trịnh Phi đó quá làm giận, anh mắng ông ta đều là nhẹ, không bẻ gãy xương ông ta đều là cho em mặt mũi rồi, anh sợ anh vừa tới ngày đầu tiên thì đánh người sẽ không tốt lắm, anh có thể không quan tâm anh, anh là người ta nói xấu em, nói chồng em thế này thế kia, em biết rồi đấy, thay đổi địa phương khác, với cái tính tình này của anh em, xem anh đánh chết có đánh chết ông ta không!"

Tạ Tuệ Lan hỏi: "Người phụ trách sân bay là sao?"

Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, "Nói ra cũng là trùng hợp, nhà anh trước đây ở cửa bắc phố Hòa Bình kinh thành bên kia, em cũng biết đấy? Em còn đi qua mà, cũng là cái tiểu khu cũ kỹ ấy, anh và Hứa Tường Lân còn có thằng nhãi phía sau Hứa Đông kia, cũng là con của ổng, lúc trước là hàng xóm, lầu trên lầu dưới, lúc thi nhân viên công vụ là thi cùng Hứa Đông, cũng có không ít xung đột, kết quả không ngờ rằng nhà bọn họ tới thành phố Hạ Hưng, lần này thấy anh và Trịnh Phi ồn ào, Hứa Tường Lân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhào đến giống như đòi giáo huấn anh, lúc này mới ầm ĩ đến chổ em."


Tạ Tuệ Lan lái xe, nhìn thời gian, "Ha ha, em vừa rồi đang làm việc, điện thoại gọi đến em còn buồn bực, bất quá cũng không có gì kỳ quái, tên nhóc anh lúc nào không gây sự em mới kỳ quái."

Đổng Học Bân bổ sung một câu, "Tôi lúc đầu không muốn cho bọn họ số điện thoại của em, nhưng mấy người này thật sự quá hận anh em, anh cũng không thể động tay đánh người, cho nên mới nghĩ em tới xử lý, bất quá em nếu như không đến, anh đương nhiên cũng không thành vấn đề, chút chuyện ấy anh cũng xử lý tốt."

"Vậy ông xã nhỏ của em muốn làm sao bây giờ?"

"Đều xin lỗi rồi, để nói sau, nhìn biểu hiện của mấy người đó."

"Vậy Hứa Tường Lân của sân bay đâu?"

"Tùy tiện đi, anh thật ra chưa từng đem bọn họ để vào mắt, lần này bọn họ bị vậy, sau này khẳng định cũng mềm mại, anh cũng lười đi thu thập bọn họ, lãng phí thời gian của anh."

Tạ Tuệ Lan khẽ lắc đầu.

"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân hỏi.

"Nghe Tạ tỷ anh, được chứ?" Tạ Tuệ Lan nói.

Đổng Học Bân chớp mắt, "Em muốn làm gì?"

Tạ Tuệ Lan nhìn phía trước lái xe, thản nhiên nói: "Em biết tên nhóc anh nguôi giận, cái tính tình này của anh, tức tới nhanh đi cũng nhanh, bất quá đường đều là người khác tự mình chọn, bọn họ nếu đã chọn, vậy phải vì lựa chọn của mình mà trả giá lớn, cũng gánh chịu trách nhiệm vì sai lầm của mình, cái này không có gì có thể nói, hơn nữa Tạ tỷ anh vừa mới tiền nhiệm, uy nghiêm còn thiếu, lúc này chúng ta nếu như bỏ qua như thế, theo người khác xem ra không phải là chúng ta rộng lượng và khoan dung, mọi người có thể cho rằng chúng ta mềm yếu dễ khi dễ, anh là người mềm yếu sao? Anh không phải, thật đáng tiếc Tạ tỷ anh cũng không phải, cho nên chuyện này tạm thời không bỏ qua được, ba ngọn lửa của Tạ tỷ anh cái này còn chưa có đốt xong, bọn họ thật ra đụng đúng chổ, ha ha, hơn nữa, ông xã nhỏ của em chỉ có thể để em lăn qua lăn lại, người khác muốn? Vậy phải hỏi Tạ Tuệ Lan này trước đã?"

Đổng Học Bân không nói gì, "... Em tùy tiện đi, anh không sao cả." Suy nghĩ một chút Hứa Tường Lân và Chu phó đồn trưởng bọn họ gọi điện thoại cho bí thư thị ủy cũng không biết, còn ra vẻ hùng hổ khởi binh vấn tội, Đổng Học Bân cũng có chút buồn cười, cái này là bọn họ tự tìm, đáng đời.

Tạ Tuệ Lan vừa lái xe, vừa lấy ra điện thoại di động gọi mấy cú điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui