Trong đại sảnh.
Nhân viên công tác sân bay đều tụ ở bên cạnh.
Thế nhưng lời này của Tạ bí thư vừa ra, bầu không khí lúc đầu lộn xộn tựa như đột nhiên tiến vào môi trường chân không, âm thanh lập tức tĩnh xuống, lặng ngắt như tờ!
"Hả?"
"Ngài..."
"Ngài nói cái gì Tạ bí thư?"
Hứa Tường Lân và Chu phó đồn trưởng bọn họ không có phản ứng.
Còn có rất nhiều người cũng vậy, cảm thấy mình có thể là nghe lầm.
Tạ bí thư chỉ chỉ Đổng Học Bân bên kia đứng lên, "Không phải là các người gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến đây đón chồng tôi sao? Tôi tới rồi, chuyện gì nói đi."
"Cái gì?"
"Chồng, chồng ngài?"
Mọi người mới biết là không nghe lầm!
Hứa Tường Lân Hứa Đông hai cha con thiếu chút nữa đập đầu vào mặt đất chết!
Đương sự Trịnh Phi và Chu phó đồn trưởng cũng là cả kinh suýt nữa hộc máu!
Nhân viên công tác sân bay xung quanh cũng vậy, không ai ngoại lệ, tất cả đều trợn tròn mắt!
Ai da, cái này là cái gì thế, người thanh niên “to mồm bất tận” vừa rồi, vừa nhìn cũng là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tính cách vừa tệ vừa thối, tướng mạo bình thường, hình như căn bản là không có bất luận ưu điểm gì, nhưng Tạ bí thư đâu? Bí thư thị ủy hơn ba mươi tuổi, còn có vóc người cực kỳ tiêu chuẩn, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đến dọa người, tính cách trầm ổn, khí chất cũng có một loại mị lực cá nhân rất thành thục và lực uy hiếp, cái này, hai người này sao con mẹ nó có thể là hai vợ chồng hả? Nghe được cái sự thật kinh người này, rất nhiều người hai mắt tối sầm, thế giới quan nhiều năm hình như sụp đổ!
Đổng Học Bân đi tới, "Tới rồi?"
Lúc đầu hai cảnh sát khống chế hắn cũng choáng váng, sợ đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Tạ bí thư nhìn nhìn hắn, ừ một tiếng, "Không có việc gì chứ?"
Đổng Học Bân cười nói: "Không có việc gì, anh không nặng tay."
Tạ bí thư khẽ gật đầu, "Vậy đi."
Nếu như người bình thường tại trường hợp này, nghe được người vợ lúc hỏi chồng không có việc gì, đương nhiên sẽ nghĩ là hỏi chồng có bị thương hay không hoặc là có xảy ra việc gì không, nhưng Đổng Học Bân lại biết vợ hỏi không phải là cái này, bởi vì sức chiến đấu của Đổng Học Bân Tạ Tuệ Lan quá rõ ràng, đừng nói mấy người cảnh sát này, cũng là đem toàn bộ cảnh sát của thành phố Hạ Hưng toàn bộ điều đến đây, có lẽ cũng không phải đối thủ của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân không có khả năng bị thương trong trường hợp nhỏ như vậy, sau địa chấn bị đè bị chôn nhiều ngày như vậy sau khi đi ra còn có thể tiếp tục đầu nhập vào công tác, như người không có việc gì, sức chiến đấu và năng lực chịu đòn của Đổng Học Bân đã trải qua rất nhiều lần kiểm nghiệm.
Bị thương?
Có hại?
Đương nhiên không có khả năng!
Người lý giải Đổng Học Bân đều biết, chỉ có chuyện thằng nhãi này đánh người khác, chứ tuyệt đối không có chuyện người khác đánh hắn phát sinh, trước đây không có, sau này cũng sẽ không có!
Hứa Tường Lân rơi vào tình huống khó xử, mồ hôi rơi xuống như mưa. Chu phó đồn trưởng cũng liên tiếp lau mồ hôi, bọn họ lúc này mới nhớ tới, vừa rồi Đổng Học Bân cho bọn họ dãy số, dĩ nhiên là của bí thư thị ủy, Hứa Tường Lân cùng Chu phó đồn trưởng lại có thể trực tiếp gọi điện thoại cho bí thư, còn, còn không dùng ngữ khí tốt, phát hỏa với bí thư thị ủy, thậm chí còn quở trách cô ấy sau đó cúp điện thoại của bí thư thị ủy! Nghĩ tới đây, Hứa Tường Lân và Chu phó đồn trưởng đã có kích động từ trên lầu nhảy xuống, ruột đều hối đến xanh lại!
Mẹ nó!
Tên họ Đổng kia! Mày cũng quá cháu trai!
Vợ mày là bí thư thị ủy mới tới? Sao mày không nói sớm!
Hứa Tường Lân hận không thể bóp chết tươi Đổng Học Bân, lúc này mới nhớ lại ánh mắt dị dạng của Đổng Học Bân trước đó khi mình muốn số điện thoại của vợ hắn, Hứa Tường Lân thật sự muốn giết chết hắn!
Thiếu đạo đức!
Cái này con mẹ nó cũng quá thiếu đạo đức!
Đây là muốn chỉnh chết chúng tôi mà!
Trịnh Phi ở một bên cũng kinh hồn khiếp đảm lên, vốn đang cho rằng bí thư thị ủy tới thị sát không có vấn đề gì với gã, nhưng, người vừa rồi gây xung đột với mình là chồng của bí thư thị ủy? Trịnh Phi mặt trắng bệch, trong lòng cũng là lạnh xuống, là cái loại lạnh lẽo vô cùng!
Tiêu rồi!
Cái này tiêu rồi!
Trịnh Phi cũng suýt nữa chửi Đổng Học Bân ầm lên, cảm thấy người này quá con mẹ nó âm hiểm, cậu nếu như là chồng của bí thư thị ủy, cậu nói sớm đi, cậu nhắc một câu cũng được, nói vậy đám người Trịnh Phi cũng không phải kẻ ngu si, trên cơ bản đều có thể nhìn ra Đổng Học Bân có bối cảnh, không tra cũng tra, nếu như là tra thì Trịnh Phi sao có thể gây xung đột với hắn, gã khẳng định đã sớm tránh đi, ai ngờ tên họ Đổng này cứ giữ sắc mặt của thị dân, hùng hùng hổ hổ to mồm bất tận, đâu giống như người có bối cảnh có thân phận? Một chút cũng không lộ, kết quả Trịnh Phi lập tức bị hắn đâm, gã cho rằng tên họ Đổng này tuyệt đối là cố ý, cố ý muốn đẩy mình vào chỗ chết!
Một người bí thư thị ủy.
Một người lãnh đạo của cục nông nghiệp.
Đem ra bàn cân, chênh lệch quả thật quá lớn!
Trịnh Phi tại trước mặt Hứa Tường Lân đám người còn có thể lấy được tràng diện, tại trong mắt bọn họ cũng coi như là cán bộ có một chút thực quyền, còn nhận thức không ít lãnh đạo thành phố, thế nhưng, so sánh với người đứng đầu một thành phố, gã biết mình căn bản ngay cả rắm cũng không tính, Trịnh Phi ngay cả dũng khí gọi nhịp cùng bí thư thị ủy cũng không có, không thấy đã nửa ngày như thế, Trịnh Phi một câu cũng không dám nói sao? Chân gã đều có chút run run!
Nhân viên công tác sân bay xung quanh biết Hứa chủ nhiệm và mấy người lãnh đạo đều đụng phải thiết bản, mở to mắt nhìn đám người Tạ bí thư.
Không ai nói chuyện.
Trong lúc nhất thời có cảm giác câm như hến.
Tạ Tuệ Lan cũng không có hỏi Đổng Học Bân chuyện tình rốt cục là sao, làm sao phát sinh hoặc là làm sao xung đột, chỉ là nhàn nhạt híp mắt nhìn về phía đám người Hứa Tường Lân, "Tôi nghe âm thanh, là ông gọi điện thoại sao? Được, tôi hiện tại tới rồi, cái tranh cãi này xử lý như thế nào? Hơn nữa tôi nói một câu trước, tôi hiện tại tới đây với thân phận người nhà, cũng không liên quan đến cái khác, chuyện này nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy."
Nghe như vậy, Hứa Tường Lân thiếu chút nữa chửi má nó, ông ta đương nhiên sẽ không tin lời này của Tạ bí thư, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy? Sao có thể! Ngài đều tới! Đều đứng ở trước mặt ta! Tôi còn dám bắt chồng ngài? Tôi cho dù ăn gan hùng uống mật báo tôi cũng không dám! Tôi còn muốn sống nữa mà??
"Không có không có!" Hứa Tường Lân cuống quít nói: "Cái này có thể là hiểu lầm!"
Chu phó đồn trưởng cũng vội vàng bổ cứu nói: "Đúng đúng đúng vậy, là hiểu lầm."
Lúc này đến phiên Trịnh Phi bị đặt lên lò lửa, thấy thế, gã cũng chỉ có thể kiên trì nói: "Thật ra cũng không có việc gì, cũng là va chạm nhỏ, chủ yếu là tôi sai, tôi sai."
Tạ Tuệ Lan chậm rãi nói: "Chồng tôi không đánh người?"
Trịnh Phi lau mồ hôi nói: "Không có, cũng là có chút va chạm thân thể nho nhỏ."
"Vậy giống như là chuyện gì cũng không có?" Tạ Tuệ Lan hỏi lại.
Chu phó đồn trưởng lập tức nói: "Đúng vậy, đã không có việc gì, sai, vẫn không có chuyện."
Tạ Tuệ Lan à một tiếng, đột nhiên đôi mắt trăng non đang cười tủm tỉm lập tức lạnh xuống, "Được, vậy nếu chuyện gì cũng không có thế các người khống chế chồng tôi làm gì? Cho tôi một lời giải thích!"
Ặc!
Mấy người nhất thời nghẹn lời!
Bí thư thị ủy nổi bão!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...