Buổi tối.
Ngoại ô huyện.
Tám giờ hơn.
Sắc trời tối đen, ánh trăng cũng bị đám mây che khuất, ẩn ẩn hiện hiện.
Đổng Học Bân lái xe vào tiểu khu nhà của Khương mẫu, suy nghĩ một chút thấy không thích hợp, lại chuyển xe đem Land Rover lái ra, tìm một hẻm nhỏ bên cạnh đậu vào, lúc này mới xuống xe đi vào trong tiểu khu. Không có biện pháp, cái xe này thật sự quá chói mắt, trong cơ quan nhà nước huyện Trinh Thủy ai không biết đó là xe của Đổng Học Bân hắn, mình tới nhà mẹ Khương huyện trưởng chỉ bởi vì bà lão có bệnh tuổi già đãng trí, Đổng Học Bân giống chồng qua đời của chị Khương, cho nên tới giúp chị Khương một chút, chuyện không tốt đẹp gì, tự nhiên không thể để cho người khác biết, vẫn là điệu thấp một chút cho thỏa đáng.
Trong tòa nhà.
Đổng Học Bân lên lầu gõ cửa.
Kẹt một tiếng, cửa mở.
Đi ra là Khương Phương Phương, cô ấy mặc tùy ý, dưới là một quần vải, mặc áo sơ mi ngắn tay.
"Chị Khương... Phương Phương." Gọi sai, Đổng Học Bân nhanh chóng đổi giọng.
Khương Phương Phương nhàn nhạt nghiêng người cho hắn vào "Vào nhà đi, nhìn sắc mặt của anh kìa."
Đổng Học Bân quả thật mệt muốn chết rồi, bất quá vẫn miễn cưỡng cười nói: "Thật không có việc gì, qua ngày mai là có thể nghỉ ngơi."
"Còn ngày mai?" Khương Phương Phương nhìn hắn từ trên xuống dưới "Ema` thấy cậu ngay cả ngày hôm nay đều chịu không nổi, công tác là không thể làm lỡ, nhưng có thế nào cũng không quan trọng bằng thân thể, nếu không phải lão Trịnh gọi điện thoại cho em em còn không biết, ngồi đi, em làm đồ ăn cho anh, muốn ăn cái gì?"
"Đều được."
"Vậy đồ ăn thừa nha."
"Ha ha, đồ ăn thừa là tốt nhất, đừng phiền phức."
"Anh chờ, em đi phòng bếp hâm nóng cho anh."
"Đừng, anh tự mình làm, em cũng mệt mỏi cả ngày."
Nhưng Đổng Học Bân vừa muốn giành đi phòng bếp, hai chân cũng mềm nhũn, hắn vốn là muốn đứng dậy bước đi, nhưng chân tựa như không nghe sai sử lập tức gục xuống.
Khương Phương Phương vội vàng đỡ lấy hắn "Em nói rồi mà."
Cửa phòng ngủ mở ra, Khương mẫu từ trong phòng đi ra, cười ha ha nhìn hắn, lập tức biến sắc "Tiểu Thao tới? Ơ? Làm sao vậy tiểu Thao? Làm sao vậy?"
Đổng Học Bân đỡ chị Khương miễn cưỡng cười "Mẹ, con không sao."
Khương mẫu gấp đến độ không chịu được "Đều đứng không nổi, cái này còn nói là không sao à!"
Đổng Học Bân à một cái "Quên ăn, bị tuột huyết áp, con ăn một chút là tốt rồi."
Khương mẫu oán giận nói: "Con xem con kìa, mỗi lần làm việc là không muốn sống, Phương Phương, con còn làm gì thế, mau đi hâm cơm cho chồng con đi ăn!"
"Ừm." Đỡ Đổng Học Bân ngồi xuống ghế xong Khương Phương Phương liền vào phòng bếp.
Khương mẫu liền ân cần hỏi han "Được không? Còn choáng không? Con thật là, con không làm cho mẹ bớt lo được sao, không biết dành thời gian nghỉ một chút, đây là bận bao nhiêu ngày rồi? Cơm đều có thể quên ăn? Con thật là được, nhanh uống miếng nước đi."
"Ừm, cảm ơn mẹ.”
"Đừng nói nữa, uống nhanh."
Đổng Học Bân uống xong nước, bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày này công tác bận, cũng không có biện pháp, đều chỉ một mình con, lại tăng ca thêm vài ngày, không sao đau."
Tiếng động của lò vi ba vang lên.
Khương Phương Phương từ phòng bếp đi ra"Đâu chỉ là vài ngày, đều bận hơn một tuần rồi, mỗi ngày mười hai giờ hơn mới về nhà, sáng sớm năm giờ thì đã đi."
Nghe vậy, Khương mẫu trừng mắt với Đổng Học Bân nói: "Con đây là liều mạng! Sao có thể như vậy!" Nói xong cũng trừng mắt con gái "Nha đầu con cũng thật là, sao không khuyên chồng con, cái này may mà là nhà chúng ta, nếu như đang ở bên ngoài đang lái xe, ngất đi thì làm sao bây giờ? Khẳng định sẽ xảy ra đại sự!"
Khương Phương Phương nhìn về phía Đổng Học Bân "Cơm nước xong nghỉ ngơi sớm đi."
Đổng Học Bân xua tay "Đừng, anh còn phải trở lại chổ ngoại thương "
Khương Phương Phương chậm rãi nói: "Ngày hôm nay chổ nào anh cũng không được đi, nghỉ ngơi đi."
Đổng Học Bân cười khổ: "Thật không cần, ngày mai ký hẹn anh lo lắng, buổi tối còn muốn giao lưu cùng nhà đầu tư một chút, nhìn bọn họ còn có lo lắng gì."
Kinh, lò vi ba vang lên, đã hâm xong rồi.
"Nên nói đều nói, cũng không quan tâm đến đêm nay, người ta có quyết định, cũng không phải một câu hai câu nói của anh là có thể chuyển biến." Khương Phương Phương đi phòng bếp đem cơm ra.
Khương mẫu cũng nói: "Đúng vậy, ăn xong thì đi ngủ cho mẹ, không được đi, con như vậy mẹ làm sao yên tâm để con lái xe, nếu như ngày mai con còn không được, ngày mai cũng ở nhà không được đi, làm gì có ai liều mạng như thế, nghe mẹ, quyết định như thế."
Cơm tới.
Đều là đồ ăn thừa buổi tối của hai mẹ con.
Bất quá Đổng Học Bân cũng mặc kệ, chị Khương vừa bưng đồ ăn lên bàn, Đổng Học Bân cầm đũa bắt đầu ăn, hắn đói bụng lắm, tính ra ngày hôm nay dành thời gian ăn được một cái bánh bao, còn là sáng sớm Diêu Thúy mua cho hắn, sau đó cũng không ăn cái gì, hơn nữa chạy trước chạy sau bận việc đủ một ngày, thể lực tiêu hao rất lớn, Đổng Học Bân không đói bụng mới là lạ, trong vòng ba phút đã đem tất cả đồ ăn dọn sạch, còn ăn luôn ba cái bánh màn thầu. Lượng cơm ăn của hắn vẫn không lớn, ngày hôm nay có thể là lần ăn nhiều nhất trong tháng này của hắn.
"Phù, ngon."
"Nuốt xuống rồi nói."
"Ừm, nuốt, có nước không Phương Phương?"
"Có, em đi làm nóng cho anh."
"Không cần, đang mùa hè, lạnh cũng được."
Đổng Học Bân và Khương Phương Phương đã sớm có qua một ít mờ ám, bầu không khí ở nhà cũng tới, lá gan của Đổng Học Bân cũng lớn lên, dám sai sử Khương huyện trưởng, chờ cô ấy đem nước tới liền uống ừng ực, Đổng Học Bân uống đủ một ca, lúc này mới vỗ vỗ cái bụng đắc ý dựa vào ghế, nước đủ cơm no rồi.
Khương Phương Phương không mặn không nhạt nói: "Nhìn anh sau này dám không ăn cơm nữa không."
Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng "Sẽ không, ngày hôm nay là thật không rãnh, bận quá, thật ra em nếu như không nói, anh đều đã quên buổi trưa buổi tối anh chưa ăn gì."
Khương mẫu buồn cười nói: "Mẹ hồ đồ, con cũng hồ đồ theo hả?"
Khương Phương Phương nói: "Hắn là ngủ không đủ, mỗi ngày chỉ bốn giờ, một ngày hai ngày còn có thể chịu được, nhưng một tuần ai chịu nổi? Cũng là tiểu Thao có tố chất thân thể tốt, đổi thành người khác đã sớm ngã xuống." Thu dọn chén bát xong, Khương Phương Phương nhìn đồng hồ "Sắp chín giờ, anh nghỉ ngơi đi tiểu Thao."
Đổng Học Bân vẫn nói: "Nhưng chuyện bên kia..."
"Anh không cần phải xen vào, tắt điện thoại đi, ngủ một giấc nghỉ ngơi thật tốt, em gọi mấy cú điện thoại."
Cầm chén đặt vào bồn nước, Khương Phương Phương gọi điện thoại cho Trịnh Đại Hữu "A lô, Trịnh cục trưởng... Ừm, là tôi, Đổng huyện trưởng vừa rồi thiếu chút nữa té xỉu, thân thể không chịu được, buổi tối ngày hôm nay chiêu thương bên kia nếu có chuyện gì, ông phụ trách đi, không nên liên hệ Đổng huyện trưởng, không được gọi điện thoại cho tôi cũng có thể, ừm, hắn không có việc gì, tôi thấy cũng là mệt, bảo mọi người yên tâm, sáng sớm ngày mai sẽ cho hắn đi qua buổi ký ước, ừm, các người khổ cực một chút, được "
Đổng Học Bân thấy chuyện không thể thay đổi, không thể làm gì khác hơn là ở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...