Một người...
Ba người...
Năm người...
Mười người...
Sắp mười hai giờ.
Phù phù phù phù, người liên tiếp ngã xuống.
Ngoại trừ lão Lưu là người đầu tiên uống được hai ly với Đổng Học Bân rồi ngã xuống, những người khác đều là một ly thậm chí ngay cả một ly cũng không được thì đã ngã.
"Tiếp tục!"
"..."
"Tới đi, kế tiếp!"
"..."
"Đến cậu..., đúng vậy, cũng là cậu!"
Đổng Học Bân cũng không tốt hơn được chút nào, hầu như đã nằm trên bàn, nhưng hắn vẫn lớn tiếng kêu gào, tựa như chỉ còn lại một chút sức chiến đấu.
Thế nhưng thấy đến bây giờ, mười người còn lại đã có chút chết lặng, tất cả mọi người thiếu chút nữa chửi ầm lên, dù sao trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông của Đổng Học Bân ân cần thăm hỏi một lần, đều đã như vậy rồi sao còn con mẹ nó không ngã hả? Không được? Từ đầu mày cũng là cái dạng này, lập tức không được, lập tức lại không được, lập tức lại lại không được, nhưng cuối cùng? Cuối cùng vẫn là cho bao nhiêu uống bấy nhiêu, không có một lần nào không được! Bao nhiêu rượu rồi? Đã bảy cân rồi? Mày còn có thể uống? Con bà ngoại nó! Mày làm ơn nhanh chóng nằm xuống được không?
Không ai nghĩ rằng Đổng Học Bân có thể uống như thế!
Rõ ràng đã say, dưới cái tình huống này còn có thể uống liền vài cân?
Thường Quyên Cung Na bọn họ cũng kinh ngạc bất định nhìn Đổng Học Bân, trong lòng đều đang lau mồ hôi cho hắn, bảy cân rượu, cái này là cái khái niệm gì?
Cũng là uống bảy cân nước phỏng chừng đều chịu không nổi!
Đó chính là bảy cân rượu! Còn là rượu mạnh hơn năm mươi độ!
Hiện tại Đổng huyện trưởng tuy rằng tạm thời không ngã, nhưng lúc ngã xuống thật, phỏng chừng khẳng định phải đưa đến bệnh viện cấp cứu, độ cồn trong máu quá cao!
"Học Bân, đừng uống!"
"Đổng huyện trưởng, ngài nghe Thường cục trưởng đi!"
Thường Quyên Trần Vân Tùng và Cung Na lại bắt đầu khuyên hắn.
Đổng Học Bân vẫn như trước làm theo ý mình nằm trên bàn giơ ly, đầu nghiêng qua một bên, nhìn thẳng người trước mắt không tha.
Thấy Lữ Vệ Quốc cũng nhìn về phía mình, người bị Đổng Học Bân điểm danh kế tiếp chỉ có thể cắn răng lên. Có chút phát sợ chạm ly với Đổng Học Bân, bắt đầu uống.
Ừng ực ừng ực.
Ừng ực ừng ực.
Sau khi uống xong người nọ có vẻ cũng rất kinh ngạc, hắn lại có thể không có việc gì cả. Trong lúc nhất thời khí thế đại thịnh, nhìn Đổng Học Bân nâng ly uống xong. Nhưng vừa chờ Đổng Học Bân hết cạn, người nọ hai mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cồn trào lên não, kêu cũng không kịp kêu gục qua một bên. Phía sau lập tức có người đỡ hắn, không nói gì nhìn Đổng Học Bân, đem người này dọn đi tới cái ghế bên kia để cho hắn ta nằm.
Lại một người!
Ngoại trừ người của huyện Trinh Thủy, Lữ Vệ Quốc bên kia chỉ còn tám người!
Lữ Vệ Quốc bọn họ cũng cảnh giác lên, cũng không xác định nhìn Đổng Học Bân, hình như đang nhìn hắn là say thật hay giả say, không ai chủ động lên cả.
Một giây đồng hồ sau.
Đổng Học Bân đột nhiên đẩy cái ly, che miệng lại nghẹn nửa ngày, hình như rất thống khổ.
"Đổng huyện trưởng!"
"Ngài làm sao vậy?"
"Ai da! Tôi gọi xe cứu thương nha?"
Thường Quyên Cung Na bọn họ đều sốt ruột hoảng hốt.
Đổng Học Bân rút tay ra khỏi miệng, nhưng không nôn, thế nhưng ngữ khí vô cùng suy yếu, "Không được..., uống không được..., trở về phòng... Thôi!"
Thường Quyên lạnh lùng nhìn đám người Lữ Vệ Quốc."Chúng tôi đi!"
Ngày hôm nay xa luân chiến chuốc say Đổng Học Bân, người của huyện Trinh Thủy đều nhớ kỹ.
Nhưng vừa nghe Đổng Học Bân nói không được muốn chạy, sau khi đứng lên rõ ràng dưới chân vẫn là miễn cưỡng có thể đi, một người cán bộ nhất thời nói: "Đổng huyện trưởng, đừng, ngài không phải nói cả đám uống sao. Cái này cũng chỉ mới vài người, sao lại đi? Không nên không nên, tới, tôi uống với ngài." Đây là thấy Đổng Học Bân còn chưa có say hẳn, cho nên muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi tăng thêm một ít rượu, muốn chuốc cho Đổng Học Bân hoàn toàn nằm xuống.
Thường Quyên phát hỏa nói: "Anh có bệnh hả! Uống chết người thì làm sao bây giờ? Cố ý à!"
Người cán bộ kia căn bản không để ý tới Thường Quyên, "Đổng huyện trưởng, ngài là đàn ông mà, ly của tôi cũng đã giơ lên rồi!"
Lữ Vệ Quốc cũng nói: "Đúng vậy, đều uống đến bây giờ, không uống xong sao được, tới tới, chúng ta tiếp tục!"
Vài người còn lại vừa nhìn, cũng đều nói kích tướng, khuyến khích muốn Đổng Học Bân đem tất cả uống rượu hết.
Đổng Học Bân tựa như bị kích thích, nghe vậy, nhất thời lại xoay người ngồi xuống, cắn răng nói: "Tôi... Uống một... Ly... Một ly... Cuối cùng!"
"Không nên không nên."
"Đúng vậy, phải uống."
"Đến nơi đến chốn mà."
Đổng Học Bân hình như rất say rồi, rượu cồn lên não liền nói: "Tốt lắm! Tất cả... Đều uống! Các người... Mỗi người một... Ly! Tôi... Một người tám ly!"
"Được!"
"Thống khoái!"
"Lợi hại Đổng huyện trưởng! Tới tới!"
Bao gồm cả Lữ Vệ Quốc, người còn lại đều cầm lấy ly rượu.
Thường Quyên bọn họ giận không thể át, "Đổng huyện trưởng! Đừng uống!"
Đổng Học Bân cầm lấy ly đầu tiên, hai hơi uống cạn rượu, ngay sau đó có vẻ như rất sợ mình nôn ra, vừa che miệng vừa lấy ly thứ ba, lại uống, sau đó là ly thứ ba!
Hơn mười giây uống ba ly!
Sau đó Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối diện.
Tám người vừa nhìn Đổng huyện trưởng mạnh như vậy, cũng giật nảy mình, bọn họ cũng chỉ có thể phân ra ba người, uống cùng Đổng Học Bân.
Ba người đó sau khi uống xong liền gục!
Bên trong có một người còn nằm trên mặt đất khóc hu hu lên, cũng không biết nói cái gì, nói chung rất mất mặt!
Đổng Học Bân lại một lần nữa che miệng lại, vội vàng nắm ly kế tiếp, uống vào bụng!
Năm người cuối cùng biết Đổng Học Bân không được, vừa nhìn Lữ Vệ Quốc, mấy người bọn họ cũng liều mạng, muốn nhìn Đổng Học Bân làm sao ngã xuống, vì vậy cũng cùng uống!
Phù phù!
Ầm!
Bốn người ngã!
Đối diện chỉ còn Lữ Vệ Quốc một người!
Đổng Học Bân lúc này cũng uống xong, chỉ còn cuối cùng một ly rượu, hắn cái gì cũng không nói trực tiếp cầm lấy tới chạm ly với Lữ Vệ Quốc!
Lữ Vệ Quốc lúc này cũng có chút ngây ngốc, sửng sốt nhìn Đổng Học Bân uống nhiều như vậy, trong lòng kinh ngạc vô cùng, ông ta muốn giở thủ đoạn, rượu đưa lên bên mép nhưng không nuốt.
Đổng Học Bân cũng không nuốt, nhìn ông ta.
Nhìn nhau vài giây, Lữ Vệ Quốc vẫn muốn chờ Đổng Học Bân tự mình ngã xuống trước, bởi vì ông ta biết uống nhiều rượu như vậy, Đổng Học Bân phỏng chừng là không được, chỉ là cồn có thể còn chưa lên đầu, cho nên dựa vào một hơi thở cuối để chống đỡ, nhưng đợi một hồi, vẫn không thấy Đổng Học Bân ngã.
Lữ Vệ Quốc vừa nhìn không có biện pháp, uống một ngụm tượng trưng.
Nhưng một ngụm này đã muốn mạng của ông, ông ta bị sạc, ho khan một trận, hình như cồn chạy lên đầu, vừa rồi Lữ Vệ Quốc cũng uống một cân, tửu lượng của ông ta cũng không phải tốt, lần này nhất thời không chịu được, che miệng nôn ra, thân thể lập tức ngã xuống mặt đất, trước khi ngất xỉu trong đầu Lữ Vệ Quốc rõ ràng hiện lên vài chữ.
Mười một cân!
Tên họ Đổng ngày hôm nay uống mười một cân rượu!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...