Buổi tối.
Khách sạn.
Trên tầng cao nhất.
Keng một tiếng, cửa thang máy mở.
Đổng Học Bân đi ra trước, đám người Thường Quyên Trần Vân Tùng lão Ngụy theo ở phía sau đi ra thang máy.
Trên mặt đất đều là thảm màu nâu, hình thành sự đối lập rõ ràng so với dưới lầu, hoàn cảnh và trang hoàng tốt hơn rất nhiều, hai bên hành lang đều là các phòng tổng thống ba gian nhỏ, cách nhau rất xa, xem ra khách sạn này tổng cộng cũng chỉ có đúng sáu phòng tổng thống, kết quả đều bị người của huyện Trinh Thủy chiếm lĩnh.
"Hoàn cảnh thật tốt."
"Còn có thể, cũng bình thường."
"Cũng là quá đắt, tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng, khách sạn năm sao bên ngoài, phỏng chừng cũng là cái giá này không khác biệt lắm."
"Cũng đúng, thành phố chúng ta không được, là rất đắt."
Lão Ngụy và Cung Na bọn họ ở phía sau thấp giọng thảo luận, bất quá Đổng Học Bân vẫn nghe được bọn họ nói. Quả thật, tính giá cả mà nói, ở đây đương nhiên là quá đắt, phòng tổng thống có sáu, hoàn cảnh của thành phố bình thường, khách sạn cũng là một khách sạn bình thường một sao không biết có chưa, một phòng tổng thống lại có giá cả không khác phòng tổng thống của khách sạn năm sao, cái giá này so với thật sự thật là quá kém, nhưng Đổng Học Bân cũng rõ ràng, chỗ chổ bình thường không thể nhìn giá cả mà so sánh, có đôi khi chỗ càng nhỏ, thành phố càng nhỏ, tiêu phí ngược lại sẽ càng cao, bởi vì cơ hội lựa chọn ít hơn, không có gì cạnh tranh, bạn không trả được? Dù sao cũng sẽ có người ở, cho nên giá cả thường thường sẽ cao y so với thành phố lớn, nhưng không sao cả, Đổng Học Bân cũng không quan tâm đến chút ấy tiền, chỉ cần có thể ác tâm được đám người Lữ Vệ Quốc. Có thể đem khí thế của huyện Trinh Thủy bọn họ đánh ra, có thể nói cho mọi người biết huyện Trinh Thủy bọn họ không phải tái hồng ai cũng đều có thể bóp, xài bao nhiêu tiền Đổng Học Bân cũng không đau lòng, lúc này Đổng Học Bân còn muốn mang theo người của huyện Trinh Thủy đi phô trương một lần!
"Được rồi, phòng cũng tới." Đổng Học Bân dừng bước chân, quay đầu lại nói với bọn họ: "Mọi người ngày hôm nay cũng khổ cực, tắm rửa nghỉ ngơi đi, một hồi chờ lão Trịnh trở về đến phòng tôi họp. Chúng ta thảo luận bố trí công tác và tình huống của ngày mai một chút."
"Vâng."
"Ngài cũng nghỉ ngơi."
"Chúng tôi đi về trước Đổng huyện trưởng."
Thường Quyên và bọn người Trần Vân Tùng cáo từ.
Chỉ có tài xế lão Ngụy có chút khó xử, xoa xoa tay nói: "Đổng huyện trưởng, tôi thì không cần đâu, phòng tổng thống... Ặc, tôi ở huyện Trinh Thủy cho."
Đổng Học Bân cười nói: "Ngụy ca, anh cứ kiên định ở đi, buổi tối trở lại cũng không an toàn. Cho dù trở về ngày mai cũng phải chạy qua lại, làm lỡ thời gian. Phòng tôi đều đặt rồi. Anh không ở cũng là lãng phí, không có việc gì, ngày hôm nay anh cũng mệt, sớm nghỉ ngơi đi."
Lão Ngụy chần chờ một chút, "Vậy được rồi."
Nhìn bọn họ đều lấy thẻ phòng vào phòng, Đổng Học Bân mới xoay người mở cửa phòng của mình, tùy tiện đi vào. Đóng cửa lại. Trong phòng cũng đều là thảm, đèn thủy tinh. Đi ra lan can, liếc mắt trông thấy bầu trời đêm và rừng rậm và dãy núi ở xa dưới ánh trăng yếu ớt bên ngoài. Hoàn cảnh cũng tạm có thể, không như những cảnh ở thành phố lớn, có phong vị tươi mát.
Ừm, cũng là phòng có chút rộng.
Đổng Học Bân đi một vòng ở bên trong.
Một gian phòng bếp, hai phòng vệ sinh, hai ba phòng ngủ, một gian phòng sách, hơn nữa một phòng khách lớn, diện tích thật ra rất đủ, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cần cái gì cũng đều có, đồ trong tủ lạnh hẳn đều là sau khi đặt phòng thì được phục vụ lập tức đưa tới, có trả tiền hay không thì không rõ ràng lắm, bình thường đều là dùng bao nhiêu trả bấy nhiêu, người ta đều có quy định, bất quá bên này phí dừng chân đắt như thế, cũng có thể đồ ăn trong tủ lạnh đều là miễn phí biếu tặng.
Sắp tám giờ.
Buổi tối chưa ăn gì nên Đổng Học Bân cũng có chút đói bụng, mở tủ lạnh ra nhìn một chút, muốn tự mình làm chút đồ ăn, bất quá lại lười làm, cuối cùng vẫn là đóng tủ lạnh lại.
Kính cong.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đổng Học Bân tưởng lão Trịnh đã trở về, đi qua mở cửa.
Ai ngờ ngoài cửa đứng lại có thể là Thường Quyên, hơn nữa chị Thường thay đổi một thân quần áo, quần dài màu nhạt đến chân nhỏ và áo sơmi trắng trên thân làm vóc người của cô ấy được phụ trợ rất đẹp, tóc buột, giày cao gót màu trắng, trên chân là đôi vớ chân đen, một cổ mị lực thành thục đập vào mặt mà đến.
Đổng Học Bân cười nói: "Chị Thường tới? Sao ăn mặc đẹp như thế?"
Hắn hơi nghiêng thân, Thường Quyên cũng cười dài đi vào, nói: "Có sao? Trong mắt cậu chị đều là bà già, đẹp cái gì."
"Không có, chị mới ba mươi hơn, già cái gì, thật sự là đặc biệt đẹp."
Đổng Học Bân khen tặng chị Thường vài câu, Thường Quyên cũng có vẻ rất cao hứng, sau khi đóng cửa lại hai người ngồi trên sô pha ở phòng khách.
"Chị không quấy rối cậu làm việc chứ?"
"Không có, tôi đang muốn làm chút đồ ăn."
"Ồ, vậy nói sớm, được rồi, chị làm cho cậu một lần."
"Đừng đừng, chị đói bụng sao? Đói bụng thì tôi làm cho, hai ta cùng nhau ăn."
"Vẫn là chị làm cho, chúng ta tuy rằng là đồng sự nhiều năm, nhưng cậu còn chưa nếm qua tay nghề của chị Thường cậu, ngày hôm nay chị phải bộc lộ tài năng."
"Phiền phức chị quá."
"Cái này có phiền phức gì, đề bạt của chị hiện tại cũng xuống tới, đều là nhờ cậu, chồng chị còn bảo chị phải cảm ơn cậu đấy."
"Ài, việc nhỏ mà."
"Đối với chị mà nói thì không phải việc nhỏ."
Thường Quyên không nói nhiều đi phòng bếp mở tủ lạnh ra tìm đồ nấu ăn.
Đổng Học Bân không thể để cho cô ấy một mình bận việc, cũng đi theo qua, "Chủ yếu là chị mặc một thân đẹp như thế, quần áo dính dầu sẽ dơ."
Thường Quyên nhìn hắn, "Vậy chị cởi?"
Đổng Học Bân a một tiếng, bên trong của chị rõ ràng không có quần áo, cởi? Để Trần trụi mà nấu cơm hả?
Thường Quyên ho khan, "Chị nói là trở về thay bộ quần áo khác, bất quá chị đều đã đến đây, trở về thay quần áo, để bị thấy có thể không tốt." Dừng một chút, Thường Quyên đem nguyên liệu nấu ăn lấy ra mấy thứ, "Quên đi, cứ như thế đi, dơ thì về giặt."
"Vậy tôi giúp chị một tay?"
"Không cần, một mình chị là được."
Đổng Học Bân giành vài lần cũng không được, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ở bên cạnh, nhìn Thường Quyên làm cơm.
Thường Quyên phỏng chừng là rất ít làm cơm trong nhà, nhìn có vẻ không lưu loát, phỏng chừng còn chưa có tay nghề tốt như Đổng Học Bân, thậm chí đôi khi còn lấy ra cái gương nhỏ để quan tâm lông mi của mình có bị rụng mất hay không, màu mắt có bị phai đi hay không, khiến cho Đổng Học Bân một trận dở khóc dở cười, cứ phân tâm làm cơm như thế, có thể làm tốt mới là lạ, bất quá Đổng Học Bân cũng không phải một người thích xoi mói, chủ yếu là tư sắc của Thường Quyên vô cùng không tồi, có câu gọi là tú sắc thay cơm, mặc kệ đồ ăn có ăn được hay không, nhìn khuôn mặt và thân trang phục của chị Thường cùng với vóc dáng đầy ắp mê người này, một hai chén cơm bị khét Đổng Học Bân vẫn có thể nuốt trôi.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...