Buổi tối.
Mười một giờ.
Mưa phùn kéo dài.
Trong chăn dưới đất phòng khách ở nhà Khương mẫu, Đổng Học Bân trò chuyện với Khương Phương Phương về công việc ba phút, cũng sờ soạng cô ấy đủ ba phút.
Phần da thịt kia.
Phần trơn bóng kia.
Phần mềm mại kia.
Ài, một lời khó mà nói hết được.
Đổng Học Bân trên dưới khởi công, thật sự là không một chút khách khí với chị Khương. Hai tay hắn hiện tại đều là mùi hương thơm ngát của Khương huyện trưởng, sờ lâu quá, thậm chí ngay cả nhiệt độ da thịt dưới lớp quần áo của chị Khương cũng sờ trong tay, rất thoải mái. Đương nhiên, bởi vì đoán không ra Khương Phương Phương rốt cục đang nghĩ cái gì, cho nên Đổng Học Bân không dám quá phậ, chỉ là sờ sờ bên ngoài mà thôi, cho dù là có với tay vào trong quần của cô ấy, nhiều lắm cũng là sờ sờ lưng và bụn gnho3 thôi, tạm thời không đụng vào chổ khác.
Ài, thật hưởng thụ.
Cũng không biết sau này còn có vinh hạnh này hay không.
Trò chuyện công việc xong, Đổng Học Bân thấy Khương Phương Phương đưa lưng về phía mình không nói chuyện, cũng có chút ngượng ngùng không dám làm loạn nữa, ho khan một tiếng.
"Chị Khương?"
"Sao?"
"Ngài mệt?"
"Cũng được, sao?"
"Khụ khụ, không có gì không có gì"
Không tìm được cái để nói, cũng không có đề tài gì để nói.
Chủ yếu là Đổng Học Bân không biết nên nói cái gì, bầu không khí có chút căng thẳn, dù sao thì tay của mình còn để trong quần áo và trên mông của cô ấy.
Trong phòng khách không tiếng động.
Càng yên tĩnh, thì lại càng xấu hổ.
Đổng Học Bân trong lòng bất ổn, cứ nghĩ là chị Khương đang phát hỏa. Khương huyện trưởng tuy rằng là cái loại tính cách chuyện gì cũng không thể khiến cho cô ấy dao động, nhưng mà cũng chỉ là biểu hiện thôi, chỉ cần là người thì không thể nào không tức giậ, Đổng Học Bân sợ cô ấy lỡ như ngoài miệng không nói giấu diếm, trong lòng tức giận, vậy thì đúng là không đẹp, hắn cũng không muốn Khương Phương Phương làm khó dễ hắn.
Rốt cuộc có phải là tức giận hay không?
Thấy thế nào cũng không quá giống?
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt. Ngày hôm nay cũng có chút liều mạng, nổi tâm hung ác, thẳng thắn đưa tay dùng sức ngắt một cái rất mạnh lên mông của Khương Phương Phương, rất cố sức, hắn nghĩ Khương Phương Phương nếu như mất hứng, phỏng chừng khẳng định sẽ đem lấy tay mình ra. Nhưng sau khi làm xong Khương Phương Phương vẫn không động, cũng không lên tiếng.
Thật không tức giận?
Vậy là có ý gì?
Chứng minh mình có thể tiến thêm một bước sao?
Đổng Học Bân cũng là ném tảng đá qua sông, đi dựa vào cảm giác, thấy thế, hắn điều chỉnh thân thể một chút. Chậm rãi nhích lại gần, một tay từ trong quần áo phía sau lưng của cô ấy rút ra, đem tay còn lại từ trên mông lấy xuống, xoa xoa phần thịt bên hông của Khương Phương Phương, từ từ đi lên tìm kiếm chút sẹo nhỏ trên bụng của cô ấy, lần này không dừng lại cái gì, mà là trực tiếp đi tới, tiến vào theo quần áo của chị Khương đã sớm bị mình xốc lên không ít, đi lên trên. Ngón tay đụng phải rốn cô ấy, ngón giữa đi vào, vẫn không dừng, Đổng Học Bân một đường lên thẳng phía trước, xoa xoa da thịt mềm mại của cô ấy rồi đi lên.
Kẹt rồi.
Móng tay cái gặp trở ngại.
Ngón trỏ và ngón giữa đều đụng phải một xúc cảm tơ tằm, là áo ngực, thậm chí cảm thụ được cảm giác trơn trượt của tơ tằm.
Tới rồi.
Đổng Học Bân tạm thời không hành động, mà là dừng lại.
Bỗng nhiên, Khương Phương Phương nói, "Mấy giờ rồi Học Bân?"
"Hả?" Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, buổi tối thật ra cũng thấy không rõ ràng, "Đại khái mười một giờ, có thể hơn vài phút."
Khương Phương Phương giật giật thân thể, "Đã trễ thế này?"
"Đúng vậy." Đổng Học Bân vừa nhìn, tay cũng hành động, ngón tay cái để dưới áo ngực của cô ấy hơi đẩy đẩy, đẩy phần viền bên dưới áo ngực, từng chút từng chút chen vào.
Một centimét...
Hai centimét...
Ba centimét...
Đầy ấp, ngón tay cái hình như đụng vào một mảnh mềm mại.
Nhưng ngón tay còn chưa có xúc cảm rõ ràng, Đổng Học Bân lại thấy chật chội, hắn sợ làm đau chị Khương, cũng không dám cố sức, nửa ngày vẫn chưa tiến vào. Áo ngực rất chặt, hình như có dây thép cố định. Vốn đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì rồi, Đổng Học Bân vài lần không thành công, trán cũng đổ mồ hôi, sốt ruột cũng dùng tới sức mạnh, đụng rồi, hình như đầu ngón tay đụng tới thịt. Nhưng mà mắt thấy sẽ vào bên trong, một bàn tay bỗng nhiên từ bên ngoài đến đây, nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay Đổng Học Bân.
Ặc.
Chị Khương cản.
Đổng Học Bân ngẩng đầu, thấy được cánh tay ngăn cản bàn tay của mình, nhưng bởi vì là đưa lưng về phía mình, hắn vẫn không nhìn thấy biểu tình của chị Khương, bất quá cái thái độ này của người ta đã rất rõ ràng, tuy rằng không dùng sức đè tay, nhưng tín hiệu đã ra, Đổng Học Bân đương nhiên không dám làm càn, xấu hổ đem tay từ trong áo ngực rút ra, thật ra cũng không đi vào, chỉ đi vào một ngón tay và hai đầu ngón tay. Suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân sợ cô ấy phát hỏa, thẳng thắn tiếp tục rút tay trở về, cũng từ trong áo của cô ấy rất không muốn lui ra bên ngoài.
"Đi ngủ sớm một chút đi." Khương Phương Phương âm thanh rất bình tĩnh.
Đổng Học Bân khụ khụ, "Ừ, ngài cũng nghỉ ngơi sớm."
"Tôi phải nằm một hồi, khi buồn ngủ thì tự nhiên ngủ."
"Vậy, nếu không tôi đọc sách cho ngài?"
"... Cũng được, bất quá đừng bật đèn, nhà tôi cũng không có sách gì, ừm, cậu trò chuyện đi, nghe nghe không chừng tôi sẽ ngủ."
"Được, ngài muốn nghe cái gì?"
"Cái gì đều được, bên tai có tiếng động là tốt rồi."
"Vậy tôi kể chuyện cho ngài, tôi cũng nhớ vài chuyện đồng thoại."
Đổng Học Bân thấy cô ấy rút tay trở về, nhưng không có chỉnh lý lại áo bị đẩy lên và quần có nhiều nếp nhăn, nuốt nước bọt, ngoài miệng à bắt đầu nói, tùy tiện kể chuyện cô bé lọ lem, vừa nói Đổng Học Bân vừa quan sát bóng lưng của Khương Phương Phương, một lát sau, Đổng Học Bân thật sự là có chút không cam lòng, nghĩ động tác mới vừa rồi của mình trực tiếp tiến vào trong áo ngực cô ấy có chút quá nhanh, vẫn là ở bên ngoài thử xem sao.
Hắn lại không thành thật đem bàn tay qua.
Lần này chưa đi đến thu y trong, mà là chen vào trong chăn của chị Khương, chen cánh tay cô ấy đặt bên hông mà đi tới, chậm rãi sờ lấy ngực trái của chị Khương.
Mềm mại!
Rốt cục đã bắt được!
Nhưng tay còn chưa kịp nóng, một bàn tay lại duỗi thân đến đây, chậm rãi nắm tay của Đổng Học Bân, nắm ra bên ngoài, Đổng Học Bân muốn tiếp tục trở lại, trên tay hơi động, nhưng tay của chị Khương cũng không buông ra, lại kéo ra ngoài, tay của hai người ngay bắt đầu ‘tranh đấu’ ngay trước ngực trái của Khương Phương Phương, bất quá đều không dùng lực. Đổng Học Bân vừa nhìn cũng biết là không có khả năng, trong lòng cũng rất tiếc nuối, quên đi, không cho sờ thì không cho sờ, hắn cũng không muốn chọc chị Khương nóng nảy, người ta nếu biểu hiện ra giới hạn, Đổng Học Bân trong lòng cũng có tính toán.
"Lúc này, cô bé lọ lem cúi đầu..."
Đổng Học Bân còn đang kể chuyện, không dừng, trên tay không lui mà còn cầm ngược lại tay của chị Khương. Khương Phương Phương nghiêng lưng nằm, lúc này tựa như không ngăn cản. Đổng Học Bân vuốt tay cô ấy, ngón tay xoa lấy lòng bàn tay của cô ấy, vừa rồi cũng bởi vì Khương mẫu ở đây nên hai người mớ nắm tay, bất quá mùi vị hiển nhiên là không đồng dạng, tay của chị Khương rất nhỏ, ngón tay cũng cực kỳ thon dài, vuốt vào đặc biệt có cảm giác.
Một câu chuyện kể xong rất nhanh.
"Chị Khương." Đổng Học Bân nhẹ giọng nói: "Đã ngủ chưa?"
"... Vẫn chưa." Khương Phương Phương thản nhiên nói.
Đổng Học Bân nắm tay cô ấy nói: "Vậy tôi nói tiếp?"
Tay của Khương Phương Phương không nắm lại hắn, mà là buông tay rời rạc, "Ừm, tôi đi phòng vệ sinh trước, cũng có chút buồn ngủ, trở về cậu nói tiếp một cái, phỏng chừng là có thể ngủ."
"Được." Đổng Học Bân tay không nhúc nhích.
Khương Phương Phương kéo kéo tay.
Đổng Học Bân mới luyến tiếc buông tay cô ấy ra.
Khương Phương Phương xốc chăn lên xoay người ngồi dậy, đứng dậy mang dép.
Bất quá áo của cô ấy trước đó bị Đổng Học Bân kéo lên không biết bao nhiêu, quần cũng bị kéo xuống, rất mất trật tự, cô ấy vừa đứng như thế dưới ánh trăng, hơn phân nửa phần lưng trắng bóng đều lộ ra, phía trước cũng may, phía sau đều lộ ra tới chổ áo ngực, chỗ cái mông, trên thu y cũng mơ hồ để lại đường văn không rõ, hiển nhiên là Đổng Học Bân để lại.
Khương Phương Phương cúi lưng, đem quần áo chỉnh lại, bước chân chậm rãi đi về hướng phòng vệ sinh, âm thanh đóng cửa truyền đến.
Mưa nhỏ, tạp âm cũng không có, tiếng nước trong WC đặc biệt rõ ràng, âm thanh này khiến cho Đổng Học Bân nghe mà có chút tâm ngứa.
Không lâu sau.
Khương Phương Phương đi ra.
Đổng Học Bân nhìn biểu tình của cô ấy, rất bình thản.
Đổng Học Bân chủ động xốc chăn lên cho cô ấy, Khương Phương Phương cởi dép, một chân dẫm lên chăn, khom lưng ngồi xuống. Đổng Học Bân vốn đang chờ mong cô ấy có thể quay về hướng mình, kết quả chị Khương vẫn là cái tư thế trước đó, sau khi nằm xuống để lại cho Đổng Học Bân một bóng lưng.
Bóng lưng thì bóng lưng vậy.
Đổng Học Bân nói: "Vậy tôi nói."
"Ừm, phiền phức." Khương Phương Phương nhẹ giọng.
Lần này nói về Bạch Tuyết và bảy chú lùn, đã đại khái thăm dò được giới hạn của Khương Phương Phương nên Đổng Học Bân từ từ nhích tới, ngực chạm vào sau lưng cô ấy, đưa tay từ phía sau ôm lấy cô ấy, đầu cũng vùi vào trong tóc mang theo mùi thơm tắm rửa của chị Khương, mỗi lần hít vào thở ra, đều có thể thổi bay một ít tóc của cô ấy, trên tay tự nhiên cũng không nhàn rỗi, tìm được tay của chị Khương nắm lấy.
Có thể ôm cũng tốt.
Đổng Học Bân thấy đủ.
Chuyện còn đang kể, nhưng sau khi qua một phút đồng hồ, Khương Phương Phương cắt đứt hắn, hơi nhích thân thể, nói: "Cánh tay để lên hông tôi."
Đổng Học Bân ặc một tiếng, muố buông thân thể cô ấy ra, nhưng vừa suy nghĩ lời cô ấy nói, bên trong hình như không có ý bảo mình bỏ tay ra, chỉ nói để lên hông cô ấy, chớp mắt, Đổng Học Bân liền đem cánh tay xê dịch vị trí, tay còn đang nắm tay, tư thế không thay đổi.
"Được chứ?" Đổng Học Bân hỏi.
Khương Phương Phương không lên tiếng.
Đổng Học Bân ho khan nói: "Vậy tôi nói tiếp?"
"... Ừm, cũng sắp ngủ." Âm thanh có chút mệt mỏi.
Đổng Học Bân lập tức nói: "Được, vậy ngài đừng nói nữa, nghe tôi nói là được."
Ôm ấp mỹ nữ huyện trưởng, kể chuyện dỗ cô ấy ngủ, chuyện này nói ra huyện Trinh Thủy không ai tin tưởng, cảm thụ được mùi thơm ngào ngạt trong lòng, Đổng Học Bân cũng thấy trong lòng rất ấm áp.
Ngày hôm nay đã chiếm tiện nghi rất lớn của Khương huyện trưởng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...