Chín giờ.
Bên ngoài nhà Khương mẫu đã tối.
Mưa cũng không thấy nhỏ lại, vẫn cứ rơi đều.
Đổng Học Bân một thân thu y màu trắng do dự đẩy cửa phòng vệ sinh ra, ho khan một tiếng, lúc này mới chậm rãi bước ra.
Khương mẫu nhìn qua: "Tiểu Thao tắm xong rồi à?"
"Vâng mẹ, tắm xong rồi" Đổng Học Bân đỏ mặt nói.
Khương Phương Phương cũng nhìn hướng hắn, nói: "Nước nóng thích hợp không?"
Đổng Học Bân gật đầu: "Khoảng bốn mươi độ, rất thích hợp"
Khương Phương Phương ừm một cái, đứng dậy nói: "Vậy được, em cũng đi tắm một cái, anh nói chuyện với mẹ em đi"
"Được, em đi tắm đi" Đổng Học Bân thấy biểu tình của hai người không có gì dị dạng khi thấy mình mặc bộ đồ này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, liền đi tới sô pha ngồi xuống cạnh Khương mẫu.
Khương Phương Phương trong tay ôm một bộ đồ thu y màu đỏ cùng với đồ lót đi vào WC, phỏng chừng không chỉ muốn tắm, còn muốn mặc đồ lót, bởi vì cô ấy hiện tại đang trống không.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút đồng hồ...
Nửa tiếng...
Khương mẫu vẫn còn đang trò chuyện với Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đang lo nghĩ về chị Khương, trên cơ bản đều nghe bà lão nói, hắn rất ít khi mở miệng, vì sợ nói sai cái gì.
Không lâu sau, bà lão hình như đã mệt, ngáp một cái.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái "Mẹ, mệt à? Bằng không mẹ đi ngủ trước đi"
Khương mẫu nhìn nhìn vào phòng vệ sinh: "Nha đầu kia, làm cái gì cũng không nhanh không chậm, tắm cũng hơn nửa tiếng, còn chờ lấy thuốc cho mẹ uống"
"Buổi tối mẹ uống thuốc Đông y hả?"
"Buối tối là thuốc Tây"
"Vậy con đi lấy cho mẹ, mẹ uống xong đi ngủ sớm đi"
"Được, con đi hỏi Phương Phương xem là để đâu, mẹ cũng không nhớ"
Đổng Học Bân nghe thấy trong phòng vệ sinh không còn tiếng nước, phỏng chừng cô ấy đã tắm xong, đi qua gõ gõ cánh cửa: "Phương Phương, mẹ muốn ngủ, thuốc để ở đâu?"
Bên trong truyền ra tiếng nói: "Ở dưới bàn trà"
Đổng Học Bân hỏi: "Là thuốc gì? Uống thế nào?"
Bên trong nói: "Cả hai hộp thuốc luôn, một cái cao huyết áp, một là hải mặc, quên đi, chờ em ra, đang lau mình, sắp xong rồi"
Lau mình.
Dùng khăn mặt mình vừa lau?
Đổng Học Bân miên man bất định: "Không có việc gì đâu, anh lấy là được, em chậm rãi tắm đi"
Sau khi trở về, Đổng Học Bân tìm thuốc cho Khương mẫu, rót nước để bà uống, thấy bà ngáp liền mấy cái, lúc này mới đỡ bà vào trong phòng để bà ngủ.
Sau khi đi ra, Đổng Học Bân còn cẩn thận đóng cửa lại cho bà, thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng ngủ.
Nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành.
Lúc này, tiếng bước chân từ trong phòng vệ sinh truyền ra, Khương Phương Phương chậm rãi bước ra phòng khách, một thân thu y màu đỏ, dưới chân là một đôi dép. Quần áo khác cũng không có, chỉ có bộ thu y ở nhà rất tùy ý này, làm Đổng Học Bân nhìn mà ghiền, dù sao thì Khương Phương Phương mới hơn ba mươi tuổi, vóc người bảo dưỡng cũng rất tốt, bộ đồ thu y này lại bó người, làm cho vóc người hiện ra hết.
Khương Phương Phương vuốt vuốt tóc, thấp giọng nói: "Mẹ đâu?"
"Ngủ rồi, vừa nằm xuống" Đổng Học Bân cũng nhỏ giọng xuống.
Khương Phương Phương gật đầu một cái, chỉ chỉ cái ngăn tủ trong phòng khách: "Chăn ở bên trong, hai ta trải ra dưới đất đi, trải mấy lớp, như vậy sẽ mềm mại hơn"
Đổng Học Bân cười khổ: "Bằng không tôi đi trước?"
Khương Phương Phương nói: "Mẹ tôi ngày mai không thấy cậu thì sao?"
"vậy khẳng định sẽ tức giận, cũng phải" Đổng Học Bân không nói gì.
Khương Phương Phương cho một đề nghị, nói: "Như vậy, hai ta lót chăn ở dưới đất cho tôi ngủ, cậu lấy một cái chăn, buổi tối ngủ trên sô pha"
Đổng Học Bân nói được một tiếng, tuy rằng muốn ngủ cùng chăn với chị Khương, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, thật sự có chút không thích hợp, ngủ xa nhau thì ngủ xa nhau vậy.
Hai người đều mặc thu y.
Đứng trong phòng như thế, bầu không khí cũng có chút giống hai vợ chồng, rất mờ ám.
Đổng Học Bân ho khụ khụ, đi tới ngăn tủ tìm chăn, Khương Phương Phương cũng đi qua hỗ trợ.
Trên nền đất có chút dơ, nên trải một lớp chiếu trước, sau đó là đến đệm giường, rồi thêm một lớp đệm lớn, cuối cùng lót một lớp chăn bông, đưa tay đè đè, rất mềm mại, Khương Phương Phương lúc này mới lấy hai cái gối đến, sau khi mặc áo gối vào, Đổng Học Bân cầm lấy hai cái chăn giường, một cái đặt chổ chăn bông cho Khương Phương Phương, một cái để lên trên sô pha cho mình, ừm, không khác biệt lắm.
Sắp mười giờ.
Khương Phương Phương nhìn thời gian: "Ngủ đi"
Đổng Học Bân không ngủ được, nhìn thân ảnh một phụ nữ đưa lưng về hướng mình ở phía trước tủ TV, trong lòng hắn rất ngứa, không nói ra được, Khương Phương Phương hình như cũng không ngủ, cứ xoay người mãi, một hồi xoay bên này, một hồi xoay bên kia, không kỳ quái, chị Khương đã mất ngủ nhiều năm rồi.
Năm phút...
Mười phút...
Xoạt xoạt.
Chị Khương lại xoay người.
Đổng Học Bân chớp chớp mắt, nghĩ là có nên đọc sách để dỗ cô ấy ngủ hay không.
Nhưng đột nhiên, trong phòng ngủ truyền ra động tĩnh rất nhỏ, sau đó là tiếng dép, xoạch xoạch, hình như có người đi.
Là Khương mẫu!
Bà lão tỉnh lại!
Cái này là muốn đi WC hay là muốn uống nước?
Nghe động tĩnh này, không cần nói cũng biết bà lão muốn đi ra!
Khương Phương Phương lập tức quay đầu lại, dưới ánh trăng, Đổng Học Bân thấy được cặp mắt nhàn nhạt của chị Khương, còn có chăn bị xốc lên: "Học Bân"
"Hả?"
"Mau vào"
"ặc, cái này..."
"Nhanh lên, mẹ tôi đi ra"
Đổng Học Bân xoay người ngồi dậy, dọn sạch sô pha, bên tai đã truyền đến tiếng mở cửa, hắn cũng bất chấp, hai chân nhanh chóng hoạt động, trực tiếp chui vào trong chăn ấm áp được Khương Phương Phương xốc lên.
Một mùi hương mê người đập vào mặt.
Đổng Học Bân bị mùi hương ấy làm cho cho có chút mơ hồ.
Khương Phương Phương nhẹ nhàng đem chăn quấn lại, cũng đem chăn trên sô pha của Đổng Học Bân phủ lấy, tay không nhúc nhích, cứ như thế mà khoác lên lưng của Đổng Học Bân, sau đó nhắm mắt, Khương Phương Phương nằm xuống lại gối.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của chị Khương gần kế bên, cũng kê đầu lên gối, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Vù.
Vù.
Hô hấp của Khương Phương Phương phun lên trên mặt của Đổng Học Bân.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...