Sắp chín giờ.
Bầu trời đêm phủ xuống.
Mặt của mấy người lãnh đạo trong Diêu gia tiểu viện sau khi nghe được Khương huyện trưởng nói xong cũng đen như bầu trời, có chút không thể tin được!
"Sao có thể?"
"Sao còn có người?"
"Buổi trưa không phải đều cứu ra rồi sao?"
"Đúng vậy, lúc đó đều đã xác định với người nhà rồi mà?"
"Không thể quên được! Đội cứu hỏa sẽ không phại vào loại sai lầm cấp thấp như vậy!"
"Cho dù là sợ có quên, sao khi mọi người đi đội cứu hỏa cũng tìm kiếm trong nhà một lần! Thiết bị dò xét sinh mệnh thì chúng ta không có, nhưng mà bên trong đều là người nhà của nhân viên chúng ta, nhân viên cũng tương đối ít, mọi người đều nhận thức nhau, láng giềng đều là người quen, có bao nhiêu người đâu chứ" Đổng Học Bân cũng không thể tin được nói một câu, trong nhà có người, Đổng Học Bân là người đầu tiên không tin, hắn xem rất rõ trong tờ báo, toàn bộ người đều được cứu ra, cũng không có ai gặp nạn, sao bây giờ lại có?
A! Chờ một chút!
Tờ báo? Tờ báo tương lai?
Đổng Học Bân bỗng nhiên nghĩ đến, tờ báo ấy là báo chiều của buổi tối ngày hôm nay, hẳn là được sắp chữ và in vào buổi trưa.
Bây giờ đã sắp chín giờ!
Vậy tin tức trong tờ báo cũng đã là quá khứ!
Tờ báo tương lai? Nó không còn là tương lai nữa! Mà là quá khức! Tờ báo bốn năm giờ chiều hiển nhiên là không viết chuyện của chín giờ tối!
Tiêu rồi!
Sơ sót!
Quả nhiên, Khương Phương Phương nói: "Không có gì không có khả năng, đội cứu hỏa đã cứu người ra, nhưng người còn bị kẹt bên trong ký túc xá lại là phu nhân của Sở Bành!"
Sở Bành?"
Phu nhân của Sở cục trưởng?
Lữ Chí thay đổi sắc mặt: "Là chị Tằng?"
Bồ An kinh ngạc nói:" Lão Sở bọn họ không phải ở gia thuộc viện huyện ủy sao?"
Khương Phương Phương nói: "Cục cảnh sát cũng có ký túc xá của lão Sở, tuy rằng không ở, nhưng vẫn giữ lại, người của đội cứu hỏa tra rất cẩn thận, nhưng cái này là tra theo danh sách của hộ gia đình. Thế nhưng ngay cả lão Sở cũng không biết vợ mình ngày hôm nay đi đến ký túc xá cục công an, hai vợ chồng họ buổi sáng hình như có cãi nhau, vợ ông ấy có thể là đi giải sầu. Nói với lão Sở là buổi tối không về nhà ăn, kết quả là ký túc xá xảy ra chuyện, lão Sở thì bận việc bên kia. Buổi tối về đến nhà mới nhớ đến vợ, nhưng không cách nào liên hệ được, cuối cùng mới từ miệng một người bệnh vừa tỉnh trong bệnh viện cho biết, thì ra vợ của Sở sau khi cãi nhau xong đã trực tiếp đến ký túc xá!"
Thật sự còn có người ở bên trong!
Còn là vợ của một thường ủy huyện ủy!
Đổng Học Bân mặt trắng bệch, hung hăng vỗ trán của mình, áy náy cực kỳ!
Buổi sáng hắn cũng không dùng nhiều thời gian để xem tờ báo của ngà hôm sau! Nếu như nhìn, khẳng định sẽ phát hiện và cứu người ra trước! Cho dù Sở Bành hiện tại là kẻ thù chính trị của Khương Phương Phương, nhưng mà vợ ông ấy cũng là một mạng người! Đổng Học Bân không có khả năng thấy chết mà không cứu! Hắn căn bản không phải loại như vậy!
"Nhanh! Đến hiện trường!" Đổng Học Bân cầm chìa khóa xe lao ra.
Bồ An lập tức nói: "Đổng huyện trưởng cậu đừng lái xe! Cậu uống rượu! Để Diêu thư ký lái!"
Tất cả mọi người biết chuyện khẩn cấp, cũng lao ra sân, Diêu Thúy đoạt lấy chìa khóa không cho Đổng Học Bân lái xe, tự mình leo lên xe ngồi, phía sau Lý Hiểu Na cũng lên xe của Bồ An, chỡ Bồ bí thư và Giản bộ trưởng cùng Lữu Chí, hai chiếc xe nhất thời một đường lao ra. Tòa nhà kia tùy thời đều có thể sụp,hơn nữa nếu như vợ của Sở Bành trong lúc đội cứu hỏa lục soát kiểm tra không kêu hô cứu người thì hiển nhiên là bị thương không nhẹ hoặc thậm chí là hôn mê, từ buổi sáng đến bây giờ đã gần mười tiếng, thời gian lâu như vậy, người còn không biết sống được hay không, nếu như thật sự để mất mạng, vậy đó chính là sơ sẩy khi cứu viện...
Mọi chuyện sẽ lớn!
Rất nhiều người đều phải gánh trách nhiệm!
...
Năm phút đồng hồ!
Bọn họ cách rất gần. Năm phút đồng hồ đã đến!
Lúc xe dừng ở cửa gia thuộc viện, bên trong đã đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài đả mở rất nhiều thiết bị chiếu sáng, người của đội cứu hỏa đã sớm tới, xe cứu thương cũng hầu như là đồng thời đến cùng Đổng Học Bân bọn họ, xuống xe, Đổng Học Bân thấy được một thang mây trên xe cứu hỏa, đã kéo dài tới bên cạnh một cửa sổ tầng ba, có đội viên cứu hỏa tiến vào, còn có người lấy thiết bị và công cụ, hình như đang cứu người!
Mông Duệ có mặt!
Sở Bành cũng có mặt!
Rất nhiều người của Mông hệ cũng đều lần lượt chạy đến!
Bên ngoài hầu như tụ tập lãnh đạo chủ yếu huyện, đó chính là vợ của một thường ủy huyện ủy, làm đồng sự mọi người khẳng định phải tới một chuyến!
Khương Phương Phương đi lên, "Tình huống gì?"
Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng vội vàng đi qua, "Người tìm được chưa?"
Sở Bành vẻ mặt tái nhợt đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cửa sổ, nắm tay thật chặt, tay đều run run, hiển nhiên là rất lo lắng, "Tìm được rồi!"
Khương Phương Phương nói: "Thế nào?"
Mông Duệ thần sắc trầm trọng nói: "Hình như không quá tốt!"
Bộ trưởng bộ tổ chức Liêu Hải Uy nói: "Người vừa tìm được! Đội cứu hỏa đã đi cứu người! Bất quá chị dâu có thể bị thương rất nặng! Tin tức không tốt lắm! Cụ thể còn không rõ ràng! Đều đang đợi!" Ông ấy nhỏ hơn hai tuổi so với Sở Bành, cũng quen gọi vợ Sở Bành bằng chị dâu.
Khương Phương Phương cũng như vậy, đi tới trấn an nói: "Lão Sở, ông đừng có gấp, chị dâu khẳng định không có việc gì!"
Sở Bành hối hận nói: "Tôi nên sớm phát hiện! Tôi làm gì thế! Một buổi chiều đều ở chỗ này! Dĩ nhiên hiện tại mới biết được!"
Mông Duệ cũng nói: "Không phải lỗi của ông, ai cũng không rõ Lệnh Hoa ngày hôm nay tới nơi này!"
Tằng Lệnh Hoa, đây là tên của vợ Sở Bành, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng Sở Bành thay đổi thái độ làm rất nhiều người nói, nhưng Tằng Lệnh Hoa vẫn có quan hệ tốt với phu nhân của các thường ủy khác, vừa lương thiện, lại đặc biệt nhu hòa, cho nên cho dù là Giản Hướng Vinh rất có ý kiến đối với Sở Bành, trong ánh mắt cũng là một loại lo lắng phát ra từ nội tâm, hiển nhiên không hy vọng vợ của Sở Bành gặp chuyện không may.
Đó là một người phụ nữ tốt duyên.
Bên kia cách đó không xa còn có hai phụ nữ trung niên kéo tay nhau lo lắng chờ đợi, bên trong một phụ nữ ít tuổi hơn đều sắp khóc.
Hai người này chính là vợ của Trình Phú Quang và Liêu Hải Uy.
"Nhanh bảo bọn họ cứu chị Tằng đi!"
"Tới tới lui lui cái gì thế!"
"Sao nửa ngày đều không thấy người? Rốt cuộc bên trong làm sao vậy?"
Rất nhiều người đều gấp đến độ hô lên, tâm tình cũng không quá ổn định.
Nhân viên y tế đã cầm hộp cấp cứu chạy tới, đội viên cứu hỏa chỉ huy lập tức đem bọn họ lên, giao lưu một chút.
Sở Bành cũng giận, quát: "Rốt cục là sao! Lệnh Hoa đâu? Người đang ở chổ nào?"
Đội viên cứu hỏa muốn nói lại thôi.
Mông bí thư đều phát hỏa, "Nói mau! Người thế nào? Không phải mới vừa nói tìm được Lệnh Hoa sao? Cũng còn sống? Lúc này sao không nói chuyện!?"
Vợ của Trình Phú Quang run môi nói: "Đừng nói với chúng tôi rằng không được!"
Người phụ trách đội cứu hỏa nói: "Tuy rằng hơi thở rất yếu ớt, nhưng người vẫn còn sốg, còn có mạch đập, nhưng hiện tại Tằng phu nhân bị tảng đá trên trần nhà đè xuống, có một góc chết và khe hở, Tằng phu nhân may mắn không bị đè toàn bộ, nhưng vẫn bị đè, nếu như không đem phiến đá dời đi thì căn bản không có biện pháp đem người lôi ra, dưới tình huống của phiến đá chúng tôi còn không biết, nhưng Tằng phu nhân chảy rất nhiều máu, tôi hỏi nhân viên y tế một chút, bọn họ nói Tằng phu nhân rất có thể có ngoại thương, cho nên đập vỡ đá khẳng định không có khả năng."
Trương Vạn Thủy nói: "Vậy dọn đi! Cẩn thận một chút!"
Đội viên cứu hỏa rất bất đắc dĩ, "Không được! Chúng tôi thử rồi! Cái phương pháp gì đều thử! Nhưng phiến đá quá nặng! Chúng tôi sáu bảy người đều dọn không được! Nếu có thể động một chút cũng may! Nhưng... Chúng tôi dùng tất cả khí lực đều không làm được! Quá nặng!"
Khương Phương Phương nói: "Vậy máy đâu?"
Đội viên cứu hỏa nói: "Chúng tôi chỉ có máy nhỏ, không nâng hết trọng lượng như vậy, cũng thử qua, không được, hơn nữa hiện tại tòa nhà rất không ổn định, đất dưới chân cũng không ổn, máy vừa đưa lên thiếu chút nữa đè sụp xi măng dưới chân, tất cả đều là vết nứt, chỉ cần một chút không chú ý sẽ xảy ra chuyện không may, máy lớn chúng tôi đã gọi điện thoại liên hệ, hẳn là lập tức có thể tới, nhưng thấy cái dạng này, cho dù tới cũng không vào được, sau khi đưa vào rất có thể làm sụp cả tòa nhà, sàn nhà căn bản không được, hiện tại nhà tùy thời đều có thể sụp!" Bọn họ cũng là mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đi cứu người, vừa rồi dọn phiến đá dưới chân có một chỗ lún, một người đội viên cứu hỏa thiếu chút nữa toi mạng!
Mông bí thư nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Đội viên cứu hỏa hơi trầm ngâm, "Chúng tôi chuẩn bị lên vài người! Bảy người dọn không được thì mười người! Mười người dọn không được thì mười lăm người! Nhưng mà chúng tôi hiện tại thiếu người! Chỉ có mười người! Còn có mấy người phải ở dưới đất điều khiển thang mây và lái xe! Thiếu rất nhiều người!"
Sở Bành liền rõ ràng, "Tôi đi!"
Mông bí thư kiên quyết nói: "Ông không được! Ông ở lại!"
Sở Bành con mắt đều đỏ, "Vợ tôi còn ở bên trong!"
Khương Phương Phương quay đầu nhìn về phía mọi người vây xem phía sau, bên trong có người nhà và nhân viên công vụ của gia thuộc viện, cũng có dân chúng đi ngang qua và ở gần đây, "Hiện tại thiếu người! Có không ai có thể hỗ trợ cứu viện! Nhờ vả mọi người!"
Không người lên tiếng.
Đội viên cứu hỏa bổ sung nói: "Hiện tại khả năng chịu lực của tòa nhà rất kém! Bảy người miễn cưỡng có thể! Mười người miễn cưỡng cũng không thành vấn đề! Nhưng nhiều người có thể làm sụp sàn nhà! Cho nên tận lực muốn khí lực lớn một chút! Người càng ít càng an toàn! Có người có khí lực lớn hay không?"
Vẫn không người hé răng.
Đây chính là muốn mạo hiểm tính mạng!
Lỡ như nhà sụp! Người bên trong một người đều sống không được!
Cho nên ngay cả biết đó là vợ của Sở cục trưởng, rất nhiều người cũng không muốn mạo hiểm như vậy, tình huống quá nguy hiểm! Dân chúng xem náo nhiệt càng không cần phải nói! Ai không sợ chết!?
Lặng ngắt như tờ!
Tràng diện lập tức yên tĩnh!
Nhưng chỉ có một ngoại lệ, chỉ có một người đứng dậy!
Đổng Học Bân đã đem tay áo xắn lên, "Không cần người khác! Tôi đi!"
Khương Phương Phương nhất thời nói: "Cậu chổ nào cũng không được đi!"
Diêu Thúy cũng hoảng sợ ôm lấy hắn, "Không được! Thương thế của ngài còn chưa có được!"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...