Quyền Tài

Buổi chiều.

Một giờ hơn.

"Chú hai thím hai, vậy con đi về"

"Ngồi thêm một chút đi, gấp đi cái gì?"

"Hôm nào đi, chú và thím vất vả lắm mới nghỉ một ngày, con cũng không quấy rối"

"Con muốn đi chú tìm xe đưa con trở về, đi đến không lái xe phải không?"

"Không cần phiền phức đâu chú hai, con đón xe được rồi, chú và thím nghỉ ngơi đi"

"Vậy được rồi, rãnh rỗi đến đây chơi, đúng rồi, gần đây không nên gây sự, kiên định làm tốt thường vụ phó huyện trưởng của con đi, đẳng cấp hồ sơ quân đội của con và lão gia tử đều như nhau, cái này đều là mới nghe lần đầu, con nói con gặp phải bao nhiêu động tĩnh hả, người phía dưới có thể không biết, nhưng cấp trên có không ít người nhìn chằm chằm con, con phải chú ý chút"

"Ặc, được, con tận lực"

Tạ lão gia tử cũng là hồ sơ đẳng cấp cao nhất?

Trời, cũng đúng, bất quá Tạ lão bởi vì thân phận trước đây mà có, còn Đổng Học Bân thì bởi vì gây ra chuyện, đồng dạng cũng là cấp cao nhất, nhưng khái niệm bên trong lại khác rất nhiều.

"Con nghe lọt mới tốt, có chuyện gì cần xử lý lần sau cứ nói với chú hai trước một tiếng, có thể làm thì chú làm cho con, không cần con đứng ra" Lời này trước đây Tạ Quốc Kiến có thể sẽ không nói, nhưng hiện tại điều đế làm tổng tham mưu, Tạ Quốc Kiến cũng đủ quyền hơn.

Đổng Học Bân nói: "Cảm ơn chú hai"

Từ Lệ Phân nói:" Trên đường chú ý, đừng động vết thương"

Đổng Học Bân gật đầu một cái: "Đã biết, thím hai cũng nghỉ ngơi đi"

...

Đổng Học Bân từ gia thuộc về của nhà chú hai đi ra, đi đến một con phố, đưa tay đón xe taxi, đi về căn nhà ở trước đây của mình.


Cửa Bắc phố Hòa Bình.

Nhà của Đổng Học Bân, dãy nhà cũ.

Dùng chìa khóa mở cửa, Đổng Học Bân đẩy cửa vào nhà, nhà bên này đã lâu rồi không ghé, Huyên di lại đi thành phố Phần Châu công tác, cũng đã lâu không ai thu dọn. Trong nhà đều là bụi bậm, còn có cảm mùi ẩm móc, không dễ ngửi lắm, Đổng Học Bân mau chóng mở cửa sổ cho thoáng mùi, nhìn căn nhà cũ quen thuộc, Đổng Học Bân thẳng thắn xắn một tay áo lên, cầm khăn lau đi thu dọn nhà cửa. Đổng Học Bân ở kinh thành cũng có một căn biệt thự, có cả hồ bơi, vô cùng xa hoa. Bất quá cũng chỉ là xa hoa mà thôi, Đổng Học Bân là một người tương đối hoài niệm, dù sao thì ở đây cũng có rất nhiều hồi ức của hắn và mẹ hắn, đây là chổ vĩnh viễn không tìm ra được, mỗi lần trở về Đổng Học Bân đều có cảm giác trong lòng rất an tĩnh, rất thoải mái, suy nghĩ về những ngày gian nan của mẹ với mình ngày trước, nhất thời cũng cảm khái không ngớt.

Đang lau lau cửa sổ, điện thoại di động vang lên.

Vẫy vẫy tay dính bẩn, Đổng Học Bân vừa nhìn, là Từ Yến chị Từ gọi đến, liền nhấn nút nghe. Đồng thời còn mở luôn loa ngoài.

"A lô, chị Từ"

"Ừm, đang làm gì thế?"

"Ha ha, đang làm việc nhà"

"Tên nhóc cậu còn biết làm việc nhà sao?"

"Đương nhiên, nhà ở đâu lâu rồi không người dọn, tôi đến dọn đẹp một chút"

Sau đó nghe Từ Yến cười cười: "Đi cảng X một chuyến, nghe nói cậu chơi không tồi? Có chuyện này sao?"

Đổng Học Bân đổ mồ hôi ngay lập tức:" Ngài đều đã biết?"

"Lão Trương về đến Phất Châu, liền gọi điện thoại nói với tôi" Từ Yến nói.

Đổng Học Bân khụ khụ nói: "Tôi cũng không quá yên tâm Trương đại tỷ, lúc ngài nói chuyện thư đe dọa tôi cũng lo lắng, lúc trước chị Trương cũng cho tôi ở, làm cơm cho tôi, tốt với tôi như vậy, con người tôi không thích thiếu nhân tình của người khác, cho nên mới đi qua mà không nói với ngài"

"Lão Trương đều nói, lần này nhờ có cậu đi qua, bên kia cô ấy thật đúng là rất nguy hiểm, nghe nói các người bị hơn hai mươi người vây công?"

"Ừm, đều là đám côn đồ thôi"

"Tài chính của công ty lão Trương cậu cũng giải quyết?"


"Ừm, tiền thể thắng 'một chút' tiền trong sòng bạc"

"Lời nhiều chị cũng không nói, cảm ơn"

"Ngài cảm ơn tôi làm gì, Trương đại tỷ đã cảm ơn rồi, việc nhỏ mà"

"Lão Trương là bạn học cũ của tôi, cậu đi giúp cô ấy, cũng là cho chị mặt mũi, đương nhiên muốn cảm ơn, đương nhiên phê bình tên nhóc cậu tôi vẫn phải nói, cậu toàn thân gãy xương còn chạy lung tung làm gì? Còn đi đánh đánh giết giết với người ta? Nghe lão Trương nói với chị xong, chị đều phải lau mồ hôi cho tên nhóc cậu"

"Ai da, tôi không phải tốt đẹp trở về hay sao" Đổng Học Bân nhanh chóng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, đánh bạo nói: "Đúng rồi, ngài muốn cảm ơn tôi, vậy sao cảm ơn?"

"Ha ha, cậu muốn chị làm sao cảm ơn"

"Khụ khụ, cứ như vậy cảm ơn, dù sao thì trở về tôi cũng tìm ngài"

"Cậu lại không lớn không nhỏ với chị" Từ Yến bất đắc dĩ nói: "Đừng nói chuyện này, cậu ở kinh thành bao nhiêu ngày nữa? Ngày hôm nay về sao?"

"Không đi, mai mốt mới về"

"Vậy cậu chờ chị, tôi đến"

"Hả? Ngài đến đây? Đến đây để làm gì?"

"Đã trên đường đi, ngày hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai cũng xin nghỉ, đúng lúc đến kinh thành gặp chồng cũ của tôi thương lượng vấn đề quyền nuôi dưỡng Siêu Siêu, ý của con tôi cũng là sau này muốn theo tôi, đến lúc đó ra tòa, tôi muốn tranh quyền giám hộ Siêu Siêu về tay"

"Ừm, Siêu Siêu quả thật nên theo ngài"

"Cho nên chờ chị xong việc, thuận tiện đi thăm tên nhóc cậu"

"Được, tới chổ tôi ăn sao? Ngài muốn ăn gì nói tôi đi chuẩn bị?"

"Cũng được, ăn, chị làm việc trước, đại khái sáu giờ mới tới"


"Ừm, vậy một hồi tôi đem địa chỉ nhà nhắn tin cho ngài"

"Tốt, đang lái xe, vậy không nói nữa, một lát gặp"

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân liền soạn một tin nhắn cho chị Từ, lúc này mới buông điện thoại di động ra tiếp tục làm việc, làm rất tập trung, tuy rằng làm một tay có chút chậm, nhưng Đổng Học Bân vẫn dọn dẹp sạch sẽ từ phòng bếp đến phòng ngủ. Từ Yến một hồi sẽ đến đây, Đổng Học Bân cũng không thể để nhà bẩn mà tiếp đãi người khác, đúng rồi, chăn gối cũng phải đổi.

Tìm chăn.

Thay tấm lót giường.

Phơi chăn.

Phơi lót giường.

Hai tiếng trôi qua, Đổng Học Bân bận rộn liên tục.

Nhìn thời gian, đã là buổi chiều năm giờ, Đổng Học Bân lại đi ra mua thứ ăn, chợ bán đồ ăn trước đây vẫn còn, nhìn rất thân thiết.

"Ơ, Học Bân!" Một người phụ nữ đang cầm bịch rau xau kêu lên.

Cô ta vừa kêu như thế, mấy bà già bên cạnh đi mua đồ ăn cũng nhận ra Đổng Học Bân: "Ấy, đây không phải là đứa nhỏ nhà Hiểu Bình sao?"

Đổng Học Bân cười cười: "DÌ Lưu, bà Trần, ông Trương"

Đều là hàng xóm cũ trước đây, láng giềng trong phố, rất quen thuộc.

Dì Lưu lập tức cười đi tới: "Học Bân trở về lúc nào?"

"Vừa trở về, cái này, đi ra mua chút đồ ăn về tự mình làm, ha ha" Đổng Học Bân nói.

Dì Lưu nụ cười đầy mặt nói: "Dì nghe nói con hiện tại đều làm tới lãnh đạo lớn, sao còn cần tự mình làm cơm hả?"

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Vợ con không ở bên cạnh, bình thường cũgn đều là con làm, hiện tại giá cả tăng, tiệm cơm bên ngoài mắc quá, mua đồ ăn về làm còn rẻ được một chút" Thằng nhãi này vẫn biết cúi thấp, hơn nữa Đổng Học Bân cũng không phải loại người thích phí tiền, cho dù là giàu có, hắn cũng biết tính tiền, cái này thật ra khá giống với mẹ già. Đổng Học Bân mua cái gì cho hay tặng đều không hề thấy đau lòng, nhưng mỗi lần đến lượt Đổng Học Bân hắn mua cho mình ăn hoặc là cái khác, hắn bình thường rất ít đi mấy chổ lớn, đều tìm mấy tiệm cơm nhỏ, ăn ngon là được, không cần đắt tiền, bằng không thì cũng tự mình làm cơm, tiền nên xài thì xài, không nên xài thì không cần xài, cũng không cần thiết. không phải Đổng Học Bân keo kiệt, mà đây là một loại thái độ sinh hoạt, còn về phần mua Mecedes Benz hay là Porche hoặc Land Rover, thật ra toàn là vì cái mặt.

Dì Lưu kéo hắn: "Học Bân, tới nhà dì ăn đi"

"Cảm ơn dì Lưu, hay là để hôm khác đi" Đổng Học Bân cũng thể từ chối nhiệt tình của người ta một cách trực tiếp.


"Đi đi" Dì Lưu cố ý làm mặt không vui: "Con không cho dì mặt mũi phải không?"

Đổng Học Bân xua tay nói: "Không phải như vậy, chủ yếu là buổi tối hôm nay con có khách, nếu không con khẳng định đi rồi"

Dì Lưu bừng tỉnh đại ngộ, nói: "À, có khách thì thôi, khẳng định là lãnh đạo lớn phải không?"

Bà Trần bên cạnh nói:" Khẳng định rồi, tôi nghe mẹ Vân Huyên nói, tiểu Bân hiện tại đều là huyện trưởng rồi, Tiểu Bân mới bao nhiêu, sau này còn thế nào?"

Đổng Học Bân nhanh chóng sửa đúng: "Phó, phó thôi"

Dì Lưu nói: "Phó cũng là huyện trưởng, lúc trước dì đã thấy Tiểu Bân tuyệt đối không phải vật trong ao, thấy chưa? Quả nhiên có bản lĩnh"

Đổng Học Bân cười nói: "Mọi người đừng chế giễu con, cũng là một cán bộ nhỏ"

"Không nhỏ, không nhỏ, lão Hứa trước kia dọn đi, lăn lộn cả đời chỉ mới là khoa trưởng, ổng đều bốn năm chục tuổi rồi? Còn con? Mới hai mươi lăm hai mươi sáu mà đã là phó xử, còn là huyện trưởng, ha ha, đây là người so với người tức chết người, để cho Hứa khoa trưởng biết ông sẽ tức chết" Dì Lưu bắt đầu nói chuyện say sưa: "Lúc trước lão Hứa và thằng con tiểu Dông của ông cũng không mọc mắt, đắc tội với con, còn khinh thường mọi người, hiện tại thế nào? Một trên trời một dưới đất"

"Nhà Hứa khoa trưởng cũng không dễ dàng" Đổng Học Bân nói.

"Học Bân, con đừng nói giúp bọn họ" Dì Lưu bĩu môi.

"Đúng vậy, người nhà đó cũng đều như thế, lúc trước đem cái vẻ kiêu ngạo của lãnh đạo ra, nhìn chúng ta như nhìn con kiến, làm như mình là lãnh đạo trung ương, giờ nhìn Học Bân của chúng ta nè, cấp bậc cao hơn lão Hứa, nhưng một chút kiêu ngạo cũng không có, người này, không có cách nào so sánh!"

"Do Học Bân hiểu chuyện cả!"

"Hiểu Bình giáo dục đứa nhỏ thật là tốt"

"Nói cũng phải, mai mốt chờ Hiểu Bình trở về tôi phải thỉnh giáo bà ấy mới được, đứa nhỏ nhà tôi không nghe lời, không dám trông nó sau này có thể như Học Bân, nhưng ít nhất nhân tình cũng phải tốt"

Tiểu Đông...

Hứa khoa trưởng...

Sự tình trước kia rõ ràng còn trong mắt, hiện tại suy nghĩ đến việc mình thi đậu nhân viên công vụ, Đổng Học Bân đối với nhà Hứa khoa trưởng cũng không có cảm giác gì, ngược lại thấy rất thú vị, trải qua nhiều chuyện, mỗi ngày một lớn, con người cũng sẽ chậm rãi khoan dung lên.

Các hàng xom đều rất nhiệt tình.

Đổng Học Bân vừa đi mua đồ ăn, vừa nói chuyện phiếm với mọi người, đã lâu không trở về, Đổng Học Bân nói thật ra cũng nhớ mọi người, nhìn mỗi người quen mà nghĩ vô cùng thân thiết, buổi đi chơi này cứ như dạo chơi, dùng đủ một tiếng đồng hồ của hắn, toàn nói chuyện phiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui