Quyền Tài

Hừng đông.

Chưa đến năm giờ.

Phòng bạch kim, ván bài bắt đầu.

Ngụy tổng làm nhà cái, xếp bài, bắt bài.

Tiếp theo là Lãnh tổng, sau đó là Tống Ngọc Hổ, cuối cùng đến phiên Đổng Học Bân.

Bài vừa lên, Đổng Học Bân tay vụng chân về đem bài xếp vào, bài vạn thì để bên tay trái, bài điều thì để ở giữa, bài đồng thì để bên phải, còn Đông Tây Nam Bắc Trung Phát Bạch những cái này đều để bên tay phải, đều là để đánh ra ngoài, lăn qua lăn lại nửa ngày Đổng Học Bân mới xếp bài đúng theo thứ tự, hắn đã lâu rồi không đánh mạt trượt, lúc trước trong nhà mỗi khi đến lễ mừng năm mới thì mọi người mới lại chơi vài ván, cũng không chơi tiền, cho nên cảm giác cũng rất mới lạ.

Tất cả mọi người đều nhìn Đổng Học Bân một cách dị dạng.

Phía sau Trần Tiểu Diễm và Trần Tiểu Mỹ cũng dở khóc dở cười.

Đổng Học Bân ngẩng đầu, cũng phát hiện ra mọi người nhìn mình chằm chằm, trong lòng nói các người nhìn tôi làm gì, xem bài à, anh em đâu phải nhà cái đâu,c ũng không phải tôi ra bài trước. Nhưng sau một khắc, Đổng Học Bân cũng nhận ra, ba người trên bàn cũng không xếp bài giống như hắn, mà chỉ là xê dịch đơn giản một chút, không có xếp bài ở bên trái hay bên phải trong phạm vi lớn. Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, ặc, hình như vừa rồi Trương đại tỷ bọn họ lúc đánh cũng như vậy, khi đó Đổng Học Bân còn buồn bực, bài đều lộn xộn, các người nhìn như thế nào? Đều khó chịu, thế nhưng bây giờ vừa suy nghĩ, Đổng Học Bân cũng rõ ràng một chút, tuy rằng bài hướng về phía mình và Trương Long Quyên Trần Tiểu Mỹ bọn họ, người khác không có biện pháp thấy, nhưng nếu như là chuyên nghiệp, thì cũng dễ dàng từ động tác và thứ tự xếp bài của bạn doán được, hơn nữa xếp bài càng chậm, trình tự cũng càng ngày càng rõ ràng, cao thủ mà nói, thì còn biết tính cả bài, xếp bài như thế thì bạn rất có thể không giấu được mọi người, ai cũng biết bạn muốn bài gì, ai cũng biết bạn muốn đánh cái gì, cái này cũng đã như định thua trước rồi.

Trời đất.

Thì ra mạt trượt còn chú ý nhiều như vậy.

Đổng Học Bân lúc này mới biết, hắn trước đây chơi với người trong nhà, ngay cả tiền cũng không mang, chơi tiền tổn thương hòa khí, cho nên ai chú ý nhiều như vậy?

Hèn chi mọi người nhìn mình như thế?

Đây là nhìn người thường đánh bài hả?

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, sợ bị người khác nhìn ra bài, thẳng thắn xếp bài loạn lên, ngũ đồng thì xếp vào trong hàng điều, còn lục vạn thì bỏ vào hàng đồng, điều chỉnh như thế người khác thấy cũng không rõ ràng, nhưng Đổng Học Bân cũng tự mình bị rối loạn, trong lòng sau khi mắng một câu thô tục, Đổng Học Bân lại sắp xếp bài trở về theo thứ tự, đường lối của bọn họ không thích hợp với mình. Dù sao thì Đổng Học Bân cũng không luyện qua những cái này, không quá thuận lợi, thấy thế nào cũng khó khăn, quản bọn họ làm gì,v ẫn là dùng chiến thuật của mình đi, anh em cứ đánh như thế, ai xem mặc ai!

Đổng Học Bân không nhịn được nói: "Ra bài đi!"

Ngụy tổng như sắp khóc: "Tôi đều đã ra nửa ngày rồi, Lãnh tổng và Tống tổng cũng đều đánh xong"

Má nó, ba người chờ cậu, cậu còn cố ý lăn qua lăn lại xếp bài lộn xộn, cái gì cũng không nghe thấy, cuối cùng còn hối thúc chúng tôi ra bài nhanh?

Lãnh tổng và Tống Ngọc Hổ cũng đen cả mắt!

Trương Long Quyên ở phía sau bật cười một tiếng!

Đổng Học Bân khu khụ, có chút xấu hổ: "Sao tôi không nghe thấy, cái gì vậy, Đông phong!"

Ngụy tổng bắt một con bài, sờ soạng, sau đó nhìn cũng không nhìn đánh ra: "Hồng trung!"

Bài vừa mở ra, quả nhiên là hồng trung, hình như bọn họ dùng tay để sờ bài mà biết.

Lãnh tổng cũng như vậy, bắt lấy sờ sờ, trực tiếp đặt bài vào bên phải, sau đó đánh ra một con bài khác.

Tống Ngọc Hổ đánh cũng rất nhanh, không đợi chờ lâu, phỏng chừng là chuyện của vài giây, ba người đánh xong, lại đợi Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân đi tới sờ bài, sau đó học hình dại của bọn họ đem ngón tay vuốt vuốt dưới mặt bài. Ặc, có chút loạn, cái này là bài gì vậy hả?


Mở ra nhìn, cửu điều.

Đổng Học Bân biết loại sờ bài này không phải một chút có thể học được, cũng không mất mặt xấu hổ, cầm cửu điều suy nghĩ một chút, lại nhìn chằm chằm bài của mình, cửu điểu bát điều có thể gộp cùng nhau, chờ thất điều là được, nhưng cái này chỉ có một con bài, tỷ lệ có chút nhỏ, ngũ vạn lục vạn mới có chút lớn, phải giữ lại, nhưng nhất đồng và tam đồng cũng có, tỷ lệ đều như nhau, nên phá cái nào?

 vipvandan.vn  :

Giải thích sơ sơ về cách đánh mạt trượt theo những gì mình biết được do tự học và trên internet của bác Google, nếu có sai thì mọi người vào nói giúp một tiếng để biết thêm sau này còn dùng, cảm ơn mọi người trước nha, mọi người có thể bỏ qua phần này cũng được, vì nó cũng không quan trọng, nhưng nó có liên quan đến các chương sau, ví dụ như cách đánh cũng như cách tính điểm, cách gọi tên nên mình nêu ra để mọi người khỏi thắc mắc chổ này:

Điều: biểu thị bằng những thẻ trúc màu xanh lam, từ 1 tới 9, đặc biệt quân nhất sách biểu thị bằng con chim sẻ. Có 4 con mỗi loại quân như vậy.

Vạn: tất cả những con bài này đều màu đỏ, viết số Tàu từ 1 tới 9 Và thêm 1 chữ bên dưới.

Đồng: biểu thị bằng những vòng tròn nhỏ cũng từ 1 tới 9.

Tài phao: còn gọi là gió, gồm 7 loại, mỗi loại 4 con là Đông Nam Tây Bắc ( Bốn chữ màu xanh dương) và Trung Phát Bạch ( hình đỏ xanh lá và xanh dương)

Bộ Khung, là những con bài đại diện, thay thế cho những con bài khác, có hai loại:

Khung Xanh, có 4 con là

Tổng: Thay thế cho tất cả mọi con bài, kể cả hoa.

Thùng: Thay thế cho những con thuộc hàng Đồng

Soọc: Thay thế cho những con thuộc hàng Điều

Màn: Thay thế cho những con thuộc hàng Vạn

Khung Đỏ, cũng có 4 con là

Hoa: Thay thế cho tài phao

Hỷ: Thay thế cho 4 gió

Nguyên: Thay thế cho Trung Phát Bạch

Hợp: Thay thế cho các con bài nạc Đồng Điều Vạn

Bộ Hoa: gồm 4 bộ hoa là: Mai Lan Cúc Trúc

Bốn mùa: Xuân Hạ Thu Đông

Tứ Hoàng (cũng gọi là Vương) đánh số từ 1 tới 4 và bên dưới là chữ Hoàng

Tứ Hậu, đánh số từ 1 tới 4 và bên dưới là chữ Hậu

Để chơi Mạt trượt phải có từ 4 đến 6 người. Nếu có 6 người thì 4 người chơi, 2 người ngồi ngoài dự bị nhận gió Trung và gió Phát, hết gió Đông, 2 người này vô và 2 người cửa Đông và cửa Tây ra, còn nếu 5 người thì người thứ 5 gió Trung sẽ thế người gió Đông khi hết vòng gió.

Bắt đầu chơi, một người gieo 3 con xúc xắc để chọn chỗ (2 con 1 màu và 1 con khác màu). Người được cửa Đông sẽ gieo xúc xắc để bắt đầu, 1 con để chỉ tụ bài nằm cửa nào, tổng số sẽ chỉ bắt bài từ hàng thứ mấy đếm từ phải qua trái. Nếu chỉ có 4 người chơi thì lần đầu tiên gieo xúc xắc trúng cửa nào, người ở cửa đó sẽ là cửa Đông, còn từ 5 người thì ai được cửa Đông sẽ giữ cái, gọi là nhà cái, những người còn lại là nhà con.


Lấy bài hay bắt bài mỗi người 13 quân, cửa cái 14 quân và sẽ đánh ra 1 quân đầu tiên. Khi tới hay ù thì sẽ có 14 quân.

14 quân bài khi tới được chia ra là 4 phu, mỗi phu 3 quân và 1 cặp.Có 2 loại phu là phu ngang và phu dọc, dù ngang hay dọc tất cả các phu đều phải cùng một loại, một hàng. Thí dụ điều ăn theo điều, đồng theo đồng, vạn theo vạn, tài phao theo tài phao. Phu ngang là 3 con giống nhau, nếu có 2 con mà người khác đánh ra bất kỳ từ cửa nào cũng có quyền ăn, khi đó phải xướng lên “phỗng” hoặc “đôi”, phu dọc là theo thứ tự, thí dụ 234, 345…và chỉ được ăn khi người trên đánh xuống, khi tới thì bất kỳ cửa nào đánh cũng được. Tất cả tài phao đều là phu ngang.

Mạt trượt hấp dẫn người chơi hơn các môn bài bạc khác vì nó có tính toán, sắp đặt. Cũng là một ván bài đó, người chơi giỏi sẽ tạo nên ván bài lớn, nghiã là tới nhiều điểm, ở đây gọi là phán. Mốc quan trọng khi chơi là làm sao để “tới mủn” nghiã là tới 6 phán và cứ mỗi bội số của 6 phán là thêm 1 mủn. Ở trong truyện này thì gọi phiên thay cho phán.

Mỗi ván bài khi tới sẽ có một tên gọi tuỳ theo kết cục của 4 phu, và cũng từ đó người ta sẽ tính điểm cho ván bài tới.

Xuông (hay cà ri): là tên gọi của một ván bài tạp, nghiã là khi tới 4 phu bài có đủ thứ, cả tài phao, cả phu ngang, phu dọc. Bài này không được tính phán, cả làng cùng chung 1 đơn vị, không chung cái, con. Đây là ván bài nhỏ nhất.

Phình: 4 phu bài đều là phu dọc, ván bài này được tính 1 phán nghiã là người đánh chung gấp đôi người khác, hoặc bốc lấy thì cả làng chung 2 đơn vị.

Tui tui: 4 phu bài đều là phu ngang, ván bài này được tính 3 phán.

Lai hàng: bài gồm 2 loại vừa tài phao vừa 1 hàng bài có cả phu ngang và phu dọc, ván bài này cũng được tính 3 phán, nhưng được cộng thêm phán của tài phao, nếu phu đó có điểm, thí dụ cửa 2 gió Nam thì được 1 điểm nếu có phu Nam.

Tui tui lai: 4 phu bài gồm tài phao và một hàng bài phu ngang, ván bài này được tính 6 phán (mủn). Đây là loại bài lớn. (dĩ nhiên cũng được tính thêm phán tài phao, nếu có.)

Toàn hàng: bài gồm 1 hàng (văn, sách, vạn) nhưng cả phu ngang lẫn phu dọc và có cả khung), không có phu tài phao, ván bài này cũng 1mủn. Nếu bài không có khung sẽ được 2 mủn, hoặc tui tui toàn hàng cũng 2 mủn, tui tui toàn hàng không khung 3 mủn.

Không hoa lá: là ván bài không có hoa và khung trong bài, ván bài này được tính 1 mủn, nếu có cước sắc tính thêm, nếu có đánh khung được tính thêm phán cho khung đánh đi.

Tiểu tam nguyên: bài gồm 2 phu nguyên và 1 phu nguyên nữa làm mắt, bắt buộc phải đủ 3 loại Trung Phát Bạch, ván bài này được tính 1 mủn. Nếu thêm tui tui lai hàng ván bài này sẽ thành 2 mủn.

Đại tam nguyên: gồm 3 phu Trung Phát Bạch, 9 phán, lai hàng thêm 3 phán nữa là 2 mủn.

Khàn khàn (hay tui tui kín, tui tui bất cầu nhần): là ván bài gồm 4 phu ngang, bốc lấy mà tới không ăn bên dưới phu nào cả. Ván bài này được tính 3 mủn.

Tiểu Tứ Hỉ: Gồm 3 phu và một cặp mắt, phải đủ Đông Nam Tây Bắc, được tính 4 mủn. Ván bài này không được tính thêm lai hàng, nhưng nếu phu còn lại là phu ngang thì được tính thêm 1 mủn nữa gọi là Tui Tui Tiểu Tứ Hỉ, 5 mủn. Còn nếu phu còn lại là tài phao thì sẽ được gọi là Tiểu Tứ Hỉ Toàn Chữ có nơi tính 6 mủn có nơi tính tới 8 mủn.

Đại Tứ Hỉ: Cả 4 phu là Đông Nam Tây Bắc, 6 mủn, không được tính lai hàng, không được tính thêm tui tui, nhưng nếu mắt là tài phao được tính thêm 2 mủn nữa là 8 mủn, gọi là Đại Tứ Hỉ Toàn Chữ, cũng có nơi tính tới 10 mủn.

Đặc Biệt:

Lấy bài xong nhà cái ù liền gọi là Thiên ù, 2 mủn.

Nhà cái đánh 1 con, nhà con ù, gọi là Địa ù, cũng 2 mủn. Nếu nhà cái đánh hoa mà nhà con ù thì nhà cái phải đền, tổng cộng 3 mủn, chung 3 cái+6con.

Nhà con bốc mà ù ngay thì gọi là Nhân ù, 2 mủn.

Cả Thiên và Nhân ù, nếu bốc từ đầu coong mà ù thì được cộng thêm 1 phán coong.

Trên đây chỉ là những ván bài căn bản để tính phán, cách tính điểm dựa theo phán như sau:

1 phán: cái 2, con 1 2 phán: cái 4 con 2 3 phán: cái 8 con 4 4 phán: cái 16 con 8 5 phán: cái 32 (hoặc 30) con 16 (hoặc 15) 6 phán (mủn): cái 64 (hoặc 60) con 32 (hoặc 30).

Còn nhiều cái khác nhưng mình chỉ nêu sơ sơ những cái trọng điểm thôi ( trọng điểm mà nhiều vãi cả đạn ra), mời xem truyện tiếp.


Bài này cũng không tệ lắm, rất thuận.

Cho nên Đổng Học Bân mới quấn quýt, đắn đó không định.

Đại khái qua nửa phút, hắn mới quyết định ném nhất đồng ra: "Nhất đồng!"

Ngụy tổng Lãnh tổng mấy người trên trán đều nổi gân xanh, người này đánh bài cũng quá chậm? Mới vài lượt mà đã nửa ngày rồi!

Chu lão cũng nhìn Đổng Học Bân.

Mấy người khách và nhân viên công tác vây xem cũng đều không khỏi toát ra một câu trong đầu: Người này rốt cục là có biết chơi mạt trượt hay không vậy hả?

Lúc đầu Đổng Học Bân tại bàn Roulette đại phát thần uy, làm ra vẻ nguy hiểm cực kỳ, mọi người tuy rằng không cho rằng Đổng Học Bân dưới tình huống một đấu ba có thể thắng, nhưng ít nhất cũng nghĩ kỹ thuật của hắn cũng không sai, nếu không vì sao dám tới phòng bạch kim? Mà khi hắn bắt bài, mọi người mới bắt đầu hết chổ nói, từ cái thủ pháp này cho thấy, người trẻ tuổi này rõ ràng là một người thường, cũng không phải là loại người thường đặc biệt, mà là người thường căn bản không biết đánh bài.

Đây chính là phòng bạch kim!

Đây chính là canh bạc cao nhất không giới hạn!

Với cái đỗ kỹ gà mờ như vậy ngay cả sờ bài cũng đều không biết sờ, ngài còn dám đến đây chơi mạt trượt với người ta?

Cái đệch! Gặp qua người gan lớn! Nhưng chưa thấy qua ai lớn như ngài cả!

Mạt trượt khác xa Roulette, cho dù vận khí của ngài tốt, nghịch thiên cũng tốt, vậy ngài cũng phải biết đánh bài mới được, nếu không dù vận khí của ngài cao đến đây thì cũng không thắng được!

Bất quá cũng có người nghĩ rằng đây là phong cách đánh bài của Đổng Học Bân, dù sao thì mỗi người cũng có một thói quen chơi bài riêng, không chừng người ta là biết chơi thật đấy. Thế nhưng trong vài phút kế tiếp, vài người lúc đầu còn ôm cái tâm tư này hai chân đã nhũn ra, tất cả đều đem suy nghĩ khi nãy thu trở về!

Đổng Học Bân vào lúc giữa cuộc lại có thể đánh ra con bài ngũ điều ngay từ đầu chưa có người đánh qua!

Bài đã vào giữa cuộc, chờ nghe phòng chừng đã sớm nghe, còn thiếu tiếng ù thôi, loại bài chưa ai đánh qua này, Đổng Học Bân lại có thể dùng biểu tình dễ dàng ném ra bàn, làm ra vẻ một chút cũng không phát hiện, ngay cả những người xung quanh xem bài cũng phải lau mồ hôi giùm cho Đổng Học Bân, cũng may bài này thật đúng là không ai muốn, có thể là Tống Ngọc Hổ và Lãnh tổng bọn họ do quá biết chơi bài, cho nên bình thường cũng không lưu ý, mà cũng không ai ngờ rằng Đổng Học Bân lại có thể đánh.

Gặp phải một người thường tinh khiết như vậy, ngược lại khiến cho mấy người này có chút không biết chơi như thế nào, đều không biết nói gì nhìn nhau.

Bốp!

"Yêu cơ!" Kinh thành có gọi như thế, thật ra ở đây cũng có.

Đổng Học Bân lại ném ra một con bài khiến cho mọi người phải kinh hồn khiếp đảm!

Ngụy tổng trong lòng nói cậu thật đúng là dám đánh, bên ngoài một con cũng không có, cậu lại có thể ném ra bên ngoài như âậy!

Ngụy tổng thật ra vẫn ôm tâm tư không dám đánh, thấy Đổng Học Bân thử nước, gã cũng theo thử một nước.

Đổng Học Bân không nghĩ mình đánh sai bài cái gì, những người trước đây chơi mạt trượt cùng với hắn, trình độ phỏng chừng cũng không bằng Đổng Học Bân, gần son thì đỏ gần mực thì đen, Đổng Học Bân làm gì mà biết cái gọi là đoán bài tính bài chứ, lại càng không đặt tâm tư lên bài của người khác, hắn lo bài của hắn còn không kịp nữa là, với trình độ của Đổng Học Bân mà xem, người khác có thế nào cũng không liên quan đến hắn, mình có thể ù bài là được rồi.

Rốt cục, khi Đổng Học Bân đánh ra con "hai vạn" thì đã xảy ra chuyện!"

Tống Ngọc Hổ tiện tay đẩy ra: "Giang!"

Đổng Học Bân a một tiếng:" Ông có ba con hai vạn à? Được đấy!"

Tống Ngọc Hổ sờ soạng, trực tiếp đem bài xếp ra, hình như rất đáng tiếc, không ù, bằng không thì phiên lớn rồi.

Đổng Học Bân cũng không chú tâm, sau khi bắt một con bài, vô dụng, trực tiếp đánh ra.

"Ù" Lãnh tổng ngồi đối diện mỉm cười, trực tiếp đẩy bài: "Bảy đôi"

Được, bị ù rồi, Đổng Học Bân bắt đắc dĩ, nhưng không lưu ý: "Lãnh tổng bài không tồi"


Bài tôi không tồi? Lãnh tổng xoa xoa trán, không thèm để ý đến hắn nữa, thật ra bọn họ vẫn nghĩ muốn cho Ngụy tổng ù, dù sao thì gã cũng là nhà cái, nhưng đợi nãy giờ không thấy Ngụy tổng có động tĩnh, bọn họ đút Ngụy tổng vài lần cũng không được, chỉ biết bài của lão Ngụy không tốt, Lãnh tổng sợ Đổng Học Bân mèo mù vớ được chuột chết, thẳng thắn đẩy bài, trên thực tế thì bài của Lãnh tổng cũng không tính là tốt, chỉ là kỹ thuật của Đổng Học Bân quá kém mà thôi!

"Chúng ta tính một ván?"

"Được, cứ theo trước đó"

Chia bài bắt đầu tính toán.

Đổng Học Bân bị ù, cho nên thua cũng nhiều, hơn nữa cách chơi tại phòng bạch kim khá lớn, một ván này đã làm cho Đổng Học Bân thua đế bốn trăm tám chục ngàn thẻ bạc.

Đổng Học Bân cũng không quan tâm đế: "Tiếp tục!"

Lãnh tổng làm nhà cái, bất quá bài của mụ ta rất thuận, vừa qua năm vòng thì lại ù.

Tuy rằng bài không lớn, cũng là tự sờ bình thường, bất quá mụ là nhà cái, tiền cũng không ít.

Đổng Học Bân lại bỏ ra gần hai trăm ngàn thẻ bạc, cái này còn chưa có thấy bài lớn, Đổng Học Bân đã thua gần cả triệu, so với chị Trương lúc ở phòng VIP còn lớn hơn nhiều.

Tiếp tục một ván nữa.

Lãnh tổng làm cái tiếp.

Bất quá Đổng Học Bân đánh bài căn bản là không có kiêng kỵ gì, bài gì cũng đều dám đánh ra ngoài.

Bọn họ cũng dần dần quen thuộc cách chơi của Đổng Học Bân, thậm chí còn có thể từ vị trí xếp bài và ra bài của Đổng Học Bân mà đoán ra được đường bài của hắn.

"Bính!"

"Ăn!"

"Ăn!"

Đổng Học Bân liên tiếp ra bài, đút cho bọn họ ăn không ít.

Hình như ngoại trừ Đổng Học Bân, ba người còn lại đều đoán được.

Kết quả khi Đổng Học Bân ném ra một con tam đồng, bài lớn rốt cục lớn, Lãnh tổng mở giang, xoay tay lại sờ, trực tiếp mở hoa!

Lại thua hơn một trăm ngàn.

Đổng Học Bân cũng không xúc động, mí mắt cũng không giật một cái.

Tất cả mọi người bên cạnh nhìn mà lắc đầu, hiện tại bọn họ có ngốc cũng có thể xác định, Đổng Học Bân không phải là không biết chơi mạt trượt, mà là con mẹ nó hoàn toàn không biết chơi!

Chưa xem qua bài, trong cục cậu lại có thể mặt không đổi sắc tim không đập nhanh ném bài ra?

Giang như vậy, ăn và bính như vậy, cậu lại dám ném ra toàn bộ?

Cái đệch! Co thể cho người khác ăn thoải mái như thế, để cho người khác giang thoải mái như thế, cậu cũng thật sự là kỳ nhân! Người bình thường cho dù nhắm hai mắt cũng đánh không được chuẩn như thế!

Tất cả mọi người đều bị Đổng Học Bân làm cho ngây ngốc, cái này cũng quá không biết đánh bài, ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất cũng không biết?

Bất quá Tống Ngọc Hổ và Lãnh tổng Ngụy tổng đều có tâm tình không tồi.

Một người thường đến đưa tiền cho bọn họ, bọn họ mừng còn không kịp!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui