Buổi tối.
Chín giờ.
Cái bữa cơm này Đổng Học Bân và Khương Phương Phương ăn đủ hai giờ, cuối cùng lại từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai bia, hai người tiếp tục uống.
Sau khi ăn xong.
Khương Phương Phương say.
Đổng Học Bân cũng có chút say, bất quá tương đối mà nói, hắn vẫn thanh tỉnh hơn so với Khương huyện trưởng rất nhiều.
Khương Phương Phương ngày hôm nay mở miệng, liên tiếp nói về chuyện của chồng cô ấy, "Trước đây, anh ấy mỗi buổi tối sẽ đọc sách cho tôi, kể chuyện xưa cho tôi, dỗ tôi ngủ, cho nên anh ấy vừa đi tôi mới sinh ra bệnh mất ngủ, buổi tối ngày đó cậu đọc sách cho tôi, tôi trên tâm lý có thể cũng đem cậu trở thành anh ấy, lúc này mới ngủ rất nhanh, thật ra tôi biết như vậy không tốt, nhưng hai người quá giống nhau."
Đổng Học Bân chống mí mắt nói: "Ngài đừng uống."
Khương Phương Phương mơ mơ màng màng uống một ngụm bia, "Không có việc gì, có vài lời nghẹn ở trong lòng lâu lắm, nói ra ngược lại có thể thoải mái một ít."
"Ặc, vậy ngài nói đi, tôi nghe."
"Cậu có phải là nghe quá thoải mái?"
"Không có, ừm, thật ra tôi có thể lý giải."
"Có phải là phá vỡ ấn tượng của tôi trong lòng cậu?"
"Không, ai cũng đều có một mặt khác, người không phải là một thể kết hợp mâu thuẫn sao?"
"Ngày hôm nay tôi uống say, nương rượu nói vài lời khùng điên, cậu cũng đừng để trong lòng, ngày mai tỉnh dậy phỏng chừng tôi cũng không nhớ rõ ngày hôm nay nói cái gì."
"Không có việc gì đâu chị Khương, ngài nói đi."
"Đều là một mình tôi nói, nói một chút về cậu đi."
"... Tôi?"
"Coi như hai ta ngày hôm nay tâm sự."
Chuyện của Đổng Học Bân trên cơ bản đều là không thể nói. Suy nghĩ nửa ngày, hắn mới đem một ít chuyện có thể nói của mình nói cho Khương Phương Phương, cái gì thành viên gia đình, thi nhân viên công vụ, ríu ra ríu rít nửa ngày, Khương Phương Phương lẳng lặng nghe như thế, ánh mắt nhìn hắn.
Mười phút sau.
Khương Phương Phương bỗng nhiên ngắt lời nói: "Quan hệ của cậu và vợ cậu thế nào?"
Đổng Học Bân bị kiềm hãm, "Rất tốt. À, ngài nói vợ tôi mặc kệ chuyện của tôi? Đó là cô ấy tương đối lý giải tôi, biết lầu ba không áp lực với tôi, cho nên mới không có tới bên này thăm tôi, thật ra cũng là trước đó có chút việc, cô ấy tức giận tôi, luôn cảm thấy tôi làm việc không quá chú ý. Quá xúc động, trên thực tế tình cảm chúng tôi rất tốt. Cô ấy mang thai, vài tháng nữa là sinh."
Khương Phương Phương gật đầu, "Tình cảm tốt là được, quý trọng d`, đừng đợi đế lúc mất đi, con người luôn luôn không biết quý."
Đổng Học Bân nói: "Ừm, vợ tôi khuyết điểm rất nhiều, con người tôi cũng không ít. Nhưng tôi thích cô ấy như vậy." Dừng lại một chút, "Ngài thì sao. Không nghĩ tới tìm một người khác?"
Khương Phương Phương khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng uống bia. Nói: "Không nghĩ tới, ở một mình quen rồi, cũng không quyết định, thuận theo tự nhiên đi."
"Một người luôn luôn không tiện." Đổng Học Bân nói.
"Tôi biết, bất quá vài năm nay tôi đều sống tốt, cũng không có gì."
Nói chuyện với nhau, cũng nói một ít vấn đề mẫn cảm, Đổng Học Bân nghĩ quan hệ của hai người lại gần thêm một ít, quả nhiên, rượu là thứ có thể kéo gần quan hệ tốt nhất.
...
Mười giờ.
Đồng hồ quả quýt vang lên, hai người đều nhìn đi qua.
Khương Phương Phương từ từ buông ly, bưng trán mơ hồ nói: "Không còn sớm, cậu cũng nên nghỉ ngơi." Dứt lời thì đứng lên, bước chân có chút ngả nghiêng đẩy Đổng Học Bân trên xe đẩy vào phòng ngủ, đỡ hắn nằm lên giường, đắp chăn cho hắn.
"Cảm ơn."
"Sớm nghỉ ngơi đi."
"Ừm, ngài cũng ngủ ngon."
Đổng Học Bân uống cũng mệt nhọc, liếc mắt nhìn mông đẹp căng tròn dưới làn váy của Khương Phương Phương sau khi xoay người, thấy cô ấy đi ra phòng ngủ, Đổng Học Bân cũng nhắm mắt lại. Nhưng muốn ngủ, lại không ngủ được, đầu óc hắn luôn nghĩ đến hình ảnh lần trước Khương Phương Phương ngã trong phòng tắm rồi được mình ôm lấy, càng nghĩ tâm càng ngứa, cũng không trách được, hắn từ kinh thành trở về cũng không ít ngày, còn chưa có chạm qua đàn bà, Khương Phương Phương mấy ngày gần đây nay mờ ám không ngừng, người ta là một quả phụ xinh đẹp, Đổng Học Bân tự nhiên không nhịn được có chút suy nghĩ miên man.
Tâm nóng thật!
Nhưng làm sao bây giờ?
Người ta là huyện trưởng, Đổng Học Bân đương nhiên là không dám làm càn.
Hơn nữa hắn hiện tại toàn thân đều trọng thương, động cũng không động được, lòng có dư mà lực không đủ, ài, cái này không phải khiến cho anh em mất ngủ sao!
"Cạch."
"Tach."
Qua một chút, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh.
Đổng Học Bân sửng sốt, đều hơn nửa ngày, sao còn có động tĩnh? Khương huyện trưởng không về nhà?
Dù sao cũng không ngủ được, Đổng Học Bân thẳng thắn chống tay xuống giường, đỡ xe đẩy loay hoay một lát, rốt cục ngồi lên, lúc này mới lặng lẽ đến trước cửa, mở ra nhìn một chút. Đập vào mắt cũng là một bên của Khương Phương Phương, đang từ trong phòng bếp đi ra, vào phòng vệ sinh. Nhìn chén bát trên bàn, đã được thu dọn sạch sẽ, âm thanh vừa rồi hiển nhiên là âm thanh rửa chén.
Đổng Học Bân tâm ấm áp, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải.
Khương huyện trưởng cũng uống say, còn không quên rửa chén cho mình, loại cẩn thận chiếu cố này rất đả động Đổng Học Bân, khiến cho hắn trong lòng tràn đầy ầm áp.
Cửa phòng vệ sinh không đóng lại.
Đổng Học Bân thấy Khương Phương Phương bước chân ngã nghiêng đi vào, mở máy giặt quần áo ra, bên trong tất cả đều là quần áo bẩn của Đổng Học Bân mấy ngày tại bệnh viện, Khương Phương Phương đổ nước ra, ngồi hổm xuống đất, bắt đầu giặt cho hắn.
Đổng Học Bân nghĩ cần phải cản lạimột chút, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là im miệng.
Khương Phương Phương đưa lưng về phía hắn, váy áo căng ra rất chặt, vết tích của quần lót bên trong cũng lộ ra, thấy rất rõ ràng.
Cô ấy trên tay đang giặt quần lót của Đổng Học Bân, phần ngực cũng khẽ động theo.
Đổng Học Bân không dám nhìn nữa, nhẹ tay nhẹ chân đem cửa đóng lại, sau đó an vị phía sau cửa suy nghĩ, một lát sau, tiếng nước ào ào truyền tới.
Đổng Học Bân biết cô ấy đã giặt xong.
Thế nhưng...
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Vẫn không có âm thanh mở cửa, còn chưa về nhà?
Đổng Học Bân đưa tay lên cửa, lần thứ hai đem cánh cửa cẩn thận mở ra một khe nhỏ, sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân thấy được một tình cảnh khiến cho hắn trừng to mắt ra. Cửa phòng đối diện cửa WC, quần lót và vớ chân của Đổng Học Bân đã bị treo lên, có thể thấy nước đang chảy xuống, trên bồn cầu, Khương Phương Phương ngồi ở trên, mân mê miệng nhắm mắt lại, váy dài vàng nhạt đã bị cô ấy kéo lên đầu gối, có thể thấy được cô ấy một tay đang vuốt ve trên đùi của vớ chân, tay kia từ giữa hai nút buộc trên áo sơmi đi vào trong, bên ngoài áo sơmi có thể thấy rõ ràng tay đang đặt trên bộ ngực, tay chậm rãi xoa...
Đổng Học Bân lập tức kinh ngạc!
Khương huyện trưởng làm gì vậy??
Cái đệch! Đây là thật sự uống say!
Đổng Học Bân biết Mao Đài tác dụng chậm rất lớn, nhưng không ngờ sẽ lớn như vậy!
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...