Buổi chiều.
Đơn vị tan tầm.
Ngồi xe trở về nhà, Đổng Học Bân nằm lên giường, nhìn trần nhà đem sự tình và công tác hôm nay lật lại một lần trong đầu.
Vấn đề hiện tại hắn cần đối mặt chỉ có hai điểm.
Thứ nhất, làm sao đứng vào hàng, đứng vào đội ngũ của ai.
Thứ hai, làm sao khai triển công tác, làm sao đem thành tích làm ra.
Về phần cái khác thật ra đều là việc nhỏ, so với hai cái này cũng không coi là vấn đề, bởi vì Đổng Học Bân nếu như muốn mau chóng thăng lên chính sở, muốn mau chóng triệu hồi về, hai điểm này đương nhiên là thiếu một thứ cũng không được, ở đây làm ra chút chiến tích, lãnh đạo địa phương lại khẳng định và đề cử một chút, Đổng Học Bân mới đi qua quan hệ của Tuệ Lan bên kia, cấp chính xử cũng thuận lý thành chương, cho nên chiến tích và đứng vào hàng đều quan trọng như nhau, nếu không lãnh đạo địa phương mỗi ngày chèn ép bạn, lấy quyền của bạn, phân chiến tích của bạn, bạn muốn lên cũng không thể đi lên, huống chi đánh giá của lãnh đạo chủ quản địa phương cũng là tham khảo quan trọng của tổ khảo sát. Thế nhưng suy nghĩ một hồi, Đổng Học Bân vẫn không hạ được quyết tâm, trong lúc nhất thời nghĩ mình có phải là tâm tính quá mau, cái này phải từ từ đến, vẫn là làm quen trước hoàn cảnh công tác và hoàn cảnh sinh hoạt của bên này đã.
Gấp gáp làm ra thành tích.
Gấp gáp biểu hiện mình.
Những cái này cũng sẽ làm cho một ấn tượng không thành thục, cái này không đẹp.
Đổng Học Bân bình tĩnh tâm tình một chút, nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ, bụng cũng có chút đói, bất quá trong nhà cũng không có đồ ăn gì, hắn ăn cái gì?
Sớm biết vậy thì đi ăn rồi trở về.
Được, đi ra xem có tiệm cơm không.
Reng reng reng, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là Diêu Thúy gọi tới.
"Học Bân, ăn chưa?"
"Đang muốn đi ăn."
"Vậy tới nhà của chúng tôi ăn?"
"Đừng, mấy ngày nay ăn mấy lần rồi. Ăn nữa tôi cũng thấy ngại."
"Cái này có cái gì, cậu còn coi tôi là người ngoài? Như vậy đi, tôi đi qua chổ cậu làm cơm cho cậu nha."
"Không cần, ngàn vạn lần đừng tới, ngày đó trong nhà cũng là cô giúp đỡ thu dọn, không thích hợp."
"Cậu là sợ ảnh hưởng không tốt? Nhưng tôi là thư ký của cậu, cái này hẳn là không có việc gì? Ặc. Thật ra tôi cũng không rõ ràng, huyện chúng ta mấy năm nay còn chưa thấy ai dám tìm thư ký khác phái, vợ cậu không ở bên cạnh, có thể thật đúng là... Vậy quên đi, cậu đi ra ngoài tiệm cơm ăn?"
"Ảnh hưởng thật ra cũng dễ nói, tôi chính là sợ cô mệt, nói sao thì hai ta cũng là bạn học cũ, tôi sai sử cô thu dọn phòng, lại bắt cô làm cơm. Tôi thành người nào vậy?"
"Cậu cũng là khách khí với tôi!"
"Ha ha, thật không có."
"Vậy được rồi, dù sao có việc thì điện thoại cho tôi. Làm thư ký cho đại lãnh đạo, chức trách của tôi còn có một cái cũng là tùy gọi tùy đến, buổi chiều có một người bạn nói một câu nói tôi nghĩ rất có đạo lý. Cô ấy nói thời gian công tác của thư ký cũng là một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không nghỉ ngơi."
"Không khoa trương như vậy."
"Dù sao lúc nên gọi thì cậu cứ gọi tôi."
"Được, có việc sẽ điện thoại."
"Được, vậy cậu nhanh chóng ăn cơm đi."
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, thật sự là rất may mắn có một bạn học cũ có thể ở bên cạnh. Trên công tác có thể giúp hắn, trên sinh hoạt cũng có thể cùng hắn nói giỡn trêu ghẹo vài câu. Cái cảm giác này người khác có thể không lý giải, nhưng Đổng Học Bân cảm thấy thoải mái cực kỳ, dù sao tới cấp bậc của hắn, tại huyện Trinh Thủy người khác nói với hắn đều không có khả năng dùng phương thức bình thường, Đổng Học Bân cũng có tâm tình, có phiền não, có quấn quýt, hắn cũng không có cách nào nói cùng người khác, nhưng đối với Diêu Thúy hiển nhiên có thể nói, có một bạn cũ tại quả thật rất không tồi.
Đi xuống lầu, Đổng Học Bân đi ra ngoài tìm tiệm cơm.
Đi dạo, tìm tìm, tiệm cơm bên ngoài của gia thuộc viện thật ra cũng có, nhưng Đổng Học Bân nhìn mấy nhà, nhưng đều có cảm giác bẩn, làm cho vừa nhìn hoàn cảnh liền không muốn ăn nhậu … à không ăn uống gì. Không phải Đổng Học Bân xoi mói, nếu như ở kinh thành thì cái này cũng dễ nói, bởi vì kinh thành rất nhiều món ăn đặc sắc, tiệm cơm cũ nát ngược lại có mùi vị hơn so với những nơi xanh vàng rực rỡ, ví dụ như Lỗ Chử, ví dụ như Sao Can, tiệm ăn càng bẩn càng kém, có đôi khi lại là ăn ngon, nhưng ở đây không có Lỗ Chử, không có Sao Can, cũng là những quán ăn bình thường đến tầm thường, cho nên Đổng Học Bân vừa nhìn liền không muốn ăn, tìm tìm xung quanh cũng không tìm được chợ bán thức ăn, hắn ở đây còn chưa quen. Tiệm cơm ăn không vô, mua đồ ăn thì không tìm được chỗ bán. Ở đây mà có KFC với Lotteria mới kỳ quái!
Chẹp, trở về thôi.
Đói một lần thì đói một lần.
Đổng Học Bân còn trẻ, cái này có thể nhịn được, cũng không coi ra gì, xoay người trở về, đi vào cửa lớn gia thuộc viện. Hoàn cảnh ở đây bình thường, cùng như đại viện huyện uỷ, tất cả đều là nhà ở vài chục năm, cái gì xanh hoá, cái gì phương tiện, tất cả đều không có. Dùng một thành ngữ để hình dung, có thể cũng là vô cùng thê thảm. Dù sao Đổng Học Bân mỗi lần tiến vào tiểu khu, đều có chút kích động muốn che con mắt, quá nát.
Dưới lầu.
Đây là tòa nhà thứ hai bên trong.
Đổng Học Bân vừa muốn đi tới chổ của mình, đột nhiên khóe mắt thấy được một thân ảnh xinh đẹp, mùi vị kinh diễm hung hăng đâm vào nhãn cầu.
Là Khương Phương Phương!
Huyện trưởng của huyện Trinh Thủy!
Đổng Học Bân ngẩn ra, bước chân cũng dừng lại.
Ban ngày tại chính phủ huyện, Khương huyện trưởng là một thân chức nghiệp, hắn ấn tượng rất sâu, bất quá Khương huyện trưởng hiện tại cũng thay đổi quần áo, rất mới, cái loại mới mẻ không giống hoàn cảnh của thị trấn và tiểu khu, hiển nhiên là sau khi về nhà thay đổi quần áo, đây là rất bình thường, Tạ Tuệ Lan có đôi khi cũng làm như thế, dù sao huyện trưởng phó thị trưởng các loại lãnh đạo, tại đơn vị không có khả năng ăn mặc tùy ý như thế, bằng không sẽ làm người ta nói bậy, nhưng ra về thì không thành vấn đề, ở trong nhà mặc cái gì cũng là tự do của người ta. Khương Phương Phương lúc này là mặc một cái quần tây thuần sắc trắng, nhìn cũng rất nhỏ, phía dưới là một đôi giày cao gót màu đen, bám vào một tầng vớ chân đen, trên thân là một áo khoác âu phục màu rượu đỏ, tóc buột cao, vô cùng thích mắt!
Thật xinh đẹp!
Rất khó tưởng tượng trong một thị trấn nghèo khó như thế sẽ có một mỹ phụ như thế, tuy rằng Khương Phương Phương tuổi không nhỏ, nhưng mị lực lại rất sâu.
"Khương huyện trưởng." Đổng Học Bân lập tức chào hỏi.
Khương Phương Phương vừa quay đầu lại, à một tiếng, "Là Đổng huyện trưởng à."
Đổng Học Bân nhìn thùng rác trước cô ấy, "Ngài đang dọn rác sao?"
Khương Phương Phương thanh nhã gật đầu, "Mấy ngày nay không rãnh, ngày hôm nay mới có thời gian, cậu không phải ra về từ sớm sao? Đi ăn cơm?"
Đổng Học Bân cười khổ, "Còn chưa có ăn."
"Tại sao vậy?" Khương Phương Phương hỏi.
"Đồ ăn bên ngoài... Ừm, không hợp khẩu vị của tôi."
"Vậy nhịn đói?"
"Dù sao cũng không đói, buổi tối tôi đi xem thử."
Khương Phương Phương yên lặng đem túi rác cuối cùng ném vào thùng rác, sau đó quay đầu lại nhìn hắn, "Cho dù cậu còn trẻ, cũng phải chú ý."
"Ừm, một hồi tôi mua chút đồ ăn."
Nói xong, hai người đồng thời vào hàng hiên, tòa nhà này là nơi ở của cán bộ và người nhà chính phủ huyện, khu vực này cũng là của lãnh đạo chính phủ huyện, cho nên Khương Phương Phương cũng ở nơi này, Đổng Học Bân ở dưới lầu, Khương huyện trưởng hình như ở trên lầu, kém nhau một tầng.
Lúc lên lầu, hai người cũng là đi song song.
Bất quá Khương huyện trưởng người ta dù sao cũng là lãnh đạo chủ quản của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân đương nhiên phải lui ra phía sau một bước, Khương huyện trưởng lúc lên bậc thang thứ hai, hắn lên bậc thứ nhất, là biểu thị tôn trọng. Nhưng cái này khiến cho Đổng Học Bân thống khổ, bởi vì tính cách của Khương Phương Phương cũng tốt làm việc cũng được, đều là không nhanh không chậm từ từ tốn tốn, lên lầu cũng như vậy, Khương Phương Phương đi rất chậm, từng bước vững vàng, một chút cũng không nóng nảy. nữ lãnh đạo Đổng Học Bân trước đây gặp qua đều có chút mạnh mẽ vang dội, ví dụ như Từ Yến, ví dụ như Cảnh Nguyệt Hoa, ngay cả Tuệ Lan làm việc cũng rất nhanh, cũng không kéo dài, nhưng Khương Phương Phương loại nữ lãnh đạo từ tốn tính tình nhàn nhạt này, Đổng Học Bân thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Hơn nửa ngày, hai người mới lên đến tầng ba.
Đổng Học Bân là tính nôn nóng, đây là lần lên cầu thang chậm nhất trong đời hắn, lại cùng loại mỹ phụ như Khương huyện trưởng, tâm tình không khỏi dao động nhiều lần, mồ hôi trán cũng toát ra, bất quá ánh mắt hắn vẫn một lần rồi lại một lần rơi vào trên thân thể xinh đẹp của Khương Phương Phương, càng nhìn càng tâm động.
"Cậu ở tầng này?" Khương Phương Phương nhìn qua.
Đổng Học Bân liền nói: "Ừm, là tầng này."
"Vậy cậu chờ tôi một chút." Khương Phương Phương lên lầu.
Đổng Học Bân sửng sốt, không rõ ràng cô ấy có ý gì, chờ ngài? Chờ ngài để làm gì? Nhà ngài không phải trên lầu sao?
Người ta lãnh đạo lên tiếng, Đổng Học Bân cũng không dám chậm trễ, ngay cả cánh cửa cũng không dám vào, mở cánh cửa ra chờ nhìn trên lầu.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ trôi qua.
Đốc đốc đốc, tiếng giày cao gót xuống tới.
Thân ảnh xinh đẹp của Khương Phương Phương từ trên lầu nhẹ nhàng xuống tới, cô ấy bước đi rất tĩnh cơ bản nhìn không thấy thân thể lay động, giống như một tiên nữ hạ phàm.
Nhưng khiến cho Đổng Học Bân ngây người chính là, hắn lại có thể thấy được trong tay Khương Phương Phương còn cầm một túi nilon, bên trong hình như có rau dưa có thịt còn có trứng gà.
"Ngài đây là?" Đổng Học Bân không rõ.
Khương Phương Phương nói: "Tôi cũng ở một mình, còn chưa có ăn, đúng lúc hai ta cùng ăn." Nói xong thì vào nhà của Đổng Học Bân, "Cậu là người kinh thành, không sinh hoạt qua trong hoàn cảnh này, tôi biết cậu không quen, tiệm cơm bên ngoài đều chướng mắt cậu, chợ bán thức ăn cậu lại không tìm được, thật ra cách nơi này cũng không xa, để bữa sau tôi nói cho cậu biết, lần tới cậu sẽ biết đường."
Đổng Học Bân ngạc nhiên chốc lát, nhanh chóng đóng cửa lại cũng theo vào, "Vậy cảm ơn ngài, như vậy, tôi làm cơm, ngài nếm thử tay nghề của tôi."
"Lần sau đi, ngày hôm nay tôi làm."
"Đừng, như vậy sao được!"
"Không sao, cậu xem TV đi."
Đổng Học Bân mồ hôi đều rơi xuống tới, "Khương huyện trưởng, thật không được."
Khương Phương Phương cũng không nói cái gì, tìm được phòng bếp, chậm rãi bước đi vào, mở vòi nước bắt đầu rửa đồ ăn, biểu tình gì trên mặt cũng nhìn không thấy, hình như đang mỉm cười, lại hình như không có.
"Tôi rửa cho tôi rửa cho."
"Được rồi, không có việc gì."
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ cực kỳ, khiến cho lãnh đạo tự mình làm cơm cho hắn? Cái này không phải khiến cho hắn rơi vào tình huống khó xử sao! Khương huyện trưởng người ta lãnh đạo huyện cấp chính xử!
Cái này là vì mượn hơi tôi?
Sao có thể!
Cho dù mượn hơi... Một người huyện trưởng cũng không có khả năng buông tư thái và mặt mũi đi làm cơm cho một người phó huyện trưởng??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...