Buổi chiều.
Nhà Từ Yến.
Ăn xong bữa trưa, ba người ngồi sô pha xem TV.
Đổng Học Bân ôm bụng ăn no, rút điếu thuốc ra mà hút, "Chị Từ, chị Ngu, trù nghệ của hai ngài quả thật đừng nói là, ăn một lần liền muốn ăn lần thứ hai, sau này tôi cũng không muốn tự mình làm cơm, tay nghề của tôi thật sự là lên không được, vậy, bằng không buổi tối tôi cũng ở lại ăn, thật vất vả đến đây một lần, tôi phải ăn chùa vài bữa cơm."
Từ Yến cười nói: "Buổi tối chỉ có đồ ăn thừa?"
Đổng Học Bân lập tức nói: "Đồ ăn thừa tôi cũng thích ăn."
Từ Yến gật đầu, "Vậy được, Mỹ Hà buổi chiều cũng đừng đi, buổi tối ăn cơm luôn."
Ngu Mỹ Hà ừ một tiếng, mí mắt khép lại, hình như có chút mệt nhọc.
Từ Yến nhìn nhìn biểu tình của cô ấy, nói: "Mỹ Hà mệt? Cũng phải, tên nhóc này ngày hôm qua lăn qua lăn lại như vậy, chị cũng đều có chút không ngủ được, ngủ trưa đi?"
Ngu Mỹ Hà miễn cưỡng nói: "Không có việc gì."
Từ Yến lôi kéo cô ấy, "Đi thôi, hai chúng ta đi ngủ một hồi."
Mỹ Hà cũng không chối từ, theo Từ Yến đứng lên.
Phía sau Đổng Học Bân không khỏi trông mà thèm nói: "Vậy, tôi thật ra cũng mệt."
Từ Yến quay đầu lại liếc liếc hắn, "Ừm, mệt à, vậy thì sao?"
Đổng Học Bân bạo gan nói: "Tôi cũng cùng ngủ với hai ngài, ngài xem được không?"
Từ Yến vui vẻ, chỉ chỉ hắn, "Được, cậu có gan cứ vào, ha ha."
Dứt lời, hai người đi vào phòng.
Có gan thì vào? Đổng Học Bân lý giải không được lời này, trong lúc nhất thời đứng ở nơi đó không nhúc nhích, quấn quýt vô cùng. Ngày hôm qua bọn họ ba người là đều uống say mới làm, được rồi, muốn nói có một người không có say, vậy khẳng định là Đổng Học Bân, cho nên đêm qua cái loại tình huống kia khẳng định là Từ Yến và Ngu Mỹ Hà đầu óc phát nóng mới dính vào cùng hắn, hôm nay hai người không uống rượu, cũng đều rất tỉnh, Đổng Học Bân thật sự không rõ ràng đi vào như thế còn có thể đắc thủ hay không, có một lần, lần thứ hai hẳn là rất dễ phải không?
Có đi không hả?
Rốt cuộc có đi không?
Đổng Học Bân cuối cùng cắn răng một cái, vẫn là từ trên sô pha đứng lên, không đi khẳng định là không có khả năng, nhưng đi, không chừng còn có một đường hy vọng, tuy rằng không có rượu, nhưng nhìn ngày hôm nay chị Từ và chị Ngu rời giường, tựa như cũng không có tức giận.
Mặc kệ giá nào!
Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, đi nhanh đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó đóng cửa lại luôn.
Trên giường, Từ Yến và Ngu Mỹ Hà đã thay chăn, đang nằm ở đấy cười nói tán gẫu.
Vừa thấy Đổng Học Bân tiến đến, khuôn mặt của Ngu Mỹ Hà liền nóng lên, Từ Yến thật ra không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả nhìn Đổng Học Bân cũng không nhìn, tiếp tục nói chuyệ cùng Ngu Mỹ Hà.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Cho tôi một chỗ ngồi chứ?"
Từ Yến nhìn về phía hắn, "Cậu thật đúng là vào được?"
Đổng Học Bân nói: "Không phải mệt sao, ngủ sô pha khó chịu."
Từ Yến hỏi Ngu Mỹ Hà: "Cho tên nhóc này lên giường không?"
Ngu Mỹ Hà mặt đỏ hồng, "Em, em không biết."
Từ Yến liền nói: "Nghe thấy chưa Tiểu Đổng, cậu ngủ ở sô pha của cậu đi, nếu như sô pha ngủ khó chịu, chổ chị còn có cái đệm, trải đệm nằm dưới đất?"
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Nằm trên mặt đất càng khó chịu."
Từ Yến không để ý đến hắn, mỉm cười nói với Ngu Mỹ Hà: "Đừng để ý đến hắn, hai ta trò chuyện của hai ta đi, tên nhóc này, được một tấc lại muốn tiến một thước, chúng ta nói đến chỗ nào rồi?"
"Nói đến..." Ngu Mỹ Hà tựa như không có ý tứ nói.
Từ Yến nghĩ tới, "Nói đến vấn đề thành gia, em thật không dự định tìm một người chồng sao?"
Ngu Mỹ Hà len lén nhìn Đổng Học Bân, vội vàng xua tay, "Không có, em, em có con gái là đủ rồi."
Từ Yến thở dài nói: "Hai ta ngoại trừ tính cách, các phương diện đều rất giống nhau, chị cũng là, có con trai, chị cũng sẽ không có tâm tư làm cái khác, chỉ cần lần này tòa án đem con trai phán cho chị, sau này chị cái gì cũng không cần, cho dù ngày tịch mịch một chút, vì đứa nhỏ thật ra cũng không có gì."
Ngu Mỹ Hà đồng ý nói: "Đúng vậy."
Từ Yến vỗ vỗ tay nàng, "Sau này nếu như em rãnh, cứ tới đây, hai ta tâm sự trò chuyện, cũng tốt hơn một mình buồn bực ở nhà."
Ngu Mỹ Hà nói: "Tốt, em có thời gian nhất định đến đây."
Từ Yến nói: "Bất quá lần tới sẽ không gọi Tiểu Đổng, hắn đến là không có chuyện tốt."
Nghe chị Từ gõ mình, Đổng Học Bân rất thẹn thùng, "Chị Từ, không gọi tôi theo như vậy, tôi làm sao bây giờ?"
Từ Yến nhìn hắn, "Tên nhóc cậu đừng được tiện nghi khoe mã, tôi cùng Mỹ Hà đều cho cậu lăn qua lăn lại, cậu nói cậu làm sao?"
Đổng Học Bân đuối lý, cũng không nói được gì.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Hai người còn đang trò chuyện.
Đổng Học Bân chịu không được, đánh bạo, thẳng thắn cởi giầy vén chăn lên, đi vào, "Các người trò chuyện đi, tôi ngủ trước."
Hai người đều không nói.
Đổng Học Bân cũng không nhìn biểu tình của các nàng, hắn từ từ nhắm hai mắt, có chút khẩn trương.
Hắn bên trái là Ngu Mỹ Hà, phía bên phải là Từ Yến, vẫn là vị trí ngày hôm qua.
Một lát qua đi, Từ Yến đột nhiên nói: "Được rồi, ba chúng ta cũng đều đừng giả vờ nữa, đều là người trưởng thành, chuyện này ai có thể lừa gạt được ai? Làm cũng đã làm, che che lấp lấp ngược lại có vẻ kỳ quái."
Đổng Học Bân vừa nghe, nhất thời vui vẻ.
Từ Yến cũng bị hắn chọc nở nụ cười, "Cậu cười ngây ngô cái gì?"
Đổng Học Bân nói: "Vậy tôi cũng không trốn tránh nữa?" Nói xong, ôm lấy thân thể đầy ắp của Từ Yến, cúi đầu, hung hăng hôn cô ấy.
Ngu Mỹ Hà nhìn mà mặt đỏ tim đập.
Từ Yến đẩy đẩy, vẫn không được, không thể làm gì khác hơn là bị động hôn hắn, trong ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Trong chớp mắt, quần áo của Từ Yến đã bị Đổng Học Bân cởi.
Từ Yến vừa nhìn cũng không có cách, nói câu chờ một chút, thẳng thắn thở dài, mở tủ bên cạnh lấy ra một cái hộp ném cho Đổng Học Bân, "Mang vào đi."
Là hộp áo mưa!
Lẽ nào ngày hôm qua Từ Yến biết mình muốn tới, sớm chuẩn bị??
Đổng Học Bân không nói hai lời mang vào, bắt đầu lăn qua lăn lại chị Từ.
Từ Yến cũng không từ chối, thoáng hùa theo hắn, nhưng không có nhiệt tình như tối hôm qua, dù sao hiện tại không có tác dụng của rượu, sẽ có một ít lý trí một ít cố kỵ.
Tiếng cọt kẹt của giường vang lên.
Chờ khoảng chừng mười phút sau, Đổng Học Bân quay người lại, leo qua Ngu Mỹ Hà mặt đầy xấu hổ, gây họa trên thân thể trắng noãn của cô ấy.
Sau đó là Từ Yến...
Sau đó là Ngu Mỹ Hà...
Cuối cùng Đổng Học Bân còn đem chị Ngu ôm tới trên người Từ Yến, khiến cho hai người cùng một chỗ...
Tuy rằng cũng như tối hôm qua, nhưng lúc này các nàng chưa uống rượu, lần này Đổng Học Bân nghĩ mới thật sự ăn được hai nàng!
Kích động!
Cái cảm giác này căn bản là không cách nào hình dung!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...