Mười hai giờ hơn
Trong phòng ngủ của Từ gia một mảnh cảnh xuân.
Bầu không khí mờ ám xen lẫn chút mùi rượn lan tràn trong phòng.
Quần áo của Đổng Học Bân đã không còn, quần áo cùng quần lót, hắn thua ba ván thì toàn bộ cống hiến ra, bất quá Ngu Mỹ Hà và Từ Yến cũng không hơn, một ván qua đi, Ngu Mỹ Hà cũng đỏ bừng mặt từ trong chăn ném ra một cái quần lót màu trắng, mà Từ Yến chỉ còn quần lót, bộ phận khác đều lộ ra, cứ như thế lẳng lặng ngồi ở trước mặt Đổng Học Bân.
"Hai ngươi chơi nữa không?" Từ Yến nhìn nhìn bọn họ.
Ngu Mỹ Hà đỏ mặt nói: "Em, em không còn quần áo."
Đổng Học Bân cười khổ, "Tôi cũng không có, xem ra là chị Từ thắng."
Từ Yến cười cười, "Lúc chơi mạt chược ở kinh thành có một câu nói, thắng trước nhiều thường thường sẽ thua lại, nhìn thấy chưa?"
Đổng Học Bân tâng bốc nói: "Là bài của ngài tốt."
Từ Yến cười nhạt, "Bài cũng đánh xong, rượu cũng uống hết, ngủ?"
Đổng Học Bân gật đầu, sớm chờ những lời này, "Ngủ đi! Không còn sớm!"
Từ Yến nhìn nhìn Ngu Mỹ Hà, "Nhà của chị cũng không có chuẩn bị gì, ba chúng ta cùng nhau ngủ?"
Ngu Mỹ Hà gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng xoay người nằm xuống, một tiếng cũng không dám nói.
Từ Yến xoa xoa trán, "Hôm nay uống say, tôi cũng ngủ, Tiểu Bân, Mỹ Hà, ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon." Đổng Học Bân nói xong, chỉ thấy Từ Yến nằm ở bên trái, quần áo cũng không có mặc.
Ba người cùng nằm, Đổng Học Bân cũng vào trong chăn, bất quá hắn không có đi sát biên giới, mà là to gan trực tiếp nằm vào giữa hai người mỹ phụ, bên này đụng tay của chị Ngu, bên kia đụng vòng eo trơn của chị Từ, còn có một mùi vị phụ nữ thành thục tiến vào chóp mũi, Đổng Học Bân nghĩ mình hạnh phúc cực kỳ, hắn trước đó thật không nghĩ tới sẽ có một màn như thế chờ hắn, quả thật... Ừm, quả thật là đừng nói nữa, rượu không tốt? Vô nghĩa, hắn hiện tại lại nghĩ rượu là một thứ tốt, nếu không Đổng Học Bân sao có cái đãi ngộ này? Hắn đắc ý nhắm mắt lại cảm thụ ôn độ xung quanh, thiên đường cũng không gì hơn cái này?
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Thấy hai người tựa như đều ngủ, Đổng Học Bân cũng không thành thật lên, tay trái sờ sờ đùi của chị Ngu, tay phải sờ sờ mông của chị Từ.
Ngu Mỹ Hà không hé răng.
Từ Yến bên kia cũng không có động tĩnh.
Đổng Học Bân chỉ biết hẳn là không sai được, bất quá hắn vẫn là đoán không ra Từ Yến, cũng không dám quá phận, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lựa chọn chị Ngu, thân hơi nghiêng tới hướng cô ấy, vừa rồi chơi bài Ngu Mỹ Hà không còn quần áo, hiện tại cũng trống trơn của, đưa tay xuống dưới, trên bàn tay và khuỷu tay tất cả đều là da thịt đẫy đà ấm áp, hơn nữa đặc biệt non mịn đặc biệt mềm mại, cảm giác thật tốt.
"Chị Ngu, ngủ à?"
"... Ừm."
"Ngủ mà chị còn có thể ừm?"
"Tiểu Bân, đừng, tôi, tôi lập tức ngủ."
"Vậy chị hiện tại không phải còn chưa ngủ sao? Hai ta thân thiết một chút đi."
Ngu Mỹ Hà uống say tuy rằng biểu hiện ra không có chuyện gì, cũng không có mê sảng các loại, nhưng trên thân thể tựa như rất mẫn cảm, Đổng Học Bân sờ sờ trên người nàng một chút, Ngu Mỹ Hà đã sâu hít một hơi, vô thức nhìn Từ Yến bên kia, nhanh chóng lấy tay đem cái miệng che kín lại.
Đây là ngầm đồng ý.
Đổng Học Bân cũng không khách khí, lập tức nằm úp tới trên người của Ngu Mỹ Hà.
Ngu Mỹ Hà nghiêng thân vài cái, che miệng dùng sức lắc lắc đầu.
Đổng Học Bân ôm lấy cô ấy, mở tay ra, hôn cái miệng chị Ngu, còn hôn mấy lần trên người nàng.
Ngu Mỹ Hà chăm chú nhắm miệng, nhưng tiếng rên khẽ hầu trong không nhịn được vẫn từ bên trong nhẹ nhàng đi ra, mặt nàng đều đỏ hồng lên, liên tiếp nhìn Từ Yến bên kia, hình như rất sợ Từ Yến mở mắt, sau đó cũng không dám nhìn, bởi vì Đổng Học Bân đã leo lên trên người nàng.
"A!"
"Ơ!"
"Không nên!"
Ngu Mỹ Hà ỡm ờ địa thiển hô trứ.
Đổng Học Bân bắt đầu tai họa cô ấy từ trên xuống dưới.
Uống không ít rượu, Đổng Học Bân ngày hôm nay trạng thái không tồi, hơn nữa bên cạnh còn có một chị Từ tựa như đang ngủ, cảm giác cũng không quá như nhau, Đổng Học Bân lần này lên xuống cũng hơn bốn mươi phút, lúc đầu hắn còn len lén quan sát một chút sắc mặt của Từ Yến, nhìn cô ấy có phải là đang ngủ không, sau khi cũng lười đi quản, lực chú ý toàn bộ đều ở trên thân thể lửa nóng của chị Ngu, cuối cùng đem chăn xốc lên.
Sau vài phút.
Ngu Mỹ Hà thất thanh a một tiếng, rất lớn tiếng.
Đổng Học Bân cũng thở hồng hộc ghé vào trên người nàng thở phì phò.
Bình tĩnh một hồi, Đổng Học Bân mệt không nhẹ từ trên người nàng xuống tới, nằm thẳng trên giường lau lau mồ hôi, nghỉ ngơi.
Nhưng này thì, Từ Yến bên cạnh không hề dấu hiệu mở mắt ra.
Đổng Học Bân giật mình một cái, "Ặc, ngài còn chưa ngủ?"
Từ Yến nhìn hắn, cũng nhìn Ngu Mỹ Hà bên kia, bỗng nhiên vuốt mái tóc dài ngồi dậy khỏi giường.
Ngu Mỹ Hà biết Từ Yến vừa rồi có thể vẫn đều nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời mặt đều đỏ lên, "Chị Từ, em... em cái này..."
Từ Yến thản nhiên nói: "Không sao."
Đổng Học Bân nằm cười khổ nói: "Chị Từ, ngài..."
Từ Yến cái gì cũng chưa nói, bỗng nhiên ngay ánh mắt giật mình của tại Đổng Học Bân nghiêng người cưỡi trên người hắn, cúi đầu, tóc dài của Từ Yến rơi lả tả ở trên mặt của Đổng Học Bân, sau đó Đổng Học Bân chỉ nhìn đến bóng đen chợt lóe, hai cánh môi của chị Từ đã hôn xuống mình.
Ngu Mỹ Hà cũng bị giật mình, cuống quít quay đầu không dám nhìn.
Đổng Học Bân đầu tiên là kinh sợ, sau đó cũng là kích động không gì sánh được, "Chị."
Từ Yến đem môi nhấc ra, thở ra một hơi nói: "Chị cũng không được, cho chị Từ đi?"
Đổng Học Bân giả khách khí nói: "Vậy, tôi có cần đi tắm rửa trước một chút? Vừa cùng chị Ngu..."
"Không cần phiền phức như vậy." Từ Yến lắc đầu, đưa tay sờ sờ trên ngực Đổng Học Bân, "Cậu kiên trì được... Vậy đến đây đi."
"Ặc, có cái gì kiên trì không được?"
"Còn có thể được?"
"Có thể!"
"Vậy là tốt rồi! Ơ! Tới chút!"
Đổng Học Bân lập tức quay mình dùng REVESER một lần, thân thể nhất thời khôi phục, không được? Đổng Học Bân sao có thể không được!
Hắn xoay người đem Từ Yến đặt dưới người, hung hăng lăn qua lăn lại cô ấy.
Từ Yến cùng Ngu Mỹ Hà khác biệt, sau khi làm thì vô cùng nhiệt tình, phối hợp tốt, thậm chí không chỉ như thế, Từ Yến còn rất phóng khoáng rên rỉ, không có cố kỵ gì, âm thanh rất lớn.
Đổng Học Bân thoải mái vô cùng, sau vài chục phút hắn lần thứ hai dùng REVESER cho mình, sau đó từ trên người Từ Yến rút ra, nhào qua chị Ngu trên mặt đỏ bừng.
Sau đó, vài chục phút sau, lại lần thứ hai đánh về phía Từ Yến...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...