Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Phục Linh chen vào giữa đám người cùng với Tần Hoan, nhìn sự việc trước mắt nàng đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.

Trên mặt đất là một phiến đá lạnh lẽo, trên mặt đá có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc quần áo tỳ nữ màu xanh đang quỳ, còn có một vị phu nhân lớn tuổi ăn mặc mộc mạc giản dị đang ngất xỉu nằm dựa vào ngực nàng ta.

Vị lão phu nhân này tuổi khoảng hơn 60, tóc bạc đầy đầu, hai mắt nhắm chặt, hô hấp cực kỳ yếu ớt, nhìn kỹ lại một chút thì sắc mặt bà lão tái xanh cộng thêm mồ hôi lạnh trên trán, đúng thật là biểu hiện của người mắc bệnh nặng.

Tỳ nữ áo xanh lo lắng ôm chặt lão phu nhân khóc lóc, "Lúc lão phu nhân phát bệnh thì không thể động vào, cũng không được di chuyển, bây giờ chỉ có mỗi một mình tiểu nữ theo hầu hạ, tiểu nữ van cầu các vị xin hay rủ lòng thương đi tìm đại phu lại đây giúp tiểu nữ, nhất định sẽ có hậu tạ..."

Đại phu ở gần chỗ này nhất chính là Lý đại phu của Nhân Thọ đường, nhưng đi đi về về cũng mất gần nửa canh giờ, tiểu cô nương, nhà ngươi ở chỗ nào, đi về gọi chủ sự nhà ngươi đến đây đi."

Nhìn thấy lão phu nhân bệnh nặng như vậy, mọi người ở đây dù có muốn hỗ trợ cũng sợ gặp phải phiền phức.

Nghe được lời này, khóe môi tỳ nữ kia khẽ động nhưng vẻ mặt lại rất hoang mang, "Nhà chúng ta...nhà chúng ta ở xa... đi như vậy chắc chắn là không kịp, xin các vị hãy rủ lòng thương giúp ta tìm đại phu nhanh một chút..."

"Nhìn tình trạng bệnh của vị lão phu nhân này cũng hơi giống với bệnh tình của mẹ ta ngày trước, lúc đó sắc mặt mẹ ta cũng tím đen không cử động được. Mời đại phu đến không bằng trực tiếp đi chuẩn bị hậu sự đi."

Lời này vừa thốt ra, mọi người đang vây xem đều vô thức lùi về sau một bước, tỳ nữ kia thấy vậy nước mắt lại tuôn ra như thác. Nàng chỉ là một người đi theo hầu hạ, bây giờ đương nhiên không thể bỏ lão phu nhân ở đây một mình, đại phu thì không mời được, chẳng lẽ phải giương mắt nhìn lão phu nhân tắt thở sao?

"Để bà ấy nằm thẳng xuống."


Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa đám người.

Phục Linh xem đến sốt ruột, nghe thấy tiếng nói này còn đang giật mình chưa phản ứng kịp, thế nhưng rất nhanh sau đó nàng phát hiện Tần Hoan vốn đang đứng bên cạnh mình lại đi về phía trước. Phục Linh không thể tin được trợn tròn mắt, người vừa nói chuyện không phải ai khác mà lại chính là tiểu thư nhà mình!

"Tiểu thư, người..."

Nhiệt tình là tốt, nhưng mạng người là quan trọng nhất, lỡ như không cứu được người ta, lúc đó người nhà người ta trách tội lên đầu tiểu thư nhà nàng thì biết phải làm sao bây giờ? Phục Linh lo lắng nhìn Tần Hoan, hận không thể lôi ngược Tần Hoan trở về.

Đám người vây xem cũng kinh ngạc nhìn Tần Hoan, nàng ta muốn làm cái gì đây?

Tần Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh lão nhân, "Đỡ bà ấy nằm thẳng xuống."

Mặt đất vừa cứng vừa lạnh, tỳ nữ áo xanh kia do dự chớp chớp mắt, "Cô nương, người..."

Tuổi Tần Hoan quá trẻ, y phục trên người trông cũng cũ kỹ giản dị, mặc dù trên người nàng toát ra khí chất bình thản trầm ổn không hợp với tuổi tác, thế nhưng tỳ nữ áo xanh kia cũng không dám tùy tiện tin tưởng nàng...

"Tiểu cô nương này biết y thuật?"

"Tuổi tác còn trẻ như vậy, đừng có dại dột mà hại chết người ta."


"Đúng đó, sợ có lòng tốt nhưng lại gây ra chuyện xấu thì sao?"

Tần Hoan không để ý đến ánh mắt hoài nghi của tỳ nữ áo xanh, cũng không nghe vào tai những tiếng nghị luận xung quanh.

Nàng trực tiếp cầm cổ tay lão nhân lên bắt mạch, sau đó lại áp tai vào ngực lão nhân nghe nghe trong giây lát, "Lão phu nhân nhà ngươi bị bệnh phong hành hạ quanh năm, nửa năm trước bệnh tình đã nặng lên rồi, 2 tháng nay phát bệnh trên 5 lần, vừa rồi bà ấy đột nhiên bất tỉnh thân thể cứng đờ, lưỡi và cổ họng cũng cứng lại nên mới không nói ra lời, lại nhìn từ trán đến thái dương mạch máu bị ứ khi nên chuyển màu xanh đen, đây là triệu chứng của bệnh phong đã thâm nhập vào gan."

Nói xong nàng lại bổ sung thêm mấy câu, truyện được dịch bởi HeLiX "Nguy hiểm đến tính mạng, tuyệt đối không thể chậm trễ."

Tần Hoan nói nhỏ những ngữ điệu lại nhanh, thế nhưng tỳ nữ vẫn có thể nghe được rõ ràng. Đợi đến khi nàng nói xong thì tỳ nữ này kinh ngạc nhìn Tần Hoan, sau đó không hề do dự mà đặt lão phu nhân nằm thẳng xuống.

Ngay lập tức Tần Hoan nghiêng người, tay bắt đầu ấn từ huyệt phong trì sau gáy ra đến bả vai, từ hai huyệt khúc trì tiếp tục xoa bóp dọc cánh tay năm lần cho đến huyệt dương lăng tuyền dưới đầu gối. Cứ như vậy xoa bóp liên tục cho đến khi nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán lão nhân toát ra càng ngày càng nhiều, lúc này Tần Hoan mới ngẩng đầu nhìn sang xung quanh, chỗ này ở đối diện tiệm trà, Tần Hoan căn dặn, "Đi xin giấy bút tới đây."

Do quanh năm chăm sóc lão nhân nên khi nhìn thấy thủ pháp này của Tần Hoan, tỳ nữ áo xanh mới hoàn toàn công nhận nàng biết y thuật, không dám hoài nghi nữa. Tần Hoan vừa dứt lời, nàng chạy ngay sang bên tiệm trà, chỉ trong nháy mắt đã mượn được giấy bút đem về.

Tần Hoan trải giấy xuống đất, bàn tay như hoa lan nhỏ viết ra vài tên thuốc, chữ của nàng là chữ khải, nhìn rất xinh đẹp...

Trong lúc nàng đang kê đơn thuốc, ánh mắt những người xung quanh đều phức tạp hẳn lên. Mặc dù lão phu nhân này còn chưa tỉnh, thế nhưng nhìn bộ dáng ung dung tràn đầy tự tin mà chẩn bệnh của Tần Hoan, mọi người không dám coi thường nàng nữa.


Chỉ trong vài cái chớp mắt, Tần Hoan đã viết xong đơn thuốc, nàng gấp gọn lại rồi đưa cho tỳ nữ áo xanh, "Có thể di chuyển rồi, ngay lập tức mang bà ấy về nhà, trong vòng 1 canh giờ cho dùng thuốc này, thủ pháp vừa rồi của ta đã nhìn rõ chưa?"

Tỳ nữ áo xanh gật đầu lia lịa, Tần Hoan nhiên tiện dặn dò, "Sau khi uống thuốc xong, cứ tiếp tục xoa bóp như vừa nãy, nếu như có ai biết thuật châm cứu thì dùng châm sẽ có công hiệu nhất. Nếu như trước khi trời tối lão phu nhân có thể chảy mồ hôi thêm lần nữa thì bà ấy còn có hy vọng sống, còn nếu không..."

Sắc mặt Tần Hoan nghiêm trang, giọng nói cũng trầm xuống, "Nếu như không thể, trong vòng 7 ngày lão phu nhân ắt hẳn sẽ chết."

Tỳ nữ áo xanh run lên, sợ hãi trợn tròn mắt. Tần Hoan nhìn lão nhân thương xót rồi đứng dậy. Cái gì nên làm nàng đã làm rồi, tiếp theo chỉ có thể dựa vào thiên mệnh.

Tần Hoan phủi phủi bụi dính trên váy, sau đó không nói thêm câu nào nữa xoay người bước đi.

Phục Linh bên cạnh căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, bây giờ cũng vội vàng đuổi theo Tần Hoan.

"Cô nương! Xin hỏi tính danh cô nương..."

Phía sau còn nghe thấy giọng nói của tỳ nữ áo xanh, nhưng Tần Hoan không quay đầu lại, Phục Linh lại càng muốn Tần Hoan rời khỏi chỗ này thật nhanh, mặc dù vừa rồi tiểu thư nhà nàng rất ra dáng của một đại phu nhưng nàng hoàn toàn không biết tiểu thư biết y thuật từ bao giờ... Nhưng... nhưng nhỡ trị chết người thì phải làm sao đây?

Mắt thấy chủ tớ Tần Hoan đã đi xa nên tỳ nữ áo xanh không dám chậm trễ nữa, vội vàng gọi gã sai vặt ở tiệm trà giúp nàng nâng lão phu nhân lên, đương nhiên là làm theo lời căn dặn của Tần Hoan.

Quần chúng ăn dưa còn chưa rời đi, có một người nhịn không được nói, "Tiểu cô nương này, ngươi thật sự tin lời vừa rồi của cô nương kia nói sao? Phải thận trọng đó..."

Lời này vừa nói ra lại có một người khác phản đối, "Cũng không thể nói như vậy, nhìn tiểu cô nương kia bình tĩnh tự tin như vậy, bấm huyệt cũng cực kỳ chuẩn xác. Có điều gần đây Cẩm Châu thành lại chưa hề nghe nói có một nữ y trẻ tuổi mới đến nhỉ?"


Cuộc đối thoại của hai người lập tức khơi dậy lên khả năng tám chuyện của đám người.

"Chưa từng nghe, bệnh phong này rất kinh khủng, nếu là nữ y thì cũng phải là người tài năng đỉnh đỉnh biết phương pháp chữa trị, vậy mà một chút tin tức ta cũng không nghe nói qua, ban nãy lẽ ra phải ngăn nàng lại hỏi cho ra nhẽ..."

"Mặc dù chưa từng nghe nói có cái gì mà nữ y trẻ tuổi tới Cẩm Châu, thế nhưng ta cũng đã được nghe một chuyện rất kỳ lạ có liên quan đến việc cứu người..." Bỗng nhiên có một nam nhân ăn mặc tương đối cao quý nói chuyện với giọng thần thần bí bí.

Vừa nghe lời này, quần chúng ăn dưa vây quanh tỳ nữ ban nãy tất cả đều nhướn mày lên hóng chuyện.

Vẻ mặt nam nhân kia hăng hái bừng bừng, "Ta nghe nói là ở phía đông Tần phủ, Cửu tiểu thư nhảy xuống hồ nước không chỉ chết đi sống lại, mà còn cứu sống được một tỳ nữ thắt cổ chết, hiện tại trong Tần phủ mọi người đều nói nàng là hiện thân của Bồ tát..."

Trên đời này không có tường nào ngăn được gió lùa, huống chi Tần phủ lại có rất nhiều gia đinh. Tần Hoan và Phục Linh đã đi được rất xa rồi nên đương nhiên không biết mọi người nghị luận ở phía sau. Trong lòng Phục Linh lo lắng trùng trùng, còn Tần Hoan cũng hơi do dự.

Từ nhỏ nàng đã đi theo phụ thân mình học y, sau lại bái sư làm môn hạ của Dược vương Tôn Hi. Nhưng từ khi đến kinh thành nàng chỉ ở trong khuê phòng, chưa bao giờ có cơ hội thi triển y thuật, vậy mà bây giờ lại cứu người ở ngay giữa phố đông người, không biết rồi có gây ra chuyện phiền toái gì không.

Vừa nghĩ đến đây Tần Hoan lập tức cảm thấy hổ thẹn.

Phụ thân đã nói rồi, hành y cứu người vốn là bổn phận của thầy thuốc, huống chi nàng được sống lại trong thân thể này đã là một kỳ tích, chẳng lẽ nàng lại muốn làm trái lại bản tâm của mình.

Đột nhiên nhớ đến chuyện ngày trước, trong lòng Tần Hoan đau xót, nàng quay đầu lại lại bắt gặp ánh mắt ai oán của Phục Linh.

Vẻ mặt Phục Linh đau khổ, nói gần như khóc, "Tiểu thư, nô tỳ trung thành tận tâm với người như vậy, vậy mà người lại giấu nô tỳ một bí mật lớn đến thế! Nô tỳ thực sự là quá tủi thân rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui