Sau khi Nhạc Thanh hóa đá nhìn Yến Trì chậm rãi mặc lại áo thì khóe môi hắn lại giương lên, tạo thành một nụ cười gượng gạo cứng ngắc, "Điện hạ đây là..."
Yến Trì không nhanh không chậm cài lại nút áo cuối cùng, "Vết thương trên lưng còn chưa khỏi."
Hắn trả lời đơn giản khiến cho khóe môi Nhạc Thanh co giật mà không dám nhiều lời nữa. Hắn tự biết rằng vết thương trên lưng Yến Trì là do hắn gây ra, tuy nghe Yến Trì nói vậy thế nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ không vui. Cũng may hắn nhìn thấy bình thuốc trên tay Tần Hoan nên mới thở hắt ra, "Không gian xe ngựa chật hẹp, nếu như Điện hạ không khỏe hay là cùng lên thuyền trên hồ Lệ Thủy để Cửu cô nương nhìn xem?"
Yến Trì lắc đầu, "Cửu cô nương y thuật cao mình, tạm thời đã không còn gì đáng ngại."
Nói xong hắn nhìn về phía Tần Hoan, "Thái trưởng Công chúa ở bên ngoài chờ ngươi."
Tim Tần Hoan đập thình thịch, Yến Trì cũng đã nói Thái trưởng Công chúa ở bên ngoài chờ nàng thì nàng đã cho rằng người chờ nàng bên cạnh bờ hồ Lệ Thủy, ai ngờ được là người lại chờ nàng ngay trên phố chính chỗ này. An Dương Hầu phủ ở thành tây, Tần phủ ở thành đông, còn hồ Lệ Thủy là ở thành nam, người Nhạc gia muốn đón Tần Hoan, mà lại càng muốn đi chung với nàng nên mới chờ ở ngay trên phố chính, trục đường trung tâm rộng nhất thành Cẩm Châu, chỉ không ai ngờ được khi Nhạc Thanh vén màn xe lên lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tần Hoan bước xuống xe, đi đến bên cạnh Thái trưởng Công chúa nhẹ nhàng hành lễ.
Giang thị và Nhạc Quỳnh đều ở đây, Nhạc Ngưng đang đỡ Thái trưởng Công chúa, Nhạc Giá và Ngụy Ngôn Chi cũng đứng bên cạnh. Cả đám người đều khí độ bất phàm thân phận cao quý, bọn họ chỉ cần đứng như vậy thôi cũng khiến người qua đường liên tiếp nhìn sang.
Thái trưởng Công chúa kéo tay nàng, "Vốn là Nhạc Ngưng đi đón con, thế nhưng lão thái bà ta lại đột nhiên muốn đi ra ngoài chơi nên phải bảo Tĩnh Xu và Nhạc Ngưng ở bên cạnh chăm sóc, vì thế mới để tiểu Thất đi đón con. Vết thương của tiểu Thất thế nào rồi?"
Tần Hoan không cảm thấy chút kỳ quái nào, vẻ mặt bình tĩnh như không, "Vết thương đã bắt đầu khép lại, Thái trưởng Công chúa không cần lo lắng, ngược lại là người, hiện tại miệng vết thương cũng chưa hoàn toàn bình phục nên hôm nay người phải cẩn thận một chút."
Thái trưởng Công chúa ho nhẹ, "Con yên tâm, cái này ta biết. Chỉ là hôm nay có nghi thức cầu phú cho nên ta càng không muốn bỏ qua, tiết Thu tịch ở thành Cẩm Châu không biết ta còn tham dự được bao nhiêu lần nữa nên hôm nay cứ để bản thân buông thả thôi."
Bà nói xong lại kéo chặt tay Tần Hoan, "Đi, con đi chung xe với ta và Nhạc Ngưng, ba người chúng ta cùng đi."
Nhạc Ngưng đang đỡ Thái trưởng Công chúa, Tần Hoan thấy thế cũng đỡ bên còn lại của Thái trưởng Công chúa. Nàng nhìn sang bên đường thấy có 4-5 chiếc xe ngựa to đều treo ký hiệu của An Dương Hầu phủ. Thái trưởng Công chúa để Nhạc Ngưng và Tần Hoan đỡ lên một chiếc xe ngựa, những người khác ở đằng sau cũng lục tục lên xe. Xe bắt đầu lăn bánh, cả đoàn xe cùng như chậm rãi hướng về bên hồ Lệ Thủy.
Trong xe ngựa Thái trưởng Công chúa nắm tay Tần Hoan hỏi, "Vết thương của tiểu Thất thật sự không còn gì đáng ngại nữa chứ?"
Tần Hoan gật đầu, "Vâng, miệng vết thương của Trì Điện hạ đã bắt đầu khép lại, do Tần Hoan dùng loại thuốc quá mạnh nên hiện tại vết thương mới cực kỳ ngứa ngáy. Ban đầu Tần Hoan hỏi thì Điện hạ nói vết thương rất không ổn, Tần Hoan lo lắng bản thân mình dùng thuốc sai nên mới tranh thủ ở trong xe ngựa xem xét lại. Thái trưởng Công chúa yêm tâm, thuốc của Tần Hoan khiến cho vết thương khép miệng nhanh hơn, Trì Điện hạ sẽ khỏi rất nhanh."
Đáy mắt Thái trưởng Công chúa hiện lên ý nghĩ sâu xa, Nhạc Ngưng hừ một tiếng rồi nói, "Chẳng phải ngươi nói hắn có rất nhiều vết thương sao? Một khi đã như vậy thì sao ngứa xíu đã không nhịn được?"
Từ lúc phát hiện Yến Trì thuận tay trái đến nay thì nghi ngờ của Nhạc Ngưng đối với hắn hoàn toàn không thuyên giảm, mà trước mặt Thái trưởng Công chúa nàng cũng không hề có ý muốn giấu giếm. Tần Hoan cười khổ, "Có thể do trong quân không có đại phu, hiện tại có rồi nên phải nói thẳng ra."
Nhạc Ngưng chau mày không nói chuyện, trên mặt Thái trưởng Công chúa tràn đầy ý cười ấm áp, "Ngày trước khổ sở nhất là tiểu Thất, mảnh đất Sóc Tây kia là nơi gian khổ tận cùng của Đại Chu. Phụ thân nó vất vả thì cũng thôi, lại còn dẫn theo thằng bé đi nếm mật nằm gai nữa. Năm đó ta cũng khuyên bảo rất nhiều nhưng đều vô dụng, hiện tại nó đã đến Cẩm Châu này thì đương nhiên phải chăm sóc nó kỹ một chút."
Nói xong Thái trưởng Công chúa lại giữ chặt lấy tay Tần Hoan, "Nghe nói trước đây tiểu Thất không thích người ngoài dùng thuốc hay hỏi han chữa trị gì cho nó, bây giờ ngược lại Hoan nhi lại có thể trị được nó thì ta đúng là còn thiếu Hoan nhi thêm một phần tình nghĩa nữa rồi!"
Tần Hoan không dám nói gì, trong đầu lại nhớ đến vết sẹo hung tàn trên người Yến Trì, những vết sẹo này hoặc là vết đao hoặc là vết kiếm. Mà tất cả những vết đó đều là sẹo lồi lên, chứng tỏ lúc mới bị thương không được chữa trị đàng hoàng. Ban đầu nàng chỉ nghĩ rằng mỗi một lần bị thương thì bên cạnh Yến Trì không có người nào biết y thuật cho nên mới để chậm trễ, nhưng hiện tại nghe được câu này của Thái trưởng Công chúa nàng mới hiểu được nguyên do.
Y dược thiếu thốn chỉ là một chuyện, chỉ sợ hắn thật sự không thích bị hỏi han dùng thuốc.
Nhạc Ngưng nhíu mày, "Thật sự như vậy? Ta cũng nghe nói tên tuổi của Trì Điện hạ ở phía tây thật sự khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi, lúc hắn đến Cẩm Châu cũng không biểu hiện bị thương gì cả. Nếu như hắn thật sự không thích người ta hỏi han dùng thuốc thì tại sao lại để Tần Hoan trị thương cho hắn?"
Thái trưởng Công chúa cười ấm áp, thế nhưng đối mắt lại hơi tối lại.
Tần Hoan nhíu mày, "Lần này vết thương của Điện hạ nếu tiếp tục không chạy chữa đàng hoàng thì sẽ ảnh hưởng đến tạng phủ lưu lại di chứng..."
Nàng ngụ ý chính là Yến Trì vì vết thương đã đến thời điểm không thể không trị nên mới đồng ý để Tần Hoan chữa cho hắn.
Nhạc Ngưng bốp chát, "Ngược lại ta lại cảm thấy ngươi cực kỳ tín nhiệm với Trì Điện hạ, còn hắn đối xử với ngươi thì... càng ngày càng khác biệt..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...