Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Hoắc Hoài Tín bị mấy tin tức ngoài ý muốn kéo đến liên tục khiến cho ông tràn đầy kinh ngạc. Tần Hoan lại nói tiếp, "Đêm hôm đó, ta phát hiện một chấm bẩn trên cổ tay áo giá y. Lúc đó Tần Hoan chỉ cho rằng vết bẩn đó là rêu ở trên tường vây, thế nhưng sau này Tần Hoan mới biết được giá y của Tống tiểu thư là dùng Tiêu hồng sa ở kinh thành may thành. Loại lụa này cực kỳ quý giá, còn có một đặc tính chính là vết bẩn bình thường dính vào cũng trượt đi không để lại dấu vết gì, chỉ trừ có mực viết, dính mực là sẽ không giặt ra được.

Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế mí mắt liền co giật, Tần Hoan lại nói, "Cho nên, chấm bẩn dính trên giá y kia chính là vết mực."

Trong đầu Hoắc Hoài Tín bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng, vẻ mặt cũng đột nhiên thay đổi. Tần Hoan thấy thế cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, "Tần Hoan chỉ nói phát hiện của bản thân cho Đại nhân biết, còn chân tướng thế nào phải dựa vào Đại nhân đi điều tra rồi."

Tần Hoan nói xong nhún người hành lẽ, lúc này mới đi đến chỗ xe ngựa.

Yến Trì đi nhanh từ trên bậc thềm xuống, nhìn Tần Hoan là biết nàng đi đến chỗ Hoắc Hoài Tín làm gì. Chuyện dấu răng kia ngoại trừ Hoắc Hoài Tín thì chỉ có mình hắn biết được, mặc dù chỉ là một chuyện rất nhỏ bé thế nhưng cũng khiến cho trong lòng Yến Trì có chút cảm giác vui sướng.

Tần Hoan nói chuyện riêng với Hoắc Hoài Tín không chỉ Yến Trì nhìn thấy mà Hoắc Ninh cũng thấy. Vẻ mặt hắn lại tiếp tục mơ hồ ngơ ngác, cả người đứng đờ đẫn trước cửa nghĩa trang như vừa mất đi hồn phách. Đợi đến khi Tần Hoan đi khỏi rồi hắn mới ngay lập tức đi về phía Hoắc Hoài Tín, "Phụ thân, nàng ta vừa nói gì?"

Hoắc Hoài Tín rõ ràng nghe được lời Hoắc Ninh nói nhưng lại vờ như không nghe, ông chỉ cười cười vẫy tay về phía một chiếc xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh, "Tạm biệt Hầu gia, có tin tức gì sẽ báo cho người biết ngay. Đa tạ Cửu cô nương..."

Mắt thấy xe ngựa đã đi xa được hơn 10 trượng, ý cười trên mặt Hoắc Hoài Tín mới tiên tán.

Ông xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Ninh, "Tên nghịch tử này, hôm nay ngươi định giở trò gì? Nhìn thấy Cửu cô nương sao lại vô lễ như vậy? Lại còn thất thố trước mặt Hầu gia và Trì Điện hạ, ngươi đúng là..."

"Phụ thân, con chỉ muốn biết vừa rồi nàng nói gì với người?"

Hoắc Hoài Tín tức giận thở gấp, "Từ giờ trở đi, không cho phép ngươi nhúng tay vào vụ án này, ngươi không sợ mất mặt nhưn ta sợ. Ta vốn nghe thấy mấy lời đồn bên ngoài nói Cửu cô nương yêu thích ngươi, thế nhưng hôm nay ta hiểu rõ rồi, bộ dạng này của ngươi chẳng có chỗ nào so sánh được với Nhị công tử Hầu phủ, càng đừng nói là Trì Điện hạ! Uổng công ta lại còn muốn mẫu thân ngươi qua lại với Tần phủ..."

Trong lòng Hoắc Ninh vốn đã tràn ngập tủi nhục rồi, không ngờ được bỗng nhiên phụ thân nhà mình lại mắng nhiếc khó nghe như vậy. Bảo sao trước đây ông luôn hỏi hắn chuyện của Tần phủ, hóa ra là có tính toán này!


Sắc mặt Hoắc Ninh đỏ ửng, "Phụ thân muốn làm gì? Chẳng lẽ định kết thân với Tần phủ hay sao?!"

Hoắc Hoài Tín thấy nhi tử nhà mình như đang lên cơn động kinh, càng lúc càng tức giận, đúng là nước đổ lá khoai, "Thì sao? Ta định kết thân thì sao chứ? Tướng mạo và tính tình Cửu cô nương như vậy dư sức gả cho ngươi! Vụ án này chúng ta đều phải trông cậy vào sự giúp đỡ của Cửu cô nương, ngươi tự nhìn lại mình đi! Đứng trước mặt Cửu cô nương mà ngươi còn không biết thân biết phận!"

Hoắc Ninh vốn định thể hiện cho Tần Hoan thấy rằng hắn không vô dụng, thế nhưng hôm nay khi hắn biết Tần Hoan là vị cao nhân kia, hắn mới hiểu được rằng cho dù hắn phá được vụ án này thì chưa chắc Tần Hoan đã xem trọng hắn. Không chỉ thế, lời nói cay nghiệt của Hoắc Hoài Tín ban nãy càng giống như lột sạch tôn nghiêm của hắn giẫm dưới đất. Hoắc Ninh tức đến khó thở, phản đối đến cùng...

"Ai thèm cưới nàng ta? Là nữ nhân mà lại biết thuật mổ thi nghiệm xác, chẳng biết học được từ cái đám đầu đường xó chợ nào, có nửa điểm tác phong của tiểu thư khuê các nữa không? Đừng nói nhà mình đi xin cưới, ngay cả nàng ta quỳ xuống van xin con thì con cũng không thèm nhìn bằng nửa con mắt đâu. Không cho con nhúng tay vào sao? Càng mừng, tha hồ rảnh rang!"

Hoắc Ninh gào xong rồi đi luôn, Phi Tuyền và Nam Phong đứng bên cạnh nãy giờ không dám thở mạnh cũng vội vàng chuồn đi theo. Hoắc Hoài Tín đứng ngây người tại chỗ nhìn bóng lưng Hoắc Ninh, ông tức đến mức cảm giác trước mắt toàn màu đen, "Cái thứ... cái thứ nghiệp chướng này..!"

....

....

Phục Linh bôi hương cao lên tay cho Tần Hoan, sau đó nhìn nàng kinh ngạc nói, "Tiểu thư sao lại không sợ hãi tí nào thế? Nô tỳ chỉ nhìn một cái thôi đã thấy ghê tởm rồi, nghĩ lại cảnh tượng bên trong linh đường kia đến giờ vẫn còn sởn gai ốc. Sao tiểu thư có thể..."

"Phục Linh, em có biết thế nào là sống chết không?"

Phục Linh mở to mắt nhìn Tần Hoan, Tần Hoan chậm rãi nói tiếp, "Trên đời chẳng có chuyện gì lớn bằng chuyện sống chết, một người đã trải qua cái chết rồi, chớ nói chuyện thần thần quỷ quỷ, ngay cả có người cầm đao đứng trước mặt ta thì có khi ta vẫn sẽ thản nhiên hơn so với người bình thường."

Phục Linh có hơi không phục, "Mặc dù lúc ấy nô tỳ cũng..."


Lời còn chưa dứt, khuôn mặt Phục Linh đỏ hồng lên, Tần Hoan lại bị dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng này của Phục Linh làm cho bật cười, "Em nghĩ lại mà xem, ngày đó em đã có dũng khí quyết tâm đi chết rồi, thì bây giờ còn có gì phải sợ nữa?"

Phục Linh nghiêng đầu, thật sự suy nghĩ đến lời nói của Tần Hoan, một lúc sau mới thở dài, "Tiểu thư, ngay cả tiểu thư cũng vậy, tính tình của tiểu thư hiện tại cực kỳ khác với trước đây. Quả nhiên nô tỳ vẫn chỉ là kiếp đầy tớ, trải qua chuyện xong cũng không hề được thông suốt giống như tiểu thư."

Tần Hoan lắc đầu bật cười, Phục Linh lại hừ nhẹ một tiếng, "Không ngờ là hôm nay Hoắc công tử cũng có mặt ở đây, ngày xưa Hoắc công tử khinh thường tiểu thư bao nhiêu thì giờ hắn khó chịu bấy nhiêu. Nô tỳ nhìn thấy hắn thực sự đã sợ ngây cả người! Hắn cũng không ngờ được tiểu thư nhà chúng ta xưa giờ luôn giấu tài, càng không ngờ được tiểu thư có thiên phú dị bẩm, khiến cho ngay cả phụ thân hắn cũng phải nhờ đến tiểu thư hỗ trợ."

Nghĩ đến Hoắc Ninh thì trong lòng Tần Hoan vẫn bình thản như không, nhìn thần sắc hôm nay của Hoắc Ninh nàng cũng biết hắn chắc chắn cũng đang bị dày vò. Một khi đã như vậy thì chuyện hắn đối xử với Cửu tiểu thư trước đây cũng tạm thời xóa bỏ đi.

Xe ngựa chạy chậm rãi, Tần Hoan ra khỏi nhà từ sáng sớm, đợi đến khi xe ngựa dừng lại ở trước cửa Hầu phủ thì cũng đã đến giờ ngọ rồi.

Xe mới vừa dùng thì Nhạc Thanh đã nói, "Nhanh đi nói cho lão phu nhân và phu nhân, Cửu cô nương đến rồi."

Tâm tình Nhạc Thanh cực kỳ tốt, thể hiện hết ra bên ngoài mặt, ngay cả đến Nhạc Quỳnh lúc xuống xe ngựa thì trên mặt cũng mang đầy ý cười. Yến Trì xoay người nhảy xuống ngựa, nhìn thấy Tần Hoan đi từ trong xe ra thì hơi nhăn mày.

Đoàn người cùng nhau vào phủ, đi thẳng đến tiểu viện của Thái trưởng Công chúa.

Nhạc Quỳnh dẫn đầu đi trước, Nhạc Thanh theo sát phía sau Tần Hoan, vừa đi vừa nói, "Hôm qua tổ mẫu đã tỉnh lại rồi, có điều lúc đó vẫn rất suy yếu, sáng nay lúc trời còn chưa sáng người đã tỉnh lại và còn có thể nói chuyện nữa. Thuốc Cửu cô nương để lại thật sự rất lợi hại."

Tần Hoan khẽ cười, "Tuy nói lần này Thái trưởng Công chúa là cực kỳ hung hiểm, thế nhưng cũng do chính lão nhân gia người ý chí kiên cường thì mới vượt qua được. Nếu không thì chỉ dùng thuốc thôi cũng không đủ."

Nhạc Thanh gật đầu, cười nói, "Cửu cô nương không cần khiêm tốn, y thuật của ngươi ngay cả Hoàng thần y cũng đã phải cam bái hạ phong. Cô nương không chỉ có y thuật hơn người mà còn có thể... Cửu cô nương thật sự khiến cho người ta lau mắt mà nhìn."


Phục Linh đi theo sau Tần Hoan lén che miệng cười, thái độ nhiệt tình có dư này của Nhị công tử Hầu phủ đối với tiểu thư nhà nàng quá rõ ràng rồi.

"Thanh nhi, sắp đến rồi, đừng có nói nhiều nữa."

Đại khái Nhạc Quỳnh cũng nhận ra Nhạc Thanh thân thiện quá mức, nên mới quát một câu.

Nhạc Thanh còn cười to hơn, hắn bước nhanh đến cửa viện, "Mẫu thân, Cửu cô nương đến rồi..."

Vừa dứt lời, một bóng dáng chợt lóe lên ở cửa viện, Giang thị tươi cười đi như bay, "Hoan nhi đã đến rồi!"

Giang thị vẫn như trước kia, bà tiến lên kéo tay Tần Hoan lại không cho nàng hành lễ. Bà kéo Tần Hoan đi thẳng vào bên trong, "Mẫu thân từ sớm đã nhắc đến con rồi." Nói xong bà lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Hôm nay lại mệt chết con rồi hả?"

Giang thị biết chuyện mời Tần Hoan đến nghiệm thi nên mới ân cần hỏi han.

Tần Hoan vội vàng lắc đầu, "Không mệt không mệt, đa tạ phu nhân lo lắng, mọi chuyện đều rất nhẹ nhàng."

Giang thị mỉm cười vỗ vỗ tay nàng rồi khẽ nói, "Hôm nay trời còn chưa sáng mẫu thân đã tỉnh lại, tinh thần cực kỳ rốt, người biết chuyện của Thanh nhi đã giải quyết xong nên nhất định phải hỏi đến cùng, ta giấu không được nên đành phải nói thẳng. Con yên tâm, mẫu thân cũng là một người có tư tưởng rất tiến bộ, cho nên lát nữa nếu người có hỏi thì con cứ nói thẳng ra là được."

Ngay bắt đầu từ lúc Tần Hoan ra mặt giúp Nhạc Thanh kia nàng đã không hề muốn lừa gạt Thái trưởng Công chúa, nên hiện giờ nàng cũng không thấy ngoài ý muốn.

Tần Hoan đi theo Giang thị vào thẳng trong phòng trong, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Thái trưởng Công chúa đang ngồi trên giường, Tần Hoan vội vàng tiến lên hành lễ, "Bái kiến Thái trưởng Công chúa Điện hạ..."

"Đứng dậy đứng dậy, mau đến đây..."

Thái trưởng Công chúa vẫn mang dáng vẻ của người bệnh, nhưng đương nhiên khác một trời một vực so với hôm đó Tần Hoan đến. Nàng tiến lên vài bước, Thái trưởng Công chúa kéo tay nàng xuống ngồi ở bên cạnh. Bàn tay bà yếu ớt vô lực nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Tần Hoan, bà không nói chuyện ngay mà quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới sau đó mới gật đầu, "Không tệ, không tệ, không hổ là người mà ta coi trọng!"

Ngừng lại một lát rồi Thái trưởng Công chúa lại khẽ nói, "Hôm nay thế nào rồi?"


Tần Hoan thấy gương mặt thận trọng dè dặt tràn đầy nếp nhăn của Thái trưởng Công chúa thì không khỏi mỉm cười, nàng cũng khẽ trả lời, "Hôm nay có thu hoạch nhỏ, có lẽ cũng giúp được cho Tri phủ Đại nhân, chờ sau này có tin tức rồi thì Tri phủ Đại nhân sẽ báo cho ngài biết."

Nhìn dáng vẻ một già một trẻ thì thầm to nhỏ với nhau khiến cho Giang thị và Lục Tụ ở bên cạnh cười rộ lên, Giang thị tiến lên nói, "Mẫu thân hiện tại không cần phải phí tâm vào những thứ này, Hoan nhi đã đến rồi, tạm thời để nó bắt mạch cho người đi đã."

Tần Hoan cũng cười nói, "Thân thể của Thái trưởng Công chúa là quan trọng nhất, để Tần Hoan xem mạch cho người."

Thái trưởng Công chúa ngồi thẳng người, sắc mặt hòa ái, "Không sao đâu, bản thân ta cũng tự cảm thấy được. Ta uống thuốc của Hoan nhi xong thấy tốt lắm, chỉ có vết thương thì hơi đau thôi..."

Giang thị khẽ mắng, "Mẫu thân đã thấy đau rồi thì phải nằm xuống chứ."

Thái trưởng Công chúa thở ra, "Nằm mãi cũng khó chịu, ngày đó ta đã nghĩ rằng cứ thế nằm luôn không dậy được nữa rồi, ai ngờ Hoan nhi lại nhặt về cho ta được một cái mạng..."

Giọng nói Thái trưởng Công chúa đầy cảm thán, bà nhìn Tần Hoan với ánh mắt cực kỳ yêu thương.

Tần Hoan cười gượng, chăm chú xem mạch cho Thái trưởng Công chúa, một lúc sau nàng mới thu tay lại nói, "Xin Thái trưởng Công chúa nằm xuống, để Tần Hoan xem miệng vết thương của người."

"Ừ, được được..."

Thấy Thái trưởng Công chúa vừa đồng ý với Tần Hoan vừa ngoan ngoãn nằm xuống, Giang thị càng hờn giận, "Xem đi, bọn ta nói cái gì mẫu thân cũng không chịu nghe, trong khi Hoan nhi chỉ cần nói đúng một câu thôi mẫu thân đã ngoan ngoan nghe lời rồi..."

Vì phải khám bệnh nên mấy người Nhạc Quỳnh không đi vào bên trong phòng. Tần Hoan cởi vạt áo Thái trưởng Công chúa ra, xem xét tỉ mỉ một hồi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, "Miệng vết thương ban đầu đã lành rồi, mạch tượng cũng vững vàng hẳn lên. Tần Hoan đổi phương thuốc khác cho Thái trưởng Công chúa dùng liên tục 7 ngày nữa, cho đến khi nào miệng vết thương bong vảy rồi thì mới đổi thuốc khác."

Nói xong Tần Hoan lại cười, "Hiện tại đúng là Thái trưởng Công chúa không nên ngồi lâu, phu nhân lo lắng cũng đúng mà."

Thái trưởng Công chúa liếc mắt nhìn Giang thị, "Thấy chưa, nó nói tốt cho ngươi đấy, thế thì ta đây đành đi nằm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận