Nhạc Ngưng đỡ lấy Giang thị, vội hỏi Lục Tụ, "Cửu cô nương nói như thế nào?"
Đôi mắt Lục Tụ đỏ lừ, khó khăn cất lời, "Cửu cô nương cái gì cũng không nói."
Giang thị cầm tay Nhạc Quỳnh, "Lão gia, sao lại phải mổ bụng mẫu thân ra? Phương pháp chữa trị kiểu này xưa giờ chưa từng nghe nói qua. Lão gia, đi mời Hoàng thần y đi, Hoàng thần y..."
Ít nhất thì Hoàng thần y chắc chắn sẽ không mổ bụng bệnh nhân ra.
Nhạc Quỳnh chau mày, ông cũng không ngờ được Tần Hoan sẽ điều trị theo cách này.
Bọn họ căn bản đều tin tưởng Hoàng Cẩm Nguyên, nhưng sau chuyện lần trước Thái trưởng Công chúa được cứu từ trên đường trở về, Hoàng Cẩm Nguyên xem qua đơn thuốc liền nói Tần Hoan còn nắm chắc bệnh của Thái trưởng Công chúa hơn ông ta, vì thế hôm nay Nhạc Quỳnh cũng không đi mời Hoàng Cẩm Nguyên.
Nhưng mà bệnh tình mẫu thân vốn đã nguy kịch rồi, nay lại còn mổ bụng ra, mẫu thân nào còn có hy vọng giữ mạng sống nữa?
Nhạc Quỳnh nhìn Lục Tụ, "Ngươi, ngươi đi nói với Cửu cô nương là..."
"Hầu gia." Yến Trì vẫn trầm lặng đứng bên cạnh cửa sổ bỗng nhiên lên tiếng.
Mấy người Nhạc Quỳnh nhìn về phía Yến Trì, Yến Trì nghiêm trang nói, "Giờ là lúc sống còn của cô nãi nãi, dù hiện tại có đi mời Hoàng thần y thì cũng không kịp nữa, không bằng cứ tin Cửu cô nương đi."
Nhạc Quỳnh mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Yến Trì tiếp tục nói, "Đại Chu trọng chữ Hiếu, chịu ơn phụ mẫu nên không tùy tiện tổn hại thân thể, tóc, da, cho nên cũng có rất ít đại phu dám chữa trị giống như Cửu cô nương. Có điều Yến Trì đã ở biên ải nhiều năm, lại nghe nói vu y bên phía giặc Nhung có người dùng phương pháp này điều trị, có thể mổ phanh ngực cũng có thể mổ trên đầu, thậm chí còn có phụ nhân lúc khó sinh phải mổ bụng để lấy con ra, sau đó cả mẫu thân lẫn hài tử đều bình an vô sự."
Nghe thấy câu này của Yến Trì, Giang thị trợn tròn mắt, "Mổ bụng lấy con? Sao có thể chứ..."
Thời điểm phụ nhân sinh đẻ chính là một lần dạo qua Quỷ môn quan, lại còn trực tiếp mổ bụng ra?
Sắc mặt Yến Trì nghiêm nghị, "Mới nghe thì đúng là không thể tin, thế nhưng việc này hoàn toàn có thật, tướng sĩ dưới trướng ta có con với người Nhung, việc này là hắn tận mắt chứng kiến."
Trong mắt Giang thị vẫn có vẻ căng thẳng, "Hầu gia..."
Nhạc Quỳnh vốn là quân nhân, đã dùng người thì không nghi ngờ còn không tin thì không dùng, lại cộng thêm lời nói của Yến Trì nên rất nhanh đã đưa ra quyết định, ông nắm chặt tay Giang thị, "Cứ tin tưởng Cửu cô nương một lần đi!"
Giang thị hoảng loạn đến mức bàn tay cũng run rẩy, nhưng vẫn gật đầu, "Được, vậy chúng ta tin tưởng Cửu cô nương!"
Nghe thấy Nhạc Quỳnh và Yến Trì nói như vậy, Lục Tụ thở phào rồi quay người lại chạy vào trong buồng.
Vừa mới vào đến cửa, Tần Hoan đã hỏi. "Hầu gia và phu nhân phản đối rồi phải không?"
Lục Tụ đỏ mặt, nàng là lén chạy ra ngoài báo tin, giống như không hề tin tưởng Tần Hoan.
"Cửu cô nương, không phải là nô tỳ không tin người, kỳ thực là..."
Tần Hoan vừa đun nóng rượu vừa lắc đầu, "Ta hiểu, ngươi chỉ cần trả lời ta."
Phương pháp điều trị này đích xác là khiến cho người ta rất sợ hãi, nếu không phải đang là lúc Thái trưởng Công chúa ngàn cân treo sợi tóc thì nàng cũng không muốn dùng phương pháp quá mức mạo hiểm thế này.
Lục Tụ nói, "Ban đầu Hầu gia và phu nhân hơi lo lắng, nhưng Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ nói vu y của người Nhung cũng có phương pháp chưa trị như vậy, ngài ấy cực kỳ tin tưởng người."
Tần Hoan ngạc nhiên, không ngờ là Yến Trì lại vì nàng mà ra mặt.
Thần sắc Tần Hoan kiên định hẳn lên, cầm Hàn Nguyệt nhúng vào bên trong rượu nóng.
Bên ngoài sảnh, Giang thị và Nhạc Quỳnh đều chau mày.
d.ich. bởi.h.e.l.i.x
Mổ bụng ra là nhìn thấy nội tạng người ta, người bị mổ bụng còn có thể sống được nữa ư?
So với hai người đó thì Yến Trì bên này thản nhiên hơn rất nhiều, hắn vẫn đứng ở cạnh cửa sổ, ánh mắt dừng lại xung quanh vườn hoa mộc trâm trong viện, còn trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Tần Hoan.
Lần trước là đứng từ xa nhìn lại đã khiến cho hắn kinh diễm, bây giờ nhìn nàng ở khoảng cách gần, cảm giác kinh diễm không hề giảm, ngược lại ánh mắt và thần thái của nàng, cùng với dũng khí dám cứu Thái trưởng Công chúa của nàng đều khiến hắn động lòng.
Tiểu nương tử mới có 16 tuổi, vậy mà lại có thể thản nhiên đối diện với hắn.
Tiểu nương tử 16 tuổi, dám gánh trách nhiệm cứu Thái trưởng Công chúa.
Nàng chắc chắn đã biết rõ nếu lần này không cứu được Thái trưởng Công chúa, mặc dù người Nhạc gia đều thông tình đạt lý không trách tội nàng, thế nhưng việc này truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Nàng không hề ngồi yên không quan tâm đến, mà nàng lại nói thế nào?
Chỉ cần có một người tin tưởng nàng, nàng sẽ không để cho người đó thất vọng.
Ánh mắt Yến Trì càng ngày càng rực sáng.
Hắn không ngờ hành trình đến Cẩm Châu lần này lại có một thu hoạch lớn đến như vậy.
Đêm qua lúc Bạch Phong đến bẩm báo đã nói là vị Tần Cửu cô nương này khi ở Tần phủ đã bị Trung Dũng Hầu phủ coi như không tồn tại, sau đó đến Cẩm Châu rồi hoàn cảnh cũng không khác gì hạ nhân, còn nói tính cách nàng trước giờ đều hèn nhát, bị người Tần phủ bắt nạt cũng không dám nói gì, thế nhưng sau khi nhảy hồ mới xảy ra biến hóa. Yến Trì nheo mắt, Bạch Phong nói nàng chết đi sống lại, chẳng lẽ...
Con người nếu như gặp chuyện cực kỳ đau đớn hoặc có rơi vào hoàn cảnh sinh tử thì rất có khả năng sẽ thay đổi tính tình.
Nhưng đây đúng là sự thật sao?
Yến Trì âm thầm lắc đầu, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm nay của hắn, hắn chắc chắn sự việc không hề đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây bỗng nhiên Yến Trì nhíu mày.
Hắn chưa bao giờ để tâm nhiều như vậy đến một cô nương mới gặp hắn hai lần.
Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Chờ đợi luôn luôn khiến con người ta mệt mỏi, Tần Hoan đến An Dương Hầu phủ là vào giờ ngọ, đợi mãi cho đến khi trời sắp tối đen rồi vẫn chưa thấy kết quả gì, chỉ có Lục Tụ chạy qua chạy lại báo cáo tiến độ.
"Ban đầu Cửu cô nương đun sôi rượu mạnh để ngâm dao và châm, vừa dùng ma phí tán và cao cầm máu, sau đó lại bảo bọn nô tỳ lui ra hết."
"Cửu cô nương... Cửu cô nương dẫn ra một chung máu thối từ trong bụng Thái trưởng Công chúa."
"Cửu cô nương lại dùng kim chỉ khâu lại bụng của Thái trưởng Công chúa, nô tỳ nhìn thoáng qua thấy miệng vết thương chỉ dài khoảng một tấc, cũng không thấy máu me đáng sợ như trong tưởng tượng..."
Lục Tụ chạy qua chạy lại, lúc nghe thấy câu nói sau cùng thì Giang thị cũng nhịn không được định chạy theo vào bên trong buồng để xem.
"Khâu bụng? Dùng cái gì để khâu?"
Lục Tụ vẫn còn chưa hết vẻ kinh ngạc, "Dùng kim thêu! Cửu cô nương hơ nóng rồi uốn cong kim thêu, sau đó lại dùng thân cây lanh có trong phủ để làm chỉ. Nô tỳ nhìn thấy ngài ấy ngâm qua rượu nóng rồi sau đó vê lại thành sợi chỉ cực mảnh..."
Mấy người Nhạc Quỳnh nghe thấy thế liền quay sang nhìn nhau, ai ai cũng cực kỳ kinh ngạc.
"Đúng thật là chưa bao giờ nghe nói, vậy mà... vậy mà còn có biện pháp như thế này."
Lục Tụ lại nói, "Cửu cô nương nói vốn nên dùng ruột dê sẽ tốt hơn, nhưng hôm nay không kịp chuẩn bị."
Giang thị nhìn Nhạc Quỳnh, "Ngày xưa Hầu gia ở trong cung cũng gặp qua rất nhiều Ngự y, người đã nghe thấy những chuyện này chưa?"
Nhạc Quỳnh là con trai độc nhất của Thái trưởng Công chúa, nên lúc nhỏ gần như là lớn lên trong Hoàng cung Đại Chu, có thể nói là kiến thức phi phàm, nhưng ông lại lắc lắc đầu, "Chưa từng, những biện pháp chữa trị hiếm lạ này của Cửu cô nương cũng không biết là học được ở đâu."
Trong mắt Giang thị dần dần ánh lên hy vọng, "Cửu cô nương đúng thực sự là tiên y hạ phàm, con bé nhất định có thể cứu được mẫu thân."
Nhạc Quỳnh khẽ gật đầu, những biện pháp hiếm lạ này càng chứng minh tài năng của Tần Hoan. Nếu đã như vậy, tính mạng của Thái trưởng Công chúa khả năng lớn là có thể cứu được rồi.
Giang thị vừa dứt lời, lại có một tỳ nữ đi từ trong buồng ra.
"Hầu gia, phu nhân, Cửu cô nương nói mọi người có thể đi qua rồi!"
Giang thị mặt mày vui vẻ, vội vàng chạy ra ngoài đầu tiên, những người khác cũng đuổi theo. Yến Trì đứng tại chỗ một lúc rồi sau đó mới bước theo.
Hắn vốn là người cho dù có đối mặt với thiên quân vạn mã quân địch cũng không biến sắc, nhưng lúc này trong lòng bàn tay hắn lại ướt sũng mồ hôi, chờ đợi hơn nửa ngày, trong lòng hắn tự nhiên lại căng thẳng vì Tần Hoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...