Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Tần Hoan đỡ Diêu Tâm Lan lùi về sau 2 bước, Diêu Tâm Lan thở dài, "Được rồi được rồi... Ngũ muội muội Lục muội muội đừng làm ầm ĩ nữa, xung quanh có nhiều hạ nhân, trong rừng lại có nha sau, đừng làm ầm ĩ nữa, quá thất lễ rồi."

Tần Sương tức giận ngực phập phồng thở phì phì, Tần Tương nghe vậy thì đỏ con ngươi, dậm chân nói, "Đại tẩu phải nói Tần Sương chứ, chỗ này nhiều người như vậy mà Tần Sương muốn nói gì thì nói à! Người ngoài nghe thấy còn tưởng rằng mẫu thân thật sự đã làm cái gì!"

Diêu Tâm Lan thở dài đang định nói chuyện thì đột nhiên Tần Sương lại ưỡn ngực, "Ta nói cái gì? Rõ ràng là cái gì ta cũng chưa nói, vậy mà ngươi bảo ta nói xấu mẫu thân! Ta nào dám nói xấu mẫu thân? Rõ ràng là ngươi cố tình xuyên tạc ý của ta!"

Tần Tương trước nay luôn cho rằng cái tính cách nóng nảy của Tần Sương là cực kỳ ngu dốt, cho nên mới lợi dụng xúi giục nàng ta trở thành đầy tớ của bản thân mình. Thế nhưng nàng không nghĩ đến có một ngày Tần Sương lại hét vào mặt nàng như vậy, đáng giận nhất chính là hiện tại Tần Sương không hề tỏ ra ngu dốt, ngược lại lại phản ứng cực kỳ nhanh, từng câu từng câu lại dồn ép nàng đến chỗ không thể cãi lại được.

Tần Tương nuốt hết những bức bối vào trong lòng, không thể mắng cũng chẳng thể đánh, lại nhìn dáng vẻ Diêu Tâm Lan chống eo cực kỳ bất đắc dĩ nên nàng đành giậm chân bực bội chạy đi, "Ta đi nói với mẫu thân, ngươi cứ chờ đấy!"

"Ngũ muội muội..." Diêu Tâm Lan gọi to, thế nhưng Tần Tương càng chạy càng nhanh, đương nhiên là không để ý gì đến nàng rồi.

Diêu Tâm Lan lắc đầu bất đắc dĩ, bên này Tần Tương vừa đi thì Tần Sương cũng hơi hơi sợ hãi, không khỏi nắm chặt lấy Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu, Đại tẩu cứu ta, có khi nào mẫu thân lại nhốt ta lại không..."

Diêu Tâm Lan thấy nhức đầu, "Hiện tại biết sợ rồi à? Sao ban nãy hăng say phách lối như vậy?"

Tần Sương khẽ hừ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm, "Trong lòng ta vốn đã có oán khí, Ngũ tỷ tỷ lại chụp mũ cho ta nói xấu mẫu thân, ta rõ ràng không hề nói thế... Ta thấy nàng ta chính là có tật giật mình!"

"Muội muội tốt của ta, muội có thể bớt tranh cãi đi được không." Diêu Tâm Lan liên tục cười khổ, "Mấy lời này muội cũng không được nhắc lại nữa, muội chỉ là tiểu bối nên những lời này chính là đại bất kính. Đều trách ta, trách ta không nên dẫn bọn muội đến đây, chắc chắn là Tương nhi sẽ đến nói cho mẫu thân, muội theo ta về trước đi, có gì ta sẽ thay muội nói mấy câu, thế nhưng muội cũng phải nhận lỗi với Tương nhi mới phải."

"Còn lâu... Vì cái gì mà ta phải nhận lỗi..." Tần Sương đầy mặt không cam lòng, cực kỳ không tình nguyện.


"Bởi vì lời này của muội đúng là rất bất kính, chẳng lẽ muội lại muốn tiếp tục bị giam cầm?"

Diêu Tâm Lan vẫn đang cực kỳ kiên nhẫn khuyên nhủ, Tần Sương vừa nghe thấy hai chữ 'giam cầm' thì mím chặt môi lại. Diêu Tâm Lan thấy thế liền kéo tay nàng, "Được rồi, lần này cứ làm theo lời ta nói đi, không được phép cãi lời."

Nói xong nàng nhìn sang Tần Hoan, "Cửu muội muội, việc này náo loạn không tốt lắm, ta phải về rồi."

Tần Hoan gật đầu, "Đại tẩu nhớ bảo trọng thân thể."

Diêu Tâm Lan 'Ừ' một câu, kéo Tần Sương đi về, Tần Sương đi bên cạnh khẽ nói, "Ngày trước chuyện gì ta cũng nghe theo tỷ ấy, hiện tại thì không có chuyện đó nữa, tỷ ấy càng ngày càng có nhiều thủ đoạn để đi cáo trạng với mẫu thân..."

Tần Hoan đứng im một chỗ, giọng nói oán hận của Tần Sương càng lúc càng nhỏ, Diêu Tâm Lan cũng đang nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng gì đó. Tần Hoan nhìn bóng lưng Diêu Tâm Lan, cảm thấy Đại tẩu này của nàng cực kỳ hoàn hảo, nghĩ đến sau này nhất định cũng sẽ là một mẫu thân tốt.

Tần Hoan vẫn đứng đó một lúc lâu, mãi đến khi Diêu Tâm Lan và Tần Sương đi thật xa rồi mới xoay người đi vào trong rừng, vừa quay lại nàng đã thấy Yến Trì đang đứng giữa lối đi nhìn chằm chằm vào nàng. Tần Hoan vội đi đến rồi cười khổ, "Khiến cho Thế tử Điện hạ chê cười rồi."

Yến Trì không nói gì, chỉ nhìn lướt qua về hướng 2 người Diêu Tâm Lan vừa ròi đi, "Nghe nói Tần phủ gia phong nghiêm chỉnh, hiện tại xem ra có hơi hữu danh vô thực."

Tần Hoan cười khổ, "Dù sao cũng là tiểu bối..."

Yến Trì hoàn toàn không tán thành lời giải thích của Tần Hoan, chỉ xoay người hất hầm ra hiệu về phía bên trong rừng.


Tần Hoan thấy thế liền cất bước, hai người lại cùng nhau đi vào rừng, "Tiểu bối đã như vậy thì trưởng bối cũng chẳng tốt đẹp gì. Vừa rồi lời vị Lục tiểu thư kia nói lại hợp với suy đoán của chúng ta."

"Chúng ta chỉ suy luận dựa theo nhân tình thế thái thôi, nhưng thực tế thế nào cũng chưa hẳn đã đúng." Giọng nói Tần Hoan lãnh đạm, suy luận cũng chỉ để tham khảo thôi, còn trên thực tế có rất nhiều án mạng đều không tuân theo lẽ thường, cụ thể thế nào cũng phải chờ xem manh mối ra sao.

"Đó là đương nhiên." Yến Trì gật đầu rồi nói, "Trước đây ngươi ở chỗ nào?"

Tần Hoan nghe đến đây liền dừng chân lại, đang yên đang lành sao lại chuyển đề tài đến trên người nàng rồi, "Trước đây ta ở trong tây hậu viện, cách viện của Liễu thị và Lưu quản gia không xa. Thế tử Điện hạ hỏi cái này làm gì?"

Đương nhiên Yến Trì không thể nói hắn từ sớm đã biết trước đây nàng ở trong tây hậu viện, chỉ là hôm qua lúc đi về phía tây thấy bên đó hoang tàn khiến cho trong lòng hắn khó chịu, "Vì sao lại để cho ngươi ở bên đó?"

Tần Hoan cụp mắt, khóe môi khẽ cười chua xót, giọng nói lại thản nhiên như không, "Đơn độc một mình, lại không có ích lợi gì với Tần phủ, có một mái nhà che nắng che mưa đã là tốt lắm rồi."

"Vậy vì sao ngươi lại rơi xuống hồ bán nguyệt?"

Tần Hoan ngước mắt lên nhìn Yến Trì, dựa vào tính cách của hắn chắc chắn sẽ không hứng thú gì với trải nghiệm cuộc sống của người khác, chẳng lẽ là hắn đã nhận ra điều gì?

"Đêm hôm đó có mưa, ta trượt chân rơi xuống hồ." Ánh mắt Tần Hoan cực kỳ tự nhiên, giọng nói bình tĩnh chân thành.


Yến Trì lại hỏi, "Có phải có người đẩy ngươi xuống không?"

Trái tim Tần Hoan giống như vừa bị kim châm đâm nhẹ một cái, chuyện này đã trôi qua rất lâu mà Yến Trì lại là người đầu tiên nghi ngờ chuyện rơi xuống hồ của nàng có thể là do người ta mưu hại. Cửu tiểu thư trước đây bơ vơ không nơi nương tựa, về sau chính nàng ta cũng tuyệt vọng bất lực, nhưng mặc kệ là Cửu tiểu thư hay là bản thân nàng, sống hay chết đều không đáng cho người ta quan tâm đến. Tần Hoan không ngờ được Yến Trì lại có thể nghĩ sâu sắc đến như vậy.

Tần Hoan lắc đầu, trên mặt tỏ ra cực kỳ thản nhiên, "Không có, Điện hạ lo lắng quá nhiều rồi."

Vừa nói chuyện Tần Hoan vừa nhìn về phía tận cùng của rừng trúc, "Có vẻ như cũng đã đào xong rồi, chúng ta đến đó nhìn xem."

Dứt lời thì nàng cũng đã bướng nhanh đến chỗ miệng giếng, Yến Trì đứng đằng sau nhìn chăm chú vào nàng giây lát rồi mới đuổi theo.

"Còn nữa không? Tìm kỹ lại xem, nếu như đã muốn mời ra ngoài thì không thể bỏ sót mảnh nào đâi." Hoắc Hoài Tín nhìn xuống miệng giếng tối đen như mực rồi phân phó nha sai ở bên dưới tìm kỹ lại. Trong giếng truyền ra giọng nói đứt đoạn, chính là nha sai ở bên dưới đang tuân lệnh.

Hoắc Hoài Tín đứng thẳng lên, vừa quay người đã thấy Yến Trì dẫn theo Tần Hoan ở phía sau đi đến, ánh mắt ông trở nên thâm trầm.

"Thế tử Điện hạ, Cửu cô nương, người bên dưới nói có vẻ như đã đào hết rồi, đào tiếp vẫn không tìm thấy gì. Ta bảo bọn họ kiểm tra lại xem xác định không còn gì nữa thì mới đi lên."

Miếng vải nỉ dưới chân Hoắc Hoài Tín hiện tại đã có một đống xương cốt ngổn ngang dính đầy bùn đất. Tần Hoan quét mắt một cái rồi tiến lên phía trước ngồi xổm xuống nói, "Có thiếu cái gì hay không, ta nhìn là biết."

Xương đã chôn dưới giếng 8 năm, bên trên đa phần bị bao bọc bởi bùn lầy tanh thối. Hoắc Hoài Tín vội vàng lên tiếng, "Không cần phiền toái Cửu cô nương, để bọn họ xem xét cẩn thận lại là được."

Tần Hoan lắc đầu rồi bắt đầu xắn tay áo lên, "Không sao, tiện thể xem xem có chỗ nào không đúng không."

Hoắc Hoài Tín nhìn sang Yến Trì, thấy Yến Trì chỉ nhìn Tần Hoan mà không hề ngăn cản nên mới không tiếp tục can ngăn nàng nữa, "Được, vậy Cửu cô nương nhìn xem thử, nếu như là có chỗ gãy xương hay là các loại vế thương thì vụ án này không đơn giản nữa rồi."


Cách nghĩ này cũng hoàn toàn giống với Tần Hoan, mặc dù thi cốt Nhị di nương ở trong giếng thế nhưng không nhất định là nhảy giếng mà chết, hầu nô mà năm đó tận mắt chứng kiến đã chết, không thể chỉ dựa vào lời nói từ một phía của đám người Tưởng thị.

Nghĩ như vậy Tần Hoan liền bắt đầu ra tay, đầu tiên gạt bỏ sơ sơ bùn đất dính trên xương, phân biệt rõ ràng xương ở vị trí nào sau đó liền sắp xếp lại thành hình người trên mặt đất. Đầu lâu, cột sống, lồng ngực, xương đùi...

Hoắc Hoài Tín và Yến Trì từ sớm đã chứng kiến Tần Hoan ghép những mảnh xương rời rạc lại thành một cái sọ người, cho nên hiện tại nhìn nàng bày xương thành hình người cũng không kinh ngạc gì mấy. Tần Hoan vẫn cực kỳ chuyên chú y như cũ, nàng một tiểu cô nương xinh đẹp vậy mà dám cầm xương người trong tay với vẻ mặt hoàn toàn bình thường, trong khi ngay cả đại nam nhân nhìn thấy thôi cũng còn hơi sợ hãi. Đám nha sai bên cạnh thì khỏi nói, ai ai cũng sợ gần chết cả rồi.

Hoắc Hoài Tín nhìn lướt qua rồi cười hề hề, "Cửu cô nương quả không hổ là tiểu y tiên, nắm rõ toàn bộ bị trí xương cốt của con người."

Lời này đương nhiên là cố tình nói để cho đám nha sai nghe thấy, nhưng mọi sự tập trung của Tần Hoan đều đặt trong đám xương cốt. Rất nhanh đã có thể nhìn thấy đầu người, nửa người trên, nửa người dưới, hai tay cũng hiện ra sơ sơ rồi. Chẳng bao lâu sau Tần Hoan cầm lên một mảnh xương chậu xếp vào vị trí, như vậy thì nửa người trên dưới đều đã liền mạch lại rồi. Tần Hoan cầm những mảnh xương nhỏ khác lấp vào những chỗ trống còn lại rồi lên tiếng, "Không có bất kỳ thương tổn nào, xương cốt đều hoàn hảo."

Hoắc Hoài Tín thở phào, nếu như vị di nương này bị chết oan chết uổng thì lại phải phá thêm một vụ án mạng từ 8 năm trước rồi.

Cứ như thế thì thật sự khiến cho ông đau đầu vạn phần.

Vừa nói dứt lời thì Tần Hoan cầm tiếp 2 cái xương sườn lên ghép vào, lúc nàng nhấc tay lên thì vô tình chạm phải mảnh xương chậu ban nãy khiến cho nó di rời vị trí. Tần Hoan đưa tay ra định xếp lại xương chậu về đúng vị trí nhưng vừa nhìn thì lông mày nàng đột nhiên nhíu chặt lại.

Xương chậu của nữ tử trưởng thành vừa rộng vừa thấp, tính chất xương cũng rất nhẹ, vừa rồi bị dính phải bùn đất cho nên Tần Hoan không nhìn kỹ vào tình trạng chỗ xương mu. Thế nhưng lúc này nàng vô tình chạm phải, vừa vặn làm rơi đi lớp bùn dính bên trên khiến cho xương mu lộ ra, vừa nhìn thấy thì đôi mắt Tần Hoan cũng chợt run rẩy...

"Chúng ta đoán sai rồi." Bất thình lình Tần Hoan lên tiếng.

Yến Trì vốn luôn quan sát Tần Hoan, nghe thấy thế liền lập tức tiến lên, "Sai ở chỗ nào?"

Tần Hoan nhìn chằm chằm vào dấu vết ở trên xương mu, "Nhị di nương không chỉ từng có thai, mà còn... mà còn đã từng sinh con luôn rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui