Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Tưởng thị nắm chặt lấy cánh tay Tần Sâm, vẻ tĩnh lặng trên mặt vỡ vụn, trong mắt toàn bộ là sự kinh hoàng!

Lưu Xuân?! Chẳng phải Lưu Xuân đã chạy trốn rồi sao, sao có thể ở trong giếng được chứ...

Sắc mặt Yến Trì lạnh lùng nhìn Tưởng thị, "Gã sai vặt của hắn nói, hôm mà hắn rời đi thì trên người mặc một bộ áo choàng màu chàm. Cực kỳ trùng hợp là thi thể dưới giếng vẫn còn khá mới, lại cũng mặc áo choàng màu chàm."

Yến Trì khẳng định, "Dưới đáy giếng chắc chắn chính là Lưu Xuân."

Tay Tưởng thị khẽ run rẩy, tốc độ lần tràng hạt tăng lên rất nhanh, mà vẻ bối rối cùng kinh hoàng của bà chỉ diễn ra trong chớp mắt, rất nhanh sau đó bà đã bình tĩnh trở lại, giống như có một cái mặt nạ vô hình trùm kín lên mặt, bà bình tĩnh nói, "Có thể là hắn trốn ở đây xong đó biết không còn đường lui nữa nên đành nhảy xuống giếng tự sát thôi..."

Ánh mắt Yến Trì di chuyển khỏi người Tưởng thị, hắn nhìn sang Hoắc Hoài Tín rồi nói, "Hoắc Tri phủ an bài một chút, gọi người đến kéo lên đi."

Hoắc Hoài Tín vốn biết trong rừng trúc tím có ma trơi, sau đó lại nghe Tưởng thị nói dưới giếng có chôn một vị cố nhân, rồi lại biết Lưu Xuân mà ông đã tìm kiếm suốt mấy hôm nay lại đang nằm trong giếng... Những chuyện này xảy ra liên tiếp khiến cho ông thẫn thờ hồi lâu, mãi cho đến khi Yến Trì căn dặn xong mới hoàn hồn lại, sau đó ông gật đầu lia lịa nói, "Được được được, hạ quan đi làm ngay."

Nói thì nói như vậy, thế nhưng ông vẫn hơi rối loạn mà chỉ vào đám nha sai căn dặn. Bên này Yến Trì lại nhìn Tưởng thị nói, "Lão phu nhân nói bên trong giếng này còn có một người chết nữa? Là di nương của Tần phủ?"

Tưởng thị không nhìn Yến Trì, ánh mắt bà chỉ sâu sắc nhìn vào miệng giếng đen kịt ở phía xa xa.

"Phải, là Nhị di nương trong phủ. Tám năm trước nàng ta tự sát ở đây."

Yến Trì nhíu mày, trong giọng nói mang theo chút uy lực, "Tám năm trước? Đại Chu có luật, trong nhà nếu như có người qua đời bất thường thì bắt buộc phải báo quan để kiểm tra thực hư, sau khi có kết luận rồi thì mới được hạ táng. Di nương nhảy xuống giếng, là lão phu nhân tạn mắt nhìn thấy?"

Tưởng thị nhíu mày, "Lão thân không hề tận mắt chứng kiến."


Yến Trì híp mắt, "Vậy người tận mắt chứng kiến có ở đây không?"

Tưởng thị thở dài, "Là nha hoàn bên cạnh Nhị di nương... Nó tận mắt nhìn thấy Nhị di nương nhảy xuống giếng sau đó mới đến báo cho ta. Khi ta đến thì trong giếng đã không còn âm thành gì nữa rồi, năm đó trong phủ đang có một vị cao tăng đến ở nên tiện thể mời cao tăng đến xem. Cao tăng có nói đây là hung giếng, Nhị di nương nhảy vào trong giếng đã trở thành hung hồn, tốt nhất phải dùng luôn giếng này để an táng thi thể, sau đó dùng trấn yêu thạch để phong ấn lại, nếu không hung giếng này sẽ làm hại tất cả người trong Tần phủ."

Vẻ mặt Yến Trì bất động, "Thế còn nha hoàn của Nhị di nương đó đâu?"

Tưởng thị giống như nghĩ đến chuyện của 8 năm trước, trong mắt giăng đầy sự bi thương, "Nha hoàn đó rất trung thành, sau đó không bao lâu đã bệnh chết. Chuyện này ai ở lâu trong phủ cũng đều biết rõ."

Nha hoàn đó là nô tỳ của Tần phủ, nàng ta bệnh chết ai ai cũng biết, nếu như chủ nhân Tần phủ không nghi ngờ cũng không đi báo quan thì cứ thế là xong. Tưởng thị nói như vậy chính là đã che đậy được cái chết của Nhị di nương và nha hoàn đó rồi.

Yến Trì lắc đầu, "Gia phong Tần phủ dựa vào thi thư lễ nghi, trong nhà có di nương nhảy xuống giếng chết, đã không báo quan phủ lại không được hạ táng mà lại tin lời nói của pháp sư. Lão phu nhân đúng là giáo dục con cháu trong nhà thật tốt, chẳng trách động một chút là Tần phủ lại lập đàn tràng hành lễ cúng bái 7 ngày 7 đêm."

Mí mắt Tưởng thị run rẩy, Tần Hoan đứng bên cạnh cũng hồi phục lại thần trí.

Ác mộng ban ngày nay đã trở thành sự thật hiện ra ngay trước mắt, nàng cũng từng nhớ lại trong rừng trúc tím có lẽ có cổ quái thế nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ đến Lưu Xuân lại thật sự chết ở sâu bên trong rừng trúc...

Tần Hoan nhìn Yến Trì, tự biết đàn tràng cúng bái hành lễ 7 ngày 7 đêm trong miệng hắn chính là lúc nàng chết đi sống lại, Tần Hoan mơ hồ nghe ra sự oán trách trong lời nói của hắn. Mặc dù nàng thấy việc này chẳng liên quan gì đến nàng, thế nhưng nghe được có người vạch trần sự cổ hủ lạnh lùng của Tưởng thị thì trong lòng nàng vẫn có chút ấm áp.

Tưởng thị cụp mắt, mặc dù bà ăn chay niệm Phật hơi chút là bày lễ mời cao tăng đến cúng bái, thế nhưng bà lại không hy vọng Tần Sâm cũng bị người ta lưu lại ấn tượng không tốt. Đại Chu đang lúc chính trị hưng thịnh, lấy nhân nghĩa lễ trí tín làm đạo lý dựng quốc, tương lai nếu muốn gia nhập quan trường thì đương nhiên không thể có dính líu gì đến quỷ thần cả. Mà trong triều làm quan quan trọng ở thanh danh ngay thẳng, nếu như quá coi trọng mê tín dị đoan thì thậm chí còn bị Ngự sử đài buộc tội. Mặc dù trong kinh thành có đủ loại quan lại tin vào Phật pháp, thế nhưng đa phần chỉ là nữ quyến. Trước đây dường như có nghe nói ai đó vì bản thân mình mà dâng lên miếu một pho tượng Phật vàng, sau đó người này đã trở thành ưu tiên hàng đầu trong cuộc thanh tra của Ngự sử đài.

Tưởng thị thân là một lão nhân gia đã ngoài 60 tuổi đương nhiên không hề sợ gì một kẻ hậu sinh như Yến Trì, bất kể hắn có quân công hiển hách đến đâu thì khoảng cách đến Tưởng thị cũng quá xa. Thế nhưng bà ta không thể không suy xét thay cho Tần Sâm.


Tưởng thị cúi đầu, giọng nói có chút cung kính, "Thế tử Điện hạ nói rất đúng."

Yến Trì khẽ hất hàm, "Năm đó lão phu nhân không báo quan thì hôm nay báo quan cũng vẫn kịp. Hiện tại cứ lôi Lưu Xuân ra ngoài đã rồi sau đó cũng mời vị cố nhân kia ra, đợi sau khi quan phủ khám nghiệm xong rồi đem đi hạ táng đi. Mặc dù chỉ là di nương thế nhưng suy cho cùng cũng nên có mồ yên mả đẹp thì xuống suối vàng mới an lòng, nếu không thì lão phu nhân có niệm Phật thì cũng thấy hổ thẹn trong lòng."

Bóng dáng Tưởng thị khẽ động, nhưng sau cùng lại không phải bác nữa mà gật đầu, "Vâng, toàn bộ xin tuân theo phân phó của Thế tử Điện hạ."

Yến Trì nhìn sang phía Hoắc Hoài Tín, ông vội gật đầu xác nhận.

"Được, việc còn lại giao cho Tri phủ Đại nhân đi. Lão phu nhân nên quay về nghỉ ngơi rồi."

Giọng nói Yến Trì rất lễ độ, thế nhưng cũng khiến cho người ta không thể phản bác. Tưởng thị nhìn Hoắc Hoài Tín chỉ huy mọi người vớt thi thể lên thì gật đầu, họ nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Tần Sâm nhìn nhìn Tần Hoan đứng bên cạnh, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó lại đi theo Tưởng thị ra ngoài.

Rừng trúc tím đã trở thành cấm địa, nhiều năm nay chưa từng nghênh đón khách viếng thăm nhiều như vậy. Chính vì phải kéo thi thể lên nên Hoắc Hoài Tín lại sai người mang theo nhiều ngọn đuốc nữa đến đây, lúc này bên trong rừng trúc đèn đuốc sáng trưng.

Từng ngọn đèn thắp lên cũng chính là lúc bóng tối u ám trong rừng trúc bị đầy lùi, đêm thu thấm lạnh, trong gió mùi trúc xen lẫn với mùi mục nát, càng khiến cho không khí trở nên ẩm thấp làm người ta cảm thấy không khỏe. Mấy nha sai phụ trách vớt xác cực kỳ gắng sức, chỉ hận không thể ngay lập tức làm xong việc rồi rời đi. Tần Hoan vẫn mặc nguyên áo khoác màu xanh đen đứng ở bên cạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Rất nhanh Yến Trì đã bước đến, "Ngươi lại nói đúng rồi."


Tần Hoan ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt Yến Trì được đèn đuốc 4 phía chiếu rọi, ánh lên vẻ tôn quý và kiêu ngạo.

"Đọc ở sách của Thẩm Nghị? Là ở quyển nào?"

Hai chữ 'Thẩm Nghị' ngay lập tức khiến cho lòng nàng náo loạn, mắt nàng khép hờ, "Ta quên đọc ở quyển nào rồi, thế nhưng ta vẫn nhớ mang máng nội dung, dù sao nhắc đến ma trơi thì người ta luôn luôn nhuộm màu thần bí cho nó..."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, "Ta tuy nhận được Ngự lệnh của Thánh thượng thế nhưng lại đọc qua rất ít chuyện hình ngục, ngươi đã đọc rất nhiều văn kiện về hình ngục? Sau này có định chia sẻ một chút với ta không?"

Tần Hoan ngước mắt lên, hiện tại nhìn sang thì thấy Yến Trì hoàn toàn tự nhiên.

"Sách về hình luật trong Đại Chu ắt hẳn không hề thiếu, ngoài sách của Thẩm Nghị đại nhân thì vẫn còn có sách của những người khác nữa, hơn nữa còn có sách hình luật của tiền triều, cộng thêm sách lịch sử về hình luật nữa, lại còn có cả sách tạp văn tạp ký..."

Yến Trì nhìn nàng, "Ta muốn một cái tên cụ thể."

Tần Hoan nhìn thẳng vào Yến Trì một lát rồi cụp mắt xuống, "Vâng, lát nữa sẽ nghĩ cho Điện hạ."

Yến Trì nhìn chằm chằm Tần Hoan một lúc rồi mới xoay người đi đến miệng giếng.

"Cẩn thận, chậm một chút..."

"Có thể kéo rồi, dùng lực đi..."

Một nha sai nhảy xuống dưới giếng, còn lại 5-6 người ở bên trên đợi sẵn. Yến Trì nhìn dây thừng dần dần được kéo lên trên, đằng sau Tần Hoan cũng đã bước đến, nàng không nhìn vào miệng giếng tối om mà ngược lại lại nhìn sang tảng đá lớn đặt bên cạnh. Nếu theo như lời của Tưởng thị thì ngày trước cái vị gọi là cao tăng kia đã dùng trấn yêu thạch này để phong ấn miệng giếng, nói như vậy thì tảng đá này chính là 'trấn yêu thạch' trong miệng vị cao tăng đso, có điều nếu như thế thì trấn yêu thạch chắc hắn phải che ngay bên trên miệng giếng, sao lại có thể bị di dời sang một bên được?

Tần Hoan cẩn thận nhìn tảng đá này, thấy đây cũng chỉ là một khối đá huyền vũ rộng khoảng 2 thước vuông mà thôi, bởi vì đã đặt ở trong rừng trúc này nhiều năm thế nên bên trên khối đá cũng bị dính lên một lớp bụi đen tuyền, tạo nên một tầng rêu màu đen. Tần Hoan đi sang bên cạnh cầm một ngọn đuốc đến đây, cẩn thận xem xét rêu mọc dài ra ngoài này.


Lưu Xuân vẫn chưa được kéo lên khỏi miệng giếng, Yến Trì đảo mắt thấy được động tác của Tần Hoan, hắn bước đến, "Làm sao thế?"

Trong mắt Tần Hoan chứa vài phần nghi hoặc, "Trấn yêu thạch này vốn đặt ở trên miệng giếng, thế nhưng hiện tại sao lại dời sang bên cạnh? Tảng đá lớn như vậy cho dù có đẩy thì dựa vào sức của một nam tử trưởng thành cũng đẩy không ra."

Nói xong, Tần Hoan đưa tay sờ lên lớp rêu mọc ở bên cạnh, vừa tiếp xúc thì đầu ngón tay trắng tinh của nàng cũng bị nhiễm bẩn, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, lát sau nàng nói, "Dựa vào lớp rêu này mọc lên thì có vẻ như đã dời ra được hơn nửa năm rồi."

"Nửa năm?" Yến Trì nheo mắt, "Chỗ này là cấm địa Tần phủ, ai có thể đến đây dời tảng đá này đi từ tận nửa năm trước chứ? Nếu theo lời ngươi nói, người dời đi phải là nam tử có sức lực cực lớn, vậy thì mục đích khi dời tảng đá đi là gì?"

Tần Hoan chau mày, nửa năm trước nàng vẫn còn ở Thẩm phủ trong kinh thành, vẫn là Đại tiểu thư Thẩm thị. Lúc đó ở Tần phủ người nào đã dời tảng đá này đi chứ?"

Đương nhiên Tần Hoan không nghĩ ra được, huống chi tảng đá này rất lớn, nam tử không biết võ công hoặc thân hình gầy yếu căn bản không thể làm nó nhúc nhích được. Trong Tần phủ liệu có người nào có võ công cực kỳ mạnh mẽ cùng với sức lực phi phàm đây?

Tần Hoan ngẫm nghĩ rồi nhìn sang miệng giếng, chẳng lẽ Lưu Xuân tự mình dời tảng đá đi?

"Người trong Tần phủ rất ít người biết đến miệng giếng này, trước đây ta cũng không biết chỗ này lại có một cái giếng, mà người phát hiện ra miệng giếng này chắc chắn là người đã biết chuyện năm đó. Thế nhưng có thể di dời tảng đá này đi, chẳng lẽ người đó rất muốn đưa chuyện năm đó ra ánh sáng? Hoặc là, chỉ đơn thuần có người lỡ đi vào trong này rồi phát hiện ra miệng giếng, cho nên mới di chuyển tảng đá ra chỗ khác?"

Tần Hoan nói xong lại lắc đầu, tình tiết này nàng vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận rồi. Nàng vừa dứt lời thì một cái bóng được kéo từ bên trong giếng ra ngoài.

Dây thừng bắt chéo quấn lên người Lưu Xuân, khiến cho cơ thể hắn có hình dạng cực kỳ quái lạ được kéo từ đáy giếng lên. Sau khi hắn được kéo lên thì ánh mắt của mọi người lại tập trung hết lên người hắn. Tì𝑚‎ đọc‎ thê𝑚‎ tại‎ ⩶‎ T𝐑Ù‎ MT𝐑𝑼YỆ𝐍.v𝐧‎ ⩶

Tần Hoan và Yến Trì cũng đi qua xem, vừa đến gần thì thấy da mặt Lưu Xuân đã chuyển sang màu trắng, cả khuôn mặt toát lên tử khí giống hệt với gương mặt xám tro Tần Hoan nhìn thấy trong mơ. Tóc mai Lưu Xuân tán loạn, cổ áo có chút không chỉnh tề, bốn phía nhờ có ánh đuốc chiếu sáng rọi nên Tần Hoan liếc mắt đã thấy vết dây màu tím đen trên cổ Lưu Xuân. Tần Hoan híp mắt lại, nàng nhận ra vài điểm khả nghi.

Ở bên này, Hoắc Hoài Tín đã ngồi xổm người xuống xem xét, "Vết dây, vết dây này có vẻ giống y như đúc với vết dây trên cổ Liễu di nương. Lưu Xuân không phải nhảy xuống giếng, hắn là bị siết cổ chết."

Nói đến đây, Hoắc Hoài Tín quay đầu sang nhìn thoáng qua Tần Hoan, "Cửu cô nương..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận