Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Giọng nói Hoắc Hoài Tín còn mang theo vẻ cười lạnh, Ngụy Ngôn Chi thì thất thần đứng chết trân cứ như pho tượng, mãi một lúc sau vẫn chưa xoay người lại. Hoắc Hoài Tín tiến lên một bước nữa, "Bức thư này là vật chứng mấu chốt quyết định ai là hung thủ, Nhị công tử lén trộm đi mất, chẳng lẽ muốn biết hung thủ là ai trước chúng ta một bước?"

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, trên mặt Ngụy Ngôn Chi mồ hôi đầm đìa thế nhưng dưới chân lại toát mồ hôi lạnh.

Hắn đã sớm nghĩ đến điều này, thế nhưng hắn do dự cả một ngày trời mà vẫn mắc mưu. Bởi vì chỉ có một mình hắn biết, hắn chỉ có cơ hội duy nhất vào đêm nay thôi, mặc kệ là thật hay giả thì hắn cũng không thể mạo hiểm, cho dù biết chắc đến 8-9 phần là bản thân sẽ bại lộ nhưng hắn vẫn phải lấy được. Bởi vì một khi nội dung bức thư kia được người ta biết đến thì hắn cũng sẽ bị rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục rồi.

Ngụy Ngôn Chi cắn chặt khớp hàm, cúi đầu nhìn xuống bức thư ở trong tay, vừa nhìn thấy thì tròng mắt hắn bỗng nhiên co rút. Trên trang giấy thấm ướt vị thuốc kia thì một chữ cũng không có, chỉ đơn giản là một trang giấy Duệ Kim ngâm trong thuốc mà thôi.

Hắn bị lừa, đó là một cái bẫy....

Hoắc Hoài Tín thấy được động tác cúi đầu của hắn nên mới cười rộ lên, "Nhị công tử dựa vào đâu mà cho rằng bọn ta sẽ thực sự để thư vào bên trong hộp chứ?" Hai con mắt Hoắc Hoài Tín nheo lại, ngữ khí mang theo ý trào phóng cực lớn, thế nhưng chỉ có Yến Trì đứng bên cạnh là hiểu được từng lời từng chữ của Hoắc Hoài Tín đều cực kỳ cẩn thận.

Quả nhiên Ngụy Ngôn Chi quay người lại, trong phòng hắn vốn không một bóng người nay lại có thêm không ít người rồi.

Hoắc Hoài Tín đứng đầu, sau đó là Yến Trì và Nhạc Quỳnh sóng vai, ở phía sau là Tề Lâm, Nhạc Thanh và Nhạc Giá. Tất cả đều dùng ánh mắt đùa cợt mà khinh bỉ nhìn hắn.

Ngụy Ngôn Chi siết chặt tờ giấy Duệ Kim trong tay, hắn khẽ nhếch mép rồi cười lạnh một tiếng, "Tri phủ Đại nhân thật sự nhọc lòng vì ta như vậy, lại cùng với Cửu cô nương thiết kế một cái bẫy lớn để bắt ta sao."

Hoắc Hoài Tín hừ lạnh một tiếng, "Hiện giờ ngươi còn định cãi cố gì nữa? Kỳ thật Cửu cô nương biết rõ hung thủ là ngươi, lập ra cái bẫy này cũng chỉ là muốn ngươi tâm phục khẩu phục thôi. Hiện giờ nhân chứng, vật chứng đã có đủ rồi, người còn có thể nói cái chết của Tống Nhu không liên quan đến ngươi?"

Ngụy Ngôn Chi hít sâu, lông mày cũng nhíu chặt, "Cửu cô nương nếu như biết rõ chân tướng thì hà tất phải phí công đặt bẫy trắc trở như vậy? Quả nhiên nàng vẫn nhớ rõ tháp đèn đêm đó suýt chút nữa hại tính mạng nàng."

Nói xong đột nhiên Ngụy Ngôn Chi ném trang giấy Duệ Kim sang bên cạnh, hắn đứng ở bên cạnh song cửa sổ, gió lạnh thổi đến khiến cho mồ hôi trên trán hắn khô lại. Hắn đứng thẳng sống lưng, trái tim đập loạn nhịp cũng dần yên tĩnh trở lại, thần sắc hắn kiên định, trong mắt có một tia sáng lạnh thấu xương. Hoắc Hoài Tín thấy dáng vẻ hắn như vậy thì lắc đầu, "Ngụy Ngôn Chi, Tống Nhu có tình với ngươi, vì ngươi mà đổ ô danh lên đầu Đại ca ngươi. Đại ca ngươi lại vì nàng mà bị gẫy một chân, còn ngươi lại nhẫn tâm giết chết nàng. Hiện tại ngươi không hề có chút ăn năn nào sao?"


Khóe môi Ngụy Ngôn Chi hơi cong rồi nở nụ cười thê lương, "Đại ca? Hắn là trưởng tử của Ngụy phủ chứ không phải là Đại ca của ta. Từ nhỏ hắn đã có tất cả tôn vinh và sủng ái, qua bao nhiêu năm ta làm trâu làm ngựa cho hắn, chỉ 1 chân mà thôi, những gì hắn nợ ta sao chỉ có 1 chân chứ? Tính mạng của mẫu thân ta thì hắn lấy gì đến trả?"

Nói đến đây đột nhiên khóe mắt Ngụy Ngôn Chi ẩm ướt.

"Ta cũng chỉ gặp mặt mẫu thân ta 1 lần mà thôi, nếu không phải do hắn lắm miệng thì Tống Cảnh Tích cũng không phạt mẫu thân ta quỳ gối giữa mùa đông. Nếu không phải như vậy thì mẫu thân cũng sẽ không mắc bệnh thương hàn mà chết!"

Tống Cảnh Tích là tên thật của Ngụy gia chủ mẫu, hiện tại Ngụy Ngôn Chi nghiến răng nghiến lợi nói ra tên bà ta chứng tỏ hận ý đã thấm vào tận xương tủy. Hoắc Hoài Tín nhíu chặt lông mày, "Ngươi hận Ngụy phu nhân thế nhưng liên quan gì đến Tống Nhu? Tính mạng mẫu thân ngươi là mạng, vậy tính mạng Tống Nhu cũng không phải mạng hả? Huống chi nàng ta lại có tình với ngươi, lại còn có thai con của ngươi, vậy mà ngươi vẫn xuống tay được sao?"

Ngụy Ngôn Chi không biết nhớ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên hoảng hốt nhưng ngay lập tức đã cắn răng nói, "Ta không hề muốn giết nàng! Ta chưa bao giờ muốn giết nàng cả, nàng ta không nên ép ta..."

Ngụy Ngôn Chi lùi lại phía sau một bước, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng tàn nhẫn hẳn lên, "Nàng cũng là dòng chính tiểu thư sinh ra đã cao quý cho nên không biết được ngày hôm nay ta đã phải trả giá những gì. Rõ ràng nàng đã có mối hôn sự tốt như vậy thế nhưng nàng lại không biết đủ, không biết đủ cũng không sao nhưng lại muốn kéo ta cùng xuống nước. Ta không muốn nàng ta chết thế nhưng nàng ta phải chết..."

Ngụy Ngôn Chi vừa trợn mắt vừa nói, nhưng bỗng nhiên hắn im bặt, vẻ mặt hắn kỳ quái nhìn sang Hoắc Hoài Tín, sau đó lại nhìn mấy người Yến Trì rồi nở nụ cười quỷ dị, "Các ngươi đang gạt ta..."

Hoắc Hoài Tín chau mày, "Gạt ngươi cái gì?"

Ngụy Ngôn Chi đứng thẳng người, nhẹ nhàng thở ra rồi nói chắc chắn, "Các ngươi không hề có bức thư này."

Hoắc Hoài Tín híp mắt, "Nếu như không có thư thì làm thế nào giăng bẫy bắt ngươi được?"

Ngụy Ngôn Chi nghe thế liền lắc đầu cười cười, "Không phải... Các ngươi không có thư nên mới phải giăng bẫy. Nếu như có thư thì việc gì Tri phủ Đại nhân phải phí công sức mời ta vào bẫy? Thư chỉ là mồi nhử, các ngươi là đang muốn gạt ta nói ra chân tướng hôm đó thôi."

Ngụy Ngôn Chi nhìn lướt qua giấy Duệ Kim bị ném dươi đất, "Suy cho cùng, các ngươi vẫn không hề có chứng cứ."


Ngụy Ngôn Chi cao ngạo hất hàm, mặc dù hắn đã trúng kế thế nhưng nếu như không có bằng chứng thì Hoắc Hoài Tín cũng không thể phán hắn là hung thủ được. Hắn căn bản chỉ là lấy trộm một bức thư vốn không tồn tại mà thôi...

Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế liền cười lạnh, "Lời ngươi vừa nói chính là chứng cứ, Ngụy Ngôn Chi, ngươi hận Ngụy Kỳ Chi và Ngụy phu nhân, xúi giục Tống Nhu giá họa ô danh lên đầu Ngụy Kỳ Chi. Tống Nhu gả chồng, ngươi đưa rước, thế nhưng có lẽ nàng vẫn còn muốn dây dưa chuyện xưa với ngươi, ngươi sợ hãi mọi chuyện bại lộ nên trong cơn tức giận đã giết chết nàng!"

Ngụy Ngôn Chi ngẩng cao đầu, đến giờ phút này hắn hoàn toàn không sợ hãi gì Hoắc Hoài Tín nữa.

"Tri phủ Đại nhân cứ việc phỏng đoán, dù sao người cũng không tìm ra chứng cứ."

Hoắc Hoài Tín bị thái độ khinh thường đó của Ngụy Ngôn Chi chọc giận, ông vung tay lên, "Dẫn hắn về, để cho hắn nếm thử tư vị của đại lao nha môn, xem miệng hắn cứng hay roi của đại lao cứng."

Tề Lâm đáp lời, vừa xông lên định bắt Ngụy Ngôn Chi thì hắn vẫn đứng thẳng tắp, trên mặt còn treo nụ cười lạnh, hoàn toàn không hề có ý sợ hãi. Tề Lâm đã chuẩn bị xiềng xích, vốn định dùng sức mạnh uy hiếp, nào ngờ Ngụy Ngôn Chi nhìn thấy hắn tiến lên nên đã chủ động đưa tay ra, dáng vẻ hiên ngang cứ như không ai làm khó được hắn.

Tề Lâm thấy thế liền nổi giận, còng tay hắn lại rồi đẩy mạnh một cái, "Đi!"

Ngụy Ngôn Chi bị Tề Lâm đẩy chao đảo, đến lúc hắn đứng vững lại thì vẻ mặt mới trầm tĩnh lại liếc mắt nhìn đám người Hoắc Hoài Tín một cái rồi mới đi ra ngoài. Ở bên ngoài lò lửa vẫn đang cháy hừng hực, Ngụy Ngôn Chi đi đến cửa, Tề Lâm vừa mở cửa ra đã thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng, Thái trưởng Công chúa được Giang thị đỡ đều đang đứng ở ngoài cửa.

Xem ra là tất cả mọi người cùng nhau giăng bẫy, Ngụy Ngôn Chi nhìn thoáng qua Nhạc Ngưng rồi lại nhìn sang Tần Hoan. Lúc 4 mắt nhìn nhau, đáy mắt Ngụy Ngôn Chi u ám cực kỳ, Tề Lâm lại đẩy hắn một cái thì hắn mới thu hồi lại ánh mắt rồi đi ngang qua mấy người Tần Hoan. Bên ngoài Đông uyển sớm đã có nha sai chờ sẵn, nhìn thấy Tề Lâm dẫn theo người ra ngoài thì ngay lập tức cũng tiến lên giữ lấy người.

Bên trong viện, Thái trưởng Công chúa thở dài, "Chữ 'Dục' hại người mà!"

Bà vừa dứt lời thì mấy người Hoắc Hoài Tín cũng từ trong nhà đi ra, ông quát lớn, "Soát, lục soát khắp nơi cho ta! Ta không tin là không thể tìm ra cái gì..."


Nói xong ông lại chỉ vào nhà bên cạnh, "Đi, mang cả người bên trong đi."

Tần Hoan tiến lên 2 bước, bởi vì cửa phòng mở rộng cho nên khí nóng cũng tràn từ bên trong ra, Tần Hoan chau mày nói, "Đại nhân xem lò lửa này, Ngụy Ngôn Chi đã đốt liên tục rất nhiều ngày, chắc chắn có điều kỳ lạ."

Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế liền gật đầu, đúng lúc Tề Lâm cũng vừa từ bên ngoài đi vào, ông ra lệnh, "Ngươi đi xem lò lửa này xem."

Tề Lâm đáp lời rồi dẫn mấy nha sai vào trong phòng. Bên kia thì đám thị vệ của Ngụy Ngôn Chi bị gọi dậy từ trong mộng đẹp, hai người mờ mờ mịt mịt bị túm ngược tay đưa ra ngoài. Đến khi nhìn thấy thế trận trong viện thì 2 người mới mềm nhũn chân xuống, còn chưa kịp kêu oan thì đã bị người ta kéo ra khỏi Đông uyển rồi. Hai tay Hoắc Hoài Tín lồng vào nhau ở phía trước người, thở dài hết lần này đến lần khác.

"Nếu Ngụy Ngôn Chi là một kẻ cứng miệng thì chỉ sợ dùng hình cũng không hỏi ra được cái gì."

Tần Hoan nheo mắt, "Đã chắc chắn hắn là hung thủ, chỉ là hiện tại phải để hắn tự mình khai ra hung khí. Đầu của Tống Nhu cũng chưa tìm được, quá trình hắn gây án như thế nào cũng không thể bỏ qua, nếu như hắn có chết cũng không mở miệng thì thực sự có hơi phiền toái."

Hoắc Hoài Tín khẽ hừ một tiếng, "Ta còn không tin..."

Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhau nhưng đều không nói gì. Bọn họ đã nhìn thấy bên trong đại lao, hình phạt trên người Ngụy Kỳ Chi đối với Hoắc Hoài Tín mà nói có khi vẫn còn chưa đủ nặng. Thế nhưng chỉ sợ Ngụy Ngôn Chi thật sự có thể chịu đựng được.

"Đại nhân, đã tìm bên trong lò lửa, ngoài than củi thì không có cái gì bất thường cả!"

Đang nghĩ ngợi thì Tề Lâm đi từ bên trong ra, lời này vừa nói xong thì Hoắc Hoài Tín chau mày lại. Tần Hoan và Nhạc Ngưng lại tiến vào trong phòng, vừa vào đã thấy gian phòng cực kỳ bề bộn, lò lửa đã bị dập tắt, tất cả tàn tro bên trong đều bị đào ra, bên trong lò rỗng tuếch cũng như không hề có cái gì bất thường, mà dưới đám tro tàn bị Tề Lâm lật qua lật lại cũng không tìm ra gì cả. Con ngươi Tần Hoan co rút, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Ngụy Ngôn Chi bị bệnh đã có chỗ kỳ quặc, sau đó gian phòng này lại đốt lửa liên tục. Nếu như lò lửa không có gì kỳ quái vậy thì chỗ kỳ quái nằm ở đâu?

Tần Hoan xoay người đi thẳng vào bên trong phòng, trong đó cũng có nha sai đang lục soát đồ vật. Tần Hoan quét mắt nhìn khắp xung quanh, đột nhiên nhìn thấy trên vách tường đang treo 2 thanh kiếm, 1 dài 1 ngắn, trên mặt đều có đánh dấu đặc biệt.

Nhạc Ngưng tiến vào từ phía sau, "Đây là binh khí của Ngụy Ngôn Chi, trước đây lúc hắn giao thủ với ta thì dùng trường kiếm, cũng là một thanh kiếm khá nổi tiếng. Mặc dù chưa có tên trên bảng xếp hạng thế nhưng cũng được rèn bởi Lương thị ở Sóc Tây.


"Lương thị? Là thế gia chuyên đúc kiếm Lương thị đúng không?"

Tần Hoan phản ứng cực nhanh khiến cho Nhạc Ngưng không ngờ được ngay cả chuyện này Tần Hoan cũng biết, nàng gật đầu nói, "Đúng vậy, thanh kiếm này xuất thân từ Lương thị, mà từ tiền triều Lương thị đã bị diệt tộc cả rồi, hiện giờ kiếm còn lưu truyền ở hậu thế cũng chỉ còn khoảng trăm thanh thôi. Thanh kiếm này tên là Thừa Ảnh, trên kiếm phổ của Lương thị cũng có ghi lại. Ngụy Ngôn Chi từng nói kiếm này là của Quốc Công phủ tặng cho hắn."

Tần Hoan tiến lên, đưa tay lấy Thừa Ảnh kiếm xuống, nàng vừa rút kiếm ra thì một tia sáng lạnh lóe lên nhất thời khiến cho tròng mắt nàng run rẩy. Nhạc Ngưng tiến lên, "Sao nào? Có bị ánh kiếm làm hoảng sợ không?"

Tần Hoan gật đầu rồi lại tiếp tục rút kiếm ra, ngay lúc kiếm được rút hết ra khỏi vỏ thì một tiếng kim loại vang lên.

Tần Hoan nheo mắt rồi nhìn lướt qua đầu kiếm, Nhạc Ngưng nói theo, "Kiếm này dài 3 tấc, là một thanh kiếm hiếm có mũi tù của Lương thị. Ngay chỗ mũi kiếm hình dạng như trăng lưỡi liềm, nhìn như không có mũi, thế nhưng thuộc dạng hào quang giấu kín cực kỳ lợi hại."

Đáy mắt Tần Hoan hơi sáng lên, "Nếu... nếu dùng đầu mũi kiếm này đâm vào người ta tạo thành vết thương, chỉ cần tra ra kiếm dài 3 tấc mũi tù thì có thể biết được là thanh kiếm nào đúng không?"

Nhạc Ngưng trong nháy mắt đã hiểu được ý của Tần Hoan, đáy mắt không khỏi sáng rực lên.

"Đúng là như thế, mặc dù Lương thị có rất nhiều thanh kiếm dài 3 tấc mũi tù thế nhưng còn lưu truyền lại hậu thế cũng không nhiều. Thừa Ảnh là 1 thanh, hơn nữa mấy thanh kiếm còn lại cũng đều đã có chủ, chỉ điều tra một chút là biết chủ nhân nó là ai ở đâu rồi."

Tần Hoan cong môi cười, "Hóa ra đây cũng là lý do của Ngụy Ngôn Chi..."

Nói xong nàng cầm Thừa Ảnh kiếm ra ngoài. Hoắc Hoài Tín đang đứng bên ngoài nói chuyện cùng với Nhạc Quỳnh, nhìn thấy Tần Hoan cầm kiếm đi ra thì chú ý đến, chờ đến khi nghe xong lời Tần Hoan nói thì đáy mắt ông sáng lên, "Đúng là rất có lý!"

Tần Hoan giao kiếm cho Hoắc Hoài Tín, "Vật này giao cho Đại nhân, đáng tiếc không tìm ra chứng cứ nào khác."

Hoắc Hoài Tín cầm lấy Thừa Ảnh kiếm, ông hiểu lời của Tần Hoan chính là vẫn chưa tìm thấy đầu của Tống Nhu, thế nhưng đêm nay cũng được tính là có thu hoạch rất lớn rồi. Mặc dù Hoắc Hoài Tín vẫn cực kỳ lo lắng thế nhưng vẫn là hài lòng, nếu đã khẳng định Ngụy Ngôn Chi là hung thủ thì ông sẽ có biện pháp khiến cho hắn mở miệng. Trong tay ông chưa từng có kẻ nào không sợ chết mà không lên tiếng cả.

"Cửu cô nương yên tâm, Hoắc mỗ vẫn chưa tiến hành thẩm vấn, đến khi bắt đầu rồi thì không lo hắn không mở miệng. Cái bẫy đêm nay đã xác định được Ngụy Ngôn Chi chính là hung thủ nên Hoắc mỗ đã an tâm rồi, chỉ cần không bắt sai người thì chắc chắn Hoắc mỗ sẽ có cách để làm cho hắn mở miệng. Hiện tại cũng muộn rồi, Cửu cô nương và Quận chúa cùng với Thái trưởng Công chúa quay về đi, đợi khi nào có tin tức rồi tự nhiên ta sẽ báo cho mọi người biết."

Nói xong ông nhìn về phía Thái trưởng Công chúa, "Đêm đã khuya rồi, thân thể người quan trọng hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận