Hợp tác cái đầu mấy người,Vân Khánh âm thầm mắng chửi.
Cô nghiêm mặt, hắng giọng.
“Tôi không vi phạm pháp luật gì, là công dân tự do, nếu các người còn cản tôi, tôi sẽ báo công an đó.”
“Vậy được, chúng tôi sẽ đi cùng cô.” Vân Khánh trợn tròn mắt.
“Đi theo tôi làm gì?”.
“Chủ tịch nói phải bảo vệ sự an toàn cho cô Vân Khánh, đây là trách nhiệm của chúng tôi.”
Như nuốt phải hòn đá,Vân Khánh trừng mắt lừ bọn họ, rồi đành hậm hực kéo vali đi theo.
Đi trốn kiểu gì chứ? Không ngờ anh ta nhanh như vậy, cô thở dài thườn thượt.
Bị hai người vệ sĩ đưa về biệt thự nhà họ Nguyễn, rồi bọn họ ra, đứng ngoài cổng.Vân Khánh chống cằm, ngồi giữa phòng khách.
Cô nhìn quanh, mấy món đồ kệch cỡm kia thật chướng mắt, cô không thích ở căn nhà này, ở đây gọi cho cô đủ
thứ chuyện không vui.
Vân Khánh cho người trên ghế, suy nghĩ xem nên làm thế nào..
Chẳng mấy chốc đã tối, cô ngồi một mình trong phòng, có chút cô đơn.
Khi bóng người đổ nghiêng bên cạnh Vân Khánh, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
Là Minh Viễn.Anh đứng đó, dáng người cao ráo, cúi đầu nhìn cô.Vân Khánh xoa xoa khuôn mặt cho tỉnh táo, rồi cất lời.
“Cho tôi ra khỏi đây có được không? Tôi hứa sẽ không bỏ trốn nữa.”
Giọng của cô nhỏ, hơi yếu ớt, dường như đang cầu xin.
Thấy Minh Viễn không phản ứng gì, Vân Khánh nói tiếp.
“Tôi không chịu được nơi này, cho tôi về nhà trọ được không?
Minh Viễn hiểu ra, cô nhóc này suy sụp như vậy là vì bị nhốt ở căn nhà cũ này cả ngày hôm nay.
Bị bỏ rơi, bị phản bội chắc chắn là cảm giác không dễ chịu gi.
.
“Đi thôi.” Anh đơn giản nói.
Vân Khánh đứng dậy, cô ngồi có cả buổi, chân tê cứng nên hơi loạng choạng, suýt ngã nhào xuống đất, may mà Minh Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ
ngang hông cô.
Bàn tay anh chạm vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, cảm thấy mùi ngọc lan tươi mát trên người Vân Khánh, cơ thể Minh Viễn hơi nóng lên.
Cô nhóc này giống như một que kem, trắng trẻo, mềm mại và thơm ngát.
Không hiểu ai bày cho cô cách trang điểm đậm, mặc váy xẻ cao để đi quyến rũ đàn ông kia chứ?
Những người phụ nữ phô bày thân thể trước mặt anh đâu hiếm, nhưng người phụ nữ còn giữ được vẻ thuần khiết như thế này mới hiếm.
Vân Khánh đứng thẳng người dậy, xoa xoa chân, giọng hơi khàn.
“Cảm ơn anh.”
Hai người trở lại căn nhà tối qua Vân Khánh bị bỏ lại.
Trong nhà đã có nhiều đồ hơn.
Trong tủ ở phòng ngủ bày đầy quần áo, váy vóc, giày dép nữ, tất cả đều mới mua.
Màu sắc tươi tắn, trẻ trung.
“Thế nào?” Minh Viễn đột nhiên lên tiếng.
Vân Khánh cứng đờ người, quay đầu nhìn anh, gượng gạo cười.
“Cảm ơn anh, đồ đẹp lắm.” “Tôi không hỏi đồ.Tôi hỏi nghĩa vụ của cô.” Tim Vân Khánh đập thình thịch, cúi đầu, lí nhí.
“Tôi vẫn chưa ăn tối, anh ăn chưa? Tôi nấu nhé!”.
Vân Khánh trợn tròn mắt, miệng nhét vừa cả quả trứng, cô không ngờ có thể trốn tránh như vậy.
Nhưng cô còn chưa kịp tận hưởng vui mừng thì Minh Viễn đã nhếch môi cười, giọng anh trầm trầm, cực kỳ gợi cảm.
“Ăn no mới có sức làm chuyện đó.”
Cơ thể Vân Khánh như đông cứng khi nghe những lời này, cô nuốt khan, cười hề hề hai tiếng rồi chạy xuống nhà bếp.
Cô có nên bỏ thuốc độc vào thức ăn, độc chết tên đàn ông máu lạnh đó đi không nhỉ?
Ừm, thực ra anh ta cũng không máu lạnh lắm, vì vừa sáng nay giúp cô lấy lại kỷ vật của mẹ cô, ra tay cũng rất hào phóng, nói cho liền cho căn biệt thự của Nguyễn Thế Cường luôn.
Dĩ nhiên cô không hứng thú với căn nhà, nơi đó gợi cho cô quá nhiều ký ức đau lòng.
Suy nghĩ miên man, Vân Khánh mở tủ lạnh, cô vô cùng bất ngờ, trong tủ có đủ loại rau thịt cá trứng sữa trái cây, đầy ắp.
Vân Khánh làm món cá sốt, rau củ luộc, canh khổ qua dồn thịt và trứng rán.
Mấy món này rất đơn giản nhưng màu sắc bắt mắt, mặc dù tính ra cô cũng là tiểu thư nhà giàu từ bé, nhưng năm
năm bị đuổi ra đường, lại phải chăm sóc người mẹ đau ốm, cô đã phải tự lập từ sớm.
Cô biết nấu rất nhiều món, cả Á cả Âu.
Cô cố ý nấu mấy món này để làm lâu lâu một chút, biết đâu có thể khiến cái tên Minh Viễn kia có việc mà bỏ đi chẳng hạn.
“Ăn cơm thôi!”
Vân Khánh thò đầu bên cánh cửa, nhỏ giọng gọi.
Minh Viễn đi cùng cô xuống lầu, anh vô cùng phong độ, mạnh mẽ, nhưng luôn toát ra vẻ xa cách, đúng là tảng băng ngàn năm.
Nhìn bàn ăn bày đủ các món, Minh Viễn có chút bất ngờ, nhướng mày nhìn cô.
“Cô bé, em không hợp làm tiểu tình nhân.”
Vân Khánh nghe được câu này thì mừng như bắt được vàng, ve vẩy đuôi nịnh bợ.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi không hợp làm tình nhân một chút nào.
Chủ tịch Trần thật sáng suốt.”
Tiếng cười trầm trầm, tràn đầy quyến rũ vang lên.
“Đúng vậy, không hợp làm tình nhân, hợp làm cô vợ nhỏ đảm đang hơn”.
Anh cố ý nhấn mạnh chữ “cô vợ nhỏ đảm đang” khiến phút chốc Vân Khánh đang từ thiện đường bị dìm xuống chín tầng địa ngục.Anh ta
đang trêu đùa cô? Cái tảng băng đáng chết này lại đang trêu đùa cô? Hừ!Vậy mà cô lại ngu ngốc từ đâm đầu vào rọ, thành con khỉ nhảy nhót mua vui cho anh ta rồi.
Nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của Vân Khánh, Minh Viễn cảm thấy khá thoải mái.An hung dung ngồi vào bàn, bắt đầu nếm thử tay nghề của cô.
Không phải quá xuất sắc, nhưng cũng khá ổn, có cảm giác một bữa cơm gia đình ấm cúng.
Vân Khánh ngồi đối diện, chỉ gắp gắp chút rau.
“Không đói?” Minh Viễn lên tiếng.
Cô giật mình ngẩng đầu, cô đói muốn chết, bụng sắp dính vào lưng rồi đây, chẳng qua không có tâm trạng ăn uống mà thôi.
Anh nheo mắt, cong khóe môi.
“Không ăn sẽ không có sức đâu.”
Mặt Vân Khánh đỏ như tôm luộc, trong đầu âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh ta.
Nhưng cô cũng cố ăn vài miếng, để bản thân không bị chết đói.
Sau khi ăn xong,Vân Khánh xắn tay áo đi rửa bát Minh Viễn lên tiếng.
“Trong bếp có máy rửa bát, xếp vào đó là được.”
Rồi anh đi thẳng lên lầu.Vân Khánh bĩu môi, cô không thích dùng máy, cứ thích rửa tay đó thì sao nào? Cô chùng chình rề rà dọn dẹp, nhưng cố gắng
lắm cũng chỉ nửa tiếng là xong.
Vân Khánh đi đi lại lại trong phòng khách, vò đầu bứt tai, đột nhiên một giọng nam trầm trầm vang lên.
“Còn chưa xong?”
Vân Khánh giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, Minh Viễn đứng ở cầu thang, mặc bộ đồ thể thao rộng rãi thoải mái, nhìn trẻ trung và dễ gần hơn bộ vest cứng nhắc kia nhiều.
Anh hơi nhếch môi, hất nhẹ đầu.
“Đi lên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...