Năm năm trước…
Trên bảng hiệu khá cũ tên “Antigua”, mặt tiền của cửa hàng không giống với các quán cà phê sang trọng hiện đại khác, trái lại mang theo một phong cách khá truyền thống và cổ xưa.
Vào cuối tuần, về lý mà nói thì các quán cà phê sẽ rất đông khách, nhưng Antigua lại nằm ở trong một con ngõ nhỏ thuộc khu buôn bán, cho nên dù hôm nay là chiều thứ bảy nhưng bên trong vẫn chưa kín chỗ, tuy vậy cũng không ít khách một chút nào.
Bốn cô gái ăn mặc thời thượng, dung mạo xinh đẹp bước vào Antigua, khiến cho đám đàn ông trong quán đều phải liếc mắt nhìn, dù sao thì có người đàn ông nào mà lại không thích ngắm người đẹp chứ!
Bốn cô gái mang theo bốn nét riêng khác nhau, một người trong số đó đi đến trước quầy bar, chào hỏi người đàn ông đang chuyên tâm pha cà phê.
“Hi ~ Cảnh Thừa, mình đưa bạn tới ủng hộ quán này ~ Các cô ấy đều rất điên rồ đó, cậu có ngại không?!” Diệp Linh Tiệp nói, sau đó hào phóng giơ tay vẫy ba người kia.
“Đến đây là tốt rồi, mình không ngại đâu!” Phương Cảnh Thừa vui vẻ đáp, hắn là bạn đại học của Diệp Linh Tiệp, có thể coi là khá thân thiết.
Diệp Linh Tiệp trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới kéo ba cô gái kia ngồi xuống một góc trong quán, ăn uống xong, bốn cô gái lại bắt đầu ríu rít trò chuyện.
Mấy cô tuổi cũng xấp xỉ hai lăm hai sáu tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm vài năm, có đủ tiền để gửi ngân hàng. Cứ có thời gian rảnh là bọn họ lại hẹn nhau đến một quán cà phê bánh ngọt nào đó để gặp mặt.
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Quyên, trong ngày này người có sinh nhật là người có quyền to nhất, dù có đưa ra yêu cầu gì thì tất cả cũng phải đáp ứng, thế là cô ấy đề nghị tất cả chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm. ”
Nghe thấy tên trò chơi, Diệp Linh Tiệp chỉ khẽ nhướn đôi mi thanh tú, gì chứ cô luôn rất may mắn, với lại nếu bọn họ có bắt cô làm gì thì cô cũng sẽ thực hiện ngay mà mặt không đỏ tim không loạn.
Không ngờ chỉ ngay lần thứ hai chơi đoán số mà cô đã thua rồi, bèn tự tin nói: “Các cậu cứ ra yêu cầu đi, ha ha ~”
“Được ~ Cậu hãy tiếp cận người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam, ngồi ở cạnh cửa sổ, đang đưa lưng về chúng ta kia kìa, nếu anh ta đồng ý làm quen với cậu thì cậu thành công!” Tiểu Quyên cười gian hạ chỉ.
“Anh ta ư? Được thôi! Cho mình năm phút, mình sẽ quay lại ngay!” Diệp Linh Tiệp hừ nhẹ, tuy rằng nhìn dáng vẻ của người kia thì có vẻ khá cứng nhắc, cũng không biết là bao nhiêu tuổi rồi, nhưng bằng mị lực của mình, cô tin mình sẽ chiến thắng!
Tiểu Quyên giơ tay, mắt nhìn đồng hồ, giơ dấu “OK” lên, thúc giục cô nhanh chóng đi tới tiếp cận đối phương.
Diệp Linh Tiệp trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như người ta đồng ý thật thì cùng lắm là cô giải thích với người ta, sau đó say bye bye, dù sao chuyện này đối với cô dễ như trở bàn tay, nào có người đàn ông nào không quỳ gối dưới chân cô cơ chứ!
Đi đến ngồi xuống một ghế trống bên cạnh người kia, cô dịu dàng mở miệng: “Chào anh ~ Anh đi một mình à?”
Lúc này Diệp Linh Tiệp mới giật mình nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt mang nét cương nghị, đôi mắt có thần và đôi mày rậm, nhưng đã bị một cặp kính gọng kim loại che mất, sống mũi thẳng, đường cong của đôi môi rất đẹp, tuy nhiên lại đang mím chặt lại một cách nghiêm túc.
Oa ~ Không ngờ tướng mạo của người này lại đẹp như vậy!
Trong lúc cô còn đang đánh giá, Đào Tử Tuấn dừng hành động đang đánh máy của mình lại, liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng như mèo, vừa nhìn là thấy ngay rằng cô ta chỉ biết đi quyến rũ người khác rồi, đặc biệt là đôi môi hồng nhỏ kia, kiều mỵ giống như một con mèo hoang nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Đào Tử Tuấn liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại nhìn vào màn hình laptop, không hay biết rằng có rất nhiều người đàn ông đang ghen tỵ nhìn mình!
“Ừm…” Diệp Linh Tiệp bất ngờ sửng sốt, bởi vì người đàn ông này còn không thèm nhìn cô đến quá mấy giây, cũng không chú ý đến ngực cô nữa, đường cong của cô không đủ để hấp dẫn anh à?
Nghe thấy thanh âm của cô, anh có chút không kiên nhẫn nhìn cô một cái, nói: “Nếu cô không có chuyện gì thì có thể cho tôi chút không gian riêng được không? Tôi nghĩ trong quán này có rất nhiều người đàn ông khác muốn uống cà phê với cô đấy. ”
Anh không có hứng thú với loại phụ nữ này, ngực lớn ngốc nghếch, giống như một bình hoa vậy, lòng dạ thì như rắn rết, anh thật sự không dám động vào.
Không ngờ mình lại bị anh thẳng thừng đuổi như vậy, Diệp Linh Tiệp vẫn không dứt khoát quay đầu bỏ đi, mà tiếp tục duy trì nụ cười ngọt ngào, mục đích muốn quyến rũ anh.
“Thật ra thì ~ Bộ dạng của anh thật không tồi, có muốn thử kết bạn với em không?” Cô tao nhã chống tay trái lên cằm, tay phải khẽ vuốt lên màn hình laptop của anh.
Đào Tử Tuấn nhíu mày nhìn các ngón tay trắng nõn đang lướt trên màn hình, tức giận đến mức muốn đập vỡ máy, anh ghét nhất là loại phụ nữ vô duyên như vậy, hơn nữa cách nói của cô ta như đang muốn bố thí chút tình yêu cho anh vậy.
“Không cần, cảm ơn thành ý của cô, xin phép tôi còn có việc phải đi trước. ” Anh nhanh nhẹn tắt máy, gập màn hình lại, cầm lấy túi xách rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mắt to trừng lớn, cô rất muốn mở miệng gào lên “Mẹ nhà anh!”, nhưng tay lại nắm chặt, cố gắng nhịn xuống, bước về chỗ cũ, mắt vẫn còn trợn to nhìn về phía cửa vào.
Được lắm! Nếu lần sau mà còn gặp anh, tôi nhất định sẽ báo thù!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...