Bộp!
Hạ Mai đập bàn đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ Tinh Lạc, phẫn nộ lớn tiếng.
“Du Tinh Lạc! Mày còn có lương tâm hay không hả? Nó là em gái mày… mày… mày mong em gái mày bị người người, nhà nhà phỉ nhổ?”
Thanh âm của Hạ Mai không nhỏ, bất giác thu hút sự chú ý của những người ngồi trong quán cafe, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía bên này làm Tinh Lạc không thoải mái.
Nên nhớ cô đang là đối tượng được bàn luận nhiều trên các trang mạng, nhỡ đâu có người nhận ra cô thì phiền phức to.
Tinh Lạc ngoáy ngoáy lỗ tai, nhăn mày đẹp.
“Du phu nhân, nếu bà không thu liễm thái độ thì đừng trách tôi trượt tay.”
Nói đoạn, ngón tay Tinh Lạc vuốt vuốt màn hình điện thoại, ý tứ của hai từ ‘trượt tay’ là gì thì hẳn ai cũng rõ.
Cô không đến đây để đàm phán, cô đến để uy hiếp, trần trụi uy hiếp! Nên nhớ… người chiếm thế thượng phong ở thời điểm này là cô, không phải Hạ Mai.
Bà ta có quyền gì lớn tiếng?
Hạ Mai thở phì phò, bà ta từ từ ngồi trở lại ghế, gắt gao trừng Tinh Lạc.
“Yêu cầu của mày không thể thực hiện được! Điềm Điềm là con gái tao, mày đừng hòng hại nó!”
Tinh Lạc đồng học cười ‘xuy’ một tiếng, mỉa mai nói.
“Thứ nhất, tôi đưa ra hai lựa chọn, bà chọn cái nào là việc của bà, tôi không ép.
Thứ hai, khi bà và Du Điềm Điềm tính kế tôi có từng nghĩ đến tôi cũng sẽ bị người ta phỉ nhổ, chửi mắng? Du Điềm Điềm nhận lại những gì cô ta đáng được nhận, sai sao? Không hề! Thứ ba, đừng nói Du Điềm Điềm là em gái tôi một cách vô liêm sỉ như vậy, đứa em gái này… tôi không dám nhận.”
Hạ Mai còn muốn vớt vát gì đó nhưng lại bị ánh mắt lãnh đạm của Tinh Lạc chặn đứng, bà ta nghẹn một ngụm tức, phát tiết không được mà nuốt vào cũng không xong.
Bà ta nắm chặt tay, móng tay dài sơn dũa cẩn thận đâm sâu vào da thịt, nghẹn khuất cực điểm.
“Nhưng mà…”
Yêu cầu của Tinh Lạc là con dao hai lưỡi, dù bà ta chọn lưỡi nào cũng sẽ bị thương.
Bà ta có lẽ chưa bao giờ rơi vào vòng xoáy tiến thoái lưỡng nan như hôm nay, thậm chí không còn tâm tư để nghi ngờ Tinh Lạc, nghi ngờ cô tại sao lại thay đổi thành sắc bén và thâm trầm.
Tinh Lạc mất kiên nhẫn nhìn thời gian trôi đi lãng phí, cô giơ ba ngón tay mảnh khảnh, mở miệng.
“Tôi cho bà ba giây, một…”
Hạ Mai giật mình, trong giây lát luống cuống chân tay.
“Hai…”
Giọng Tinh Lạc nhẹ bẫng, nhẹ tựa lông hồng.
Hạ Mai hoảng loạn tự lẩm bẩm một mình, bà ta dường như đang hạ quyết tâm.
“Ba.”
“Đồng ý… tao đồng ý.”
Hạ Mai buông thõng hai tay, nhắm tịt mắt lại, lí nha lí nhí đáp.
Tinh Lạc nhướng mi, nói tiếp.
“Lặp lại to lên, tôi không nghe rõ.”
Hạ Mai bạnh quai hàm, cật lực nhẫn nhịn ý muốn nhào lên đấm cho người con gái trẻ đẹp kia một trận, bà ta vất vả nhả chữ.
“Tao nói tao đồng ý! Mày được như ý nguyện rồi đấy! Nhớ phải xóa hết video trong điện thoại của mày đi.”
Đồng ý ở đây là đồng ý để Du Điềm Điềm ra mặt nhận tội, cũng có nghĩa Hạ Mai nhẫn tâm lấy tương lai con gái đánh đổi an toàn của bản thân, đánh đổi tiền tài, danh vọng phù phiếm.
Nào, hãy trao cho quý bà Hạ Mai huy chương người mẹ của năm!
Bốp! Bốp! Bốp!
Tinh Lạc không kiêng nể vỗ tay ba tiếng khen ngợi, cười khoái trí.
“Được, được, tôi là con người giữ chữ tín.
Tôi sẽ về đợi tin tức công bố của Du Điềm Điềm, một khi thấy vừa lòng thì tôi sẽ xóa.
Quân tử nhất ngôn!”
Hạ Mai thở phào, cúi đầu lau mồ hôi, đến lúc bà ta ngẩng mặt lên thì bóng dáng Tinh Lạc đã ra đến cửa ra vào quán cafe, đột nhiên, Tinh Lạc dừng bước chân, cô híp mắt nói to.
“À quên! Du phu nhân, bà nên đi tân trang lại vòng một đi, chúng… như hai trái mướp đắng ấy.”
Phụt! Ha ha ha!
Không biết tiếng ai cười đầu tiên, mọi người từ thu ngân, phục vụ bàn, pha chế đến khách hàng đều quay sang nhìn Hạ Mai, che miệng cười khúc khích, có người khoa trương hơn nữa ôm bụng ngặt nghẽo.
Hạ Mai hóa đá: “.............”
Đừng ai cản bà ta giết chết Du Tinh Lạc!
Du Tinh Lạc con mẹ nó mày đợi đấy! Mày không xong với tao đâu!
Buổi tối, quả nhiên trên trang cá nhân của Du Điềm Điềm có thêm một bài đăng dài, nội dung đại loại là tự nhận tội, thừa nhận cô ta chính là người đã mua chuộc diễn viên đoàn làm phim lừa Tinh Lạc đến phòng đạo diễn Trương, lại thuê thợ săn ảnh chụp ảnh Tinh Lạc ở góc độ mờ ám.
Thủy quân bôi nhọ Tinh Lạc cũng là do cô ta dùng số tiền lớn sai khiến, mục đích đá Du Tinh Lạc rời khỏi giới giải trí.
Cô ta nói cô ta nhất thời bị lòng ghen tị làm mờ mắt, mụ mị đầu óc, cô ta cầu sự tha thứ từ khán giả, từ fan hâm mộ.
Ngay lặp tức, dư luận đổi chiều quay sang mắng chửi Du Điềm Điềm, mắng cô ta mưu mô xảo quyệt, độc ác như rắn rết, hình tượng bạch liên hoa sụp đổ.
Du Điềm Điềm nhục nhã, uất ức, oán trách Hạ Mai vì cớ gì bắt cô ta làm vậy? Sự nghiệp của cô ta đang trên đà phát triển, dính vụ này không khác nào tự sát.
Choang!
Du Điềm Điềm mặc váy hồng phấn điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, khuôn mặt dịu dàng biến đâu mất, thay vào đó là biểu cảm giận dữ, hai mắt xếch ngược, đầu tóc rối bù như bà điên vừa trốn trại.
Du Điềm Điềm hận nỗi không thể một ngụm cắn chết Du Tinh Lạc, cô ta thở hồng hộc, cay nghiệt gầm gừ.
“Du Tinh Lạc… Du Tinh Lạc… con đĩ khốn nạn.
Mày là khắc tinh của tao, là mày đã phá hỏng sự nghiệp của tao! Du Tinh Lạc… tao không tha cho mày đâu! Mọi chuyện còn lâu mới kết thúc!”
Đúng lúc quản gia nhà họ Du đẩy cửa phòng bước vào, bà ta cất lời.
“Tiểu thư…”
“Câm miệng! Tôi cho bà vào đây sao? Cút ra ngoài!”
Du Điềm Điềm giận cá chém thớt, cô ta ném cái dĩa sắc nhọn về phía bà quản gia lớn tuổi, đầu dĩa sượt qua má bà ta lưu lại vệt máu đỏ tươi.
Quản gia hình như đã quen với tính khí nóng nảy của Du Điềm Điềm, bà ta hạ mí mắt, từng câu từng chữ nói.
“Tiểu thư, cô có chắc là muốn tôi cút chứ? Tôi vừa thấy tin mới nhất liên quan đến tiểu thư… định báo cho cô.”
Tin mới nhất?
Tin gì?
Còn không phải là tin cô ta nhận tội? Ý bà ta là nói người chửi cô ta càng ngày càng nhiều có đúng hay không?
Quản gia đợi mãi không thấy Du Điềm Điềm trả lời, bà ta thực chất cũng chẳng ưa gì mẹ con Hạ Mai, cái bà ta thích ở họ chỉ là số tiền bà ta kiếm được.
Du Điềm Điềm đã không thèm nghe tin bà ta mang đến thì bà ta việc gì phải chủ động nói ra? Quản gia xoay người muốn mở cửa nhưng lại bị Du Điềm Điềm gọi giật lại.
“Đứng đó!”
Du Điềm Điềm liếc xéo quản gia, cô ta lấy lược chải tóc, cao cao tại thượng hỏi.
“Nói đi.”
Quản gia không ngừng cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, dửng dưng đáp.
“À… là clip nóng của tiểu thư không biết đã bị ai phát tán lên mạng.
Mọi người đang truyền tay nhau phi thường rầm rộ.”
Cạnh!
Chiếc lược trượt khỏi tay Du Điềm Điềm rơi xuống đất, chiếc lược bằng pha lê đắt giá không nghi ngờ vỡ ra làm đôi, một mảnh vỡ cứa vào ngón chân cái Du Điềm Điềm, cô ta chết lặng không có cảm giác.
Đồng tử Du Điềm Điềm co rụt lại, hơi thở thoáng trì trệ.
“Cái… cái gì?!”
………..
Một tiếng trước, tại dinh thự Bạch gia, Bạch Kỳ từ từ mở mắt, tròng mắt thăm thẳm minh mẫn không có một tia buồn ngủ cùng mỏi mệt.
Anh chống tay ngồi dậy, vứt tấm chăn mỏng quấn quanh người sang bên cạnh, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ tối om.
Bạch Kỳ uống ngụm nước, anh chợt phát hiện chiếc máy tính bảng thân thuộc nằm trên đầu giường, tùy tiện cầm lên mở khóa.
Đập vào mắt anh là một loạt bình luận, kéo xuống dưới, số người bình luận dần tăng theo giây, mới đầu là mắng mỏ thậm tệ, gần đây lại là xin lỗi chân thành.
Cái tên ‘Du Tinh Lạc’ hiện hữu trong hầu hết những bình luận, không khó để nhận biết các bình luận này là nói về cô.
Có chuyện gì?
Khi anh say ngủ trong thức hải để Kỳ Kỳ ngốc làm chủ thân xác, có chuyện gì xảy ra rồi?
Bạch Kỳ nhân cách hai không phải lúc nào cũng giữ ý thức, có khi quá nhàm chán anh sẽ chìm vào giấc ngủ giống Kỳ Kỳ, phó thác hết thảy cho nhân cách còn lại.
Cuộc sống không có Tinh Lạc thử hỏi có nhàm chán hay không? Vì nhàm chán nên đợi nhân cách một hoán đổi xong xuôi, anh liền ngủ một giấc.
Ngày hôm nay, đáng lý ra không phải lần hoán đổi nhân cách thường niên, thế nhưng Bạch Kỳ đã thương lượng với Kỳ Kỳ thành công, từ giờ trở đi anh sẽ được xuất hiện nhiều hơn, cứ lúc nào Kỳ Kỳ đi ngủ là anh có thể tự do xuất hiện không bị gò bó.
Ai mà ngờ được, lần đầu tiên xuất hiện theo cách này, Bạch Kỳ đã nhận về một mớ hổ lốn.
Bạch Kỳ nhíu mày, anh dành thời gian tra cứu hết sự việc của Tinh Lạc, từ ngày đầu cô bị bôi nhọ, đến ngày thứ ba cô tẩy trắng, Bạch Kỳ không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
Không thể phủ nhận màn lật kèo drama cực kỳ ngoạn mục, drama kết thúc bởi dòng trạng thái nhận lỗi hời hợt của ngôi sao Du Điềm Điềm, thậm chí cô ta còn không công khai xin lỗi người bị hại, duy độc cầu xin tha thứ từ quần chúng ăn dưa.
Du Điềm Điềm, cô không thành tâm xin lỗi Tiểu Lạc của tôi, cô đã sẵn sàng nhận món quà từ tôi chưa?
Bạch Kỳ cười lạnh, anh bấm số điện thoại gọi cho trợ lý bí mật, người ở đầu dây nọ vừa bắt máy thì nghe thấy âm thanh của ma quỷ truyền tới.
“Cho cậu mười lăm phút, điều tra tất tần tật về Du Điềm Điềm.
Tìm được thứ gì hay ho cứ tung hết lên mạng.
Trong vòng một tiếng nữa, tôi muốn Du Điềm Điềm phải thân bại danh liệt, bị phong sát toàn diện.”
Dám động tới người của tôi, chán sống!
Trợ lý: “...........”
Tôi khoáng cự! Tôi phản đối!
Giờ này không phải là giờ làm việc, tôi yêu cầu không được tăng ca!
Bạch Kỳ: “Gấp năm lần lương.”
“Tôi đi ngay đây, chúc Bạch tổng buổi tối vui vẻ.”
Trợ lý không có tiền đồ ngả mũ đầu hàng hứng tiền, anh ta xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nhẩm tính gấp năm lần lương là bao nhiêu? Mua cái gì trước, cái gì sau mới tốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...