Choang!
Đạo diễn Trương chật vật làm rớt cốc nước, ba hồn bảy vía của ông ta sợ hãi thoát khỏi thân xác, mặt đực ra như bị táo bón.
Một người phụ nữ già trang điểm đậm, mặc váy đỏ chót hùng hùng hổ hổ xông vào, những người xung quanh nhanh chân tạo lối đi riêng cho bà ta, đứng xem màn bắt tiểu tam kịch tính.
Không nghe bà ta thét gì sao? Bà ta là vợ của đạo diễn Trương, là chính thất phu nhân! Bà ta kêu tên Du Tinh Lạc không phải bắt tiểu tam thì là gì? Du Tinh Lạc tiêu đời rồi!
Du Tinh Lạc không biết lôi hạt dưa từ đâu ra cắn, cô dùng khuỷu tay huých huých đạo diễn Trương, lên tiếng.
“Bà ấy là vợ của ông à? Gu thẩm mỹ tệ quá! Có cần tôi giới thiệu cho một vài stylist không?”
“Cô im miệng, tôi khuyên cô nên trốn đi trước khi bị vợ tôi đánh.”
Sư tử Hà Đông này thích nhất là đánh người, ông ta có lương tâm lắm mới nhắc nhở cô chạy trốn.
Cô nghe hay không thì tùy.
“Ồ!”
Tinh Lạc nhún vai, tiếp tục ngồi cắn hạt dưa, như thể cô là người ngoài cuộc không liên quan.
Đạo diễn Trương nhìn hà khắc thế mà lại là một người sợ vợ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng mà đạo diễn Trương không phải anh hùng, Trương phu nhân cũng không phải mỹ nhân gì cho cam, vậy nên cái đó bỏ qua đi.
Đạo diễn Trương cắn răng, ông ta vội vàng chạy ra đón Trương phu nhân, ông ta không có tiền đồ hạ giọng.
“Lão bà, bà đến đây làm gì? Đây là chỗ tôi làm việc, bà… bà đi về đi đã, có gì chúng ta về nhà nói sau.”
Trương phu nhân chống nạnh, lông mày dựng ngược, chỉ tay thẳng mặt đạo diễn Trương mà mắng.
“Ông còn dám đuổi tôi về? Ông giỏi thật, là chỗ làm việc hay ngoại tình vụng trộm?”
Đạo diễn Trương lau mồ hôi, giơ ba ngón tay thề thốt.
“Tôi thề với bà, tôi không ngoại tình! Tất cả đều là bịa đặt!”
Thế nhưng, Trương phu nhân đang ghen lồng lộn làm sao lọt tai lời giải thích của đạo diễn Trương.
Bà ta vung tay tát ông ta một cái vang dội, đạo diễn Trương tức giận và xấu hổ cùng cực, ông ta dù có sợ vợ đến mấy nhưng vẫn có tôn nghiêm đàn ông, bị đánh trước mặt bao người mặt mũi ông ta để đâu?
Đạo diễn Trương hít sâu một hơi, tuy không phát tác nhưng giọng nói đã trầm hơn nhiều.
“Bà đánh cũng đã đánh rồi, về được chưa?”
Trương phu nhân vành mắt đỏ hoe, bà ta giống phụ nữ ngoài chợ chanh chua, gắt gỏng.
“Tôi không về! Tôi còn phải nhìn tận mắt con ả hồ ly tinh kia.
Du Tinh Lạc, cô ta ở đâu?”
Đoạn, Trương phu nhân dáo dác nhìn từng nữ diễn viên một, rốt cuộc tầm mắt dừng lại trên người bạn nhỏ Tinh Lạc đang vắt chân chữ ngũ bấm điện thoại.
Bóng đen bao phủ đỉnh đầu Tinh Lạc, cô ngước mắt, thấy Trương phu nhân từ bao giờ đã đứng trước mặt mình, bà ta từ trên cao nhìn xuống cô, phẫn nộ mở miệng.
“Cô chính là Du Tinh Lạc?”
Du Tinh Lạc rất khách khí đứng dậy, chìa tay với Trương phu nhân, nở nụ cười tự cho là thân thiện.
“Xin chào, tôi là Du Tinh Lạc.
Bà đã đọc tin tức trên báo rồi đúng không? Không phải sự thật đâu, bà cứ yên tâm về chồng bà.”
Tinh Lạc mọi ngày không muốn nhúng tay vào chuyện gia đình nhà người ta, nhưng ai bảo cô là nguồn gốc gây ra tội vạ đâu.
Nể tình đạo diễn Trương, cô miễn cưỡng giải thích với vợ ông ta.
Bất quá, Tinh Lạc có ý tốt, Trương phu nhân thì không.
Bà ta gạt phăng tay Tinh Lạc, giáng cho cô một cái bạt tai giống y hệt như đánh đạo diễn Trương.
Chát!
Trương phu nhân hành động quá nhanh, Tinh Lạc lại không kịp phòng bị nên hứng trọn cái tát đó, đầu nghiêng hẳn sang một bên, gò má sưng đỏ.
Da cô vốn nhạy cảm, năm ngón tay của Trương phu nhân cứ thế hiện lên mồn một.
“Tôi không nghe con điếm giảo biện! Một cái tát này, tôi đánh cô để cô tránh xa những người đàn ông đã có gia đình ra!”
Trương phu nhân đánh một cái vẫn chưa hả giận, còn định đánh thêm cái nữa thì đã bị đạo diễn Trương kéo về, bà ta gào to.
Ánh đèn flash của điện thoại chớp nháy, từ nhân viên dọn vệ sinh đến người đi ngang qua hóng hớt thi nhau chụp ảnh.
Điều đạo diễn Trương lo lắng cũng đến, vợ ông ta quả thật đánh Tinh Lạc không nương tay.
Ông ta lo lắng giữ chặt vợ, dò hỏi cô gái bị đánh oan.
“Du tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tôi bảo cô trốn thì cô không trốn, ngang bướng cơ!
Tinh Lạc xoa má trái bỏng rát, cô không ngờ lực đạo của Trương phu nhân mạnh vậy, sắp sửa ngang bằng Hạ Mai.
Đây là cái tát thứ hai cô nhận được trong vòng một năm qua, cái tát thứ nhất, vì đóng kịch, vì mới về nước nhẫn nhịn, vì Hạ Mai mang danh mẹ kế, cô không đánh trả.
Nhưng cái tát thứ hai này, cho cô lý do chịu đựng đi.
Tinh Lạc bẻ bẻ cổ tay, cô bước nhanh, nhân lúc đạo diễn Trương giữ chặt Trương phu nhân, cô dùng tốc độ sét đánh động thủ.
Bốp!
Trương phu nhân bị đánh sững sờ không dám tin.
Đạo diễn Trương ngẩn người, tay bất giác buông lỏng thả lão bà.
Trương phu nhân thuận thế ngồi sụp dưới đất, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Quần chúng quên mất cả chụp ảnh, nghẹn họng trân trối.
Tinh Lạc không một chút giữ lực, đánh vị Trương phu nhân hoa mắt chóng mắt, đầu óc kêu ong ong.
Trương phu nhân mất hồi lâu mới định thần lại, bà ta run run khàn giọng.
“Cô… cô đánh tôi?”
Một tiểu tam mà đánh trả chính thất, cô ta điên rồi!
Bà ta không phải là chưa từng đi đánh ghen, bà ta có hội bạn thân, cứ một ông chồng nào của bạn ngoại tình là bà ta cùng các bạn già dẫn nhau đi đánh ghen.
Nhưng chưa một ả tiểu tam nào dám đánh lại, họ đều nhẫn nhục chịu bị đánh, cùng lắm thì gọi người giúp đỡ.
Không đánh lại là định nghĩa dùng trên người tiểu tam hàng thật giá thật, còn Du Tinh Lạc nhà ta, cô không phải loại tiểu tam kia, cô đánh trả là chính xác rồi.
Tinh Lạc lắc lắc bàn tay đau nhức, cô khinh thường hừ lạnh.
“Đánh bà một cái là tôi còn nể mặt đạo diễn Trương, nếu không… bà còn răng để ăn cơm sao?”
Tinh Lạc là người thù dai, hơn thế nhận một trả mười.
Người ta đánh cô một cái, cô sẵn sàng đánh trả người ta mười cái, bởi tính cách cứng rắn đó mà cô mới sống được tới hiện tại.
Tinh Lạc đẩy đạo diễn Trương đang muốn can ngăn, cô tiếp tục nói.
“Tôi nói tôi không ngủ với ông ta là tôi không ngủ với ông ta, bà quá coi trọng chồng bà, nghĩ chồng bà ai cũng thèm muốn? Ông ta chắc gì đã lên được?”
Đạo diễn Trương mặt màu gan heo: Uy uy, cô quá đáng, tôi vẫn ‘lên’ được bình thường! Sinh lý bình thường! Ngày bảy đêm ba không thành vấn đề!
Khụ… thời gian có ngắn một tí thôi.
Tinh Lạc liếc xéo Trương phu nhân, cô ý vị thâm trường.
“Phu nhân, tôi không phủ nhận giữ chồng là bản năng của phụ nữ, nhưng bà phải hiểu, trong gia đình cần có sự tin tưởng.
Sống với nhau mấy chục năm, bà không tin chồng bà nữa thì ai tin ông ấy? Đạo diễn Trương là một người chồng tốt đấy…”
Tinh Lạc không rành giảng đạo lý, những gì cô giúp được cho đạo diễn Trương chỉ có nhiêu đó thôi.
Trương phu nhân chết lặng, bà ta lần này không phản bác Du Tinh Lạc mà tự mình ngẫm nghĩ, hết nhìn đạo diễn Trương thâm tình đỡ bà ta lại nhìn Tinh Lạc chuẩn bị phủi mông chạy lấy người.
Liệu rằng bà ta đã quá xúc động?
Đạo diễn Trương một mặt hỏi han lão bà, một mặt không biết vì sao sảng khoái tâm thần.
Là do ông ta bị vợ đánh nhiều rồi, bây giờ chứng kiến vợ bị đánh nên nảy sinh cảm giác thư sướng, hả hê ư?
Nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa, náo loạn cũng gây đủ rồi, Tinh Lạc cá chắc có người đã quay được đoạn video đánh ghen tung lên mạng.
Không cần khách sáo, tung đi, tung hết đi!
Cô càng thảm hại, người kia càng nhanh xuất đầu lộ diện.
Cái cô cần làm là chờ đợi...
Tại Bạch gia, Bạch Kỳ ngốc vừa tráo đổi nhân cách với nhân cách với nhân cách thứ hai không lâu, trong lúc đi ngang qua mấy người hầu nhàn rỗi tám chuyện, anh loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến tên Tinh Lạc.
Bạch Kỳ gặng hỏi những người đó thì được biết Tinh Lạc của anh vậy mà bị người ta nói xấu trên mọi mặt trận.
Bạch Kỳ ngốc muốn đi mách ông nội, thế nhưng Bạch Cố lại có việc bận quan trọng, vài ngày nay đóng đô ở tập đoàn không về nhà.
Bạch Kỳ hậm hực, nóng nảy không ăn, không uống, nhất là khi anh đọc được những bình luận chửi bới Tinh Lạc.
Anh ngốc nhưng anh biết đọc chữ đấy nhé!
Cuối cùng, Bạch Kỳ nghĩ ra một cách, anh huy động tất cả người hầu tụ tập ngoài phòng khách, đồng thời lên mạng, tích cực bình luận phản pháo, nói tốt cho Tinh Lạc.
Người hầu Bạch gia được một ngày không phải làm việc mệt nhọc, chỉ cần cầm điện thoại hăng say viết bình luận, bình luận càng nhiều càng tốt, càng được Bạch Kỳ khen.
Bạch Kỳ: Hừ hừ, Tiểu Lạc không sợ, có Kỳ Kỳ ở đây, Kỳ Kỳ mắng hết những người xấu bại hoại kia.
Tiểu Lạc không buồn nha!
Tinh Lạc về lại khách sạn, đúng lúc cô nhận được một cuộc điện thoại.
Bao Tử không rõ là ai đã gọi cho cô, chỉ thấy Tinh Lạc nghe điện thoại cười rất vui, hai mắt sáng rỡ, long lanh hữu thần.
Nói chuyện cùng người đó xong cô liền thay bộ đồ khác kín đáo hơn, đội mũ lưỡi trai, keo kính, đeo khẩu trang ra cửa gọi taxi, nhất quyết không đi xe riêng, nhất quyết không mang theo Bao Tử.
Tinh Lạc nói với Bao Tử, cô đi đón một người bạn cực kỳ… cực kỳ quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...