Quyến Rũ Vợ Yêu Chồng Ngốc Không Nên Thế!


Bạch Kỳ bị Tinh Lạc bắt đắp chăn ngủ, công việc thì chưa giải quyết được một phần năm, điều đó làm Bạch Kỳ muốn ngủ cũng không ngủ nổi, hai mắt anh mở thao láo, ấm ức vô cùng.
Du Tinh Lạc, uổng công tôi sai người để ý giúp đỡ em mọi lúc mọi nơi, em… đến kẹo cũng không cho tôi ăn!
Tôi mà bị ông nội hối thúc giao nộp tài liệu, phải cong mông lên chạy, tất cả là tại em!
Quả nhiên như những gì Bạch Kỳ dự đoán, ngày hôm sau Bạch Cố trở về nước X, vừa bước chân vào dinh thự đã tìm cớ lôi kéo Bạch Kỳ vào phòng làm việc, đòi hỏi.
“Cháu trai, tài liệu đâu? Dự án đâu? Hợp đồng đâu?”
Bạch Kỳ vô tội nhún vai, dửng dưng đáp.
“Không có.”
Bạch Cố xụ mặt, ông trừng mắt với Bạch Kỳ, không tin nói.
“Cái gì mà không có? Thường lệ làm trong một ngày là xong rồi cơ mà.

Nếu… nếu không thì giao một nửa trước cũng được, một nửa thôi.”
Một nửa số công việc Bạch Kỳ nhận làm tương đương với các nhân viên khác chạy bục mặt trong vòng một tháng.

Đáng giá không? Đáng giá quá đi chứ!
Mấy năm nay Bạch thị phát triển nhanh chóng, công sức của Bạch kỳ không thể phủ nhận, chỉ là công sức ấy trong vô hình chung đã chuyển nhượng lên người Bạch Cố.

Bạch Cố không công vẫn hưởng lộc, ngồi yên ở vị trí chủ tịch không ai lật đổ được, bởi ông có người cháu trai tài giỏi giúp đỡ.

Chính xác để nói, Bạch Kỳ mới chân chính là trụ cột của Bạch thị.
Bạch Kỳ gác chân lên mặt bàn, tay nghịch nghịch quay quả cầu pha lê nhỏ, mở miệng.
“Không có, một phần ba cũng không có!”
Bạch Cố không kìm được thất thanh.
“Sao có thể? Hiệu suất làm việc của cháu bị sao vậy? Làm chậm tiến độ của khách hàng.


Vẫn...!chưa khỏi ốm à?”
Bạch Kỳ não nề thở dài, mở màn hình điện thoại di động, chỉ vào ảnh nền là cô gái quen thuộc, thật lòng thật dạ giải đáp thắc mắc.
“Cái này cháu không làm chủ được, ông phải hỏi cô ấy.

Ông nói… cô ấy rảnh rỗi không đi làm, cả ngày ở nhà theo dõi cháu 24/24, cháu làm việc được sao?”
Tinh Lạc nghỉ phép ở công ty từ sự vụ chân giả đến giờ chưa đi làm lại, Bạch gia, cô thân thiết nhất là Bạch Kỳ, cô không nhìn anh thì nhìn ai? Nhìn lão quản gia Châu Phúc hay chó Đại Cẩu?
Bạch Cố vuốt râu, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, nhưng ông đoán một phần trong đấy là do Bạch Kỳ muốn trốn việc để thân mật với Tinh Lạc.

Anh thông minh, lắm mưu mô chước quỷ, làm gì có chuyện gì làm khó được anh?
Thích thì người ta tìm cách, không thích thì người ta tìm lý do!
Không sai, Bạch Kỳ thông não rồi.

Anh hiếm khi được đổi chỗ cho Kỳ Kỳ, trung bình hai, ba tháng một lần, ngắn là một tháng một lần, mỗi một lần tồn tại từ ba đến năm ngày.
Tính sơ qua, cơ hội ở chung với Tinh Lạc của anh ít hơn Kỳ Kỳ những mười lần! Thực bất công!
Công việc gác lại được, nhưng tán gái, à không… theo đuổi vợ thì gác lại không được.

Cho đến lúc anh đàm phán lại được tần suất thay phiên thì anh sẽ tận dụng triệt để thời gian bên cạnh Tinh Lạc.
Công việc… làm phiền ông nội tự mình hoàn thành thôi.
Bạch Cố hằm hừ, đang lúc ông định bỏ qua Bạch Kỳ thì có người gõ cửa phòng, Tinh Lạc ngó đầu vào, cười tít mắt.
“Ông nội, Kỳ Kỳ, tạm biệt hai người, cháu đi quay phim đây.”
Bạch Kỳ thiếu chút nữa ngã ngửa từ trên ghế, anh kinh ngạc hỏi.
“Cái gì? Tiểu Lạc, em… khụ! Tiểu Lạc đi làm rồi?”
Nhanh nhảu quá suýt quên mất thân phận hiện giờ của mình, may mà sửa lời kịp thời.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.


Vừa kể khổ bị Tinh Lạc quản nghiêm, cô liền đi quay phim ngay được.

Không trùng hợp như vậy chứ? Ông trời trêu ngươi anh sao?
Tinh Lạc phối hợp gật đầu, vui vẻ nói.
“Đúng vậy, tôi được đi làm trở lại rồi.

Quản lý Sơ Hạnh gọi cho tôi thông báo có bộ phim mời tôi đóng vai nữ chính, hôm nay tôi khởi hành đến gia nhập đoàn làm phim.”
Tinh Lạc cũng cảm thấy lạ, cô giải thích nhiều cho Bạch Kỳ làm cái gì? Có nói anh cũng không hiểu.
Về bộ phim mới, Sơ Hạnh đã đánh tiếng trước cho cô từ hôm qua, cô xác nhận sẽ tham dự xong thì chuẩn bị sẵn đồ đạc các kiểu, chẳng qua Bạch Kỳ không biết.

Tinh Lạc không chủ đích giấu anh, là do anh không chịu quan sát đấy thôi.

Cho nên khi cô chào tạm biệt anh, anh mới bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần.
Bạch Kỳ liếc liếc Bạch Cố, hạ quyết tâm, vì không phải làm việc mặt dày mày dạn giở trò bám đuôi.
“Tiểu Lạc, Kỳ Kỳ muốn đi làm cùng Tiểu Lạc có được hay không? Kỳ Kỳ thích đi chơi.”
Bạch Cố nhìn điệu bộ không có tiền đồ của cháu trai, da gà da vịt không ngừng rơi rụng, phỉ nhổ anh.

Không đáng yêu được như Kỳ Kỳ, giả trân quá, mắc ói!
Tinh Lạc lại không làm sao cả, Bạch Kỳ lúc nào chả ‘mắc ói’, cô dội cho anh một gáo nước lạnh.
“Không thể được.

Tôi đi đóng phim ở thành phố khác, đi một tháng, anh đừng hòng theo, tôi không trông coi anh được đâu.”
Một… một tháng?

Khuôn mặt Bạch Kỳ méo mó, một tháng cô về thì anh và Kỳ Kỳ đã tiến hành tráo đổi nhân cách, đợi cô về thì hoa cúc cũng đã lụi tàn.

Có cần tàn nhẫn thế không? Anh dỗi đấy!
“Tiểu Lạc… đừng đi.”
Bạch Kỳ níu kéo trong sự vô vọng.
Tinh Lạc không động dung, cô phũ phàng cho anh xem vali hành lý dưới chân, vali to đùng, không những thế còn có tận ba cái.

Tinh Lạc đeo kính râm sang chảnh, miễn phí tặng Bạch Kỳ và Bạch Cố một nụ hôn gió, yêu kiều nói.
“Muộn rồi.

Hai người ở nhà mạnh giỏi, bye bye!”
Cạch!
Cảnh cửa phòng làm việc đóng lại, che khuất thân hình Du Tinh Lạc, cũng khép kín luôn ý định xa vời của Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ thẫn thờ ngồi trên ghế, mặt lạnh tanh, nhưng để ý kĩ thì mắt anh hừng hực lửa.

Bạch Cố cười trên nỗi đau khổ của người khác, vỗ vỗ chồng tài liệu cao ngất, hảo cảm đối với Tinh Lạc tăng lên gấp bội.
“Không biết ai nói Tinh Lạc rảnh rỗi, con bé rõ ràng bận rộn lắm, không có thì giờ quản lý cháu đâu.

Vậy nên… cứ yên tâm làm việc!”
Lão già thối!
Bạch Kỳ không hề nể tình đứng bật dậy đi ra cửa, nhưng đến ngưỡng cửa rồi anh lại âm trầm quay trở về, rất không tình nguyện vác theo chồng tài liệu, cao ngạo nhướng mày.
“Làm thì làm.”
Nhìn quầng thâm dưới hốc mắt Bạch Cố, ở nước ngoài ông chắc hẳn không có một giấc ngủ tử tế.
Hừ! Già mà cậy mạnh!
……….
Tinh Lạc mặc váy ngắn bó sát, không ngần ngại để lộ chân giả ra ngoài ánh sáng, tự tin sải bước trong sân bay, mái tóc dài gợn sóng buộc cao, đôi mắt tinh anh được che bởi chiếc kính to bản gần bằng nửa khuôn mặt.

Dù vậy, người hâm mộ vẫn nhận ra cô, thường xuyên có người ngăn cản đường đi xin chữ ký, đơn giản vì họ nhận ra cái chân giả.

Ai ai cũng biết cô tàn tật rồi, mùa hè nóng nực, cô mới không tự làm khổ mình mặc quần áo dài kín mít.

Càng che giấu chứng tỏ cô càng tự ti vào bản thân, cô không thèm che làm gì, bọn họ muốn nhìn cho bọn họ nhìn thoải mái.
Lại có đa phần ý kiến fan hết mực khen ngợi Tinh Lạc, không phải khen ngợi cô nghị lực theo đuổi ước mơ, mà khen cô đeo chân giả rất giống nữ chiến binh ngầu lòi, hình tượng soái tỷ.
Cô cạn lời với đám fan nhan khống, tàn tật cũng ví được như nữ chiến binh, nữ robot gì đó, không sợ bị fan nhà khác cười nhạo?
“Tinh Lạc, bên này!”
Sơ Hạnh nhìn quanh, phát hiện người hướng dẫn của đoàn làm phim đang cầm bảng hiệu hấp dẫn sự chú ý phía xa xa, cô và Bao Tử, một người dẹp đám đông vây quanh chụp ảnh, một người che chắn Tinh Lạc chạy qua.
“Xin lỗi, xin nhường đường!”
Người của đoàn làm phim cũng rất tự giác giúp đỡ ba người phụ nữ lên xe, sau đó giới thiệu bản thân.
“Du tiểu thư, tôi là trợ lý đạo diễn Trương, Bân Bân, hân hạnh được gặp cô.”
Yên vị trên ô tô, Tinh Lạc gỡ bỏ cặp kính, cười duyên bắt tay vị trợ lý đạo diễn trẻ tuổi.
“Chào cậu.”
Không quá nhiều lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đủ lịch sự.
Bân Bân nhìn qua vẫn còn rất trẻ, có lẽ vào nghề không lâu, cậu ta xấu hổ mặt đỏ gay, chết mê chết mệt sắc đẹp của Tinh Lạc.

Tinh Lạc không đẹp thanh thuần, cô nghiêng về hướng tà mị nhiều hơn, tà mị đến già trẻ không tha.
Bân Bân hỏi gì đáp nấy, cậu ta kể về các diễn viên trong đoàn phim cùng tình hình quay phim.

Tinh Lạc qua lời cậu ta mới giật mình biết, cô là người gia nhập đoàn muộn nhất, cơ hồ sau mọi người nửa tháng.
Hóa ra nữ chính bộ phim từ đầu không phải cô, mà là một nữ minh tinh khác, nhưng không may trong thời gian phim mới khởi quay thì cô ta bị dính scandal bao dưỡng, bị đạo diễn cho ngừng hợp đồng, sợ ảnh hưởng phim.

Quản lý Sơ Hạnh nhân cơ hội gửi đạo diễn một đoạn diễn xuất của Tinh Lạc, đạo diễn phi thường hài lòng, lặp tức liên lạc lại.
Tinh Lạc đưa mắt ý hỏi Sơ Hạnh, công ty thiếu kịch bản phim cho cô sao mà phải ăn hôi nhà người ta? Không biết như thế ít nhiều sẽ bị lời ra tiếng vào?
Sơ Hạnh đang xem lại lịch trình làm việc của Tinh Lạc, không ngước mắt từ tốn nói.
“Nếu chị không giấu em thì em chịu ký hợp đồng không? Đạo diễn Trương là đạo diễn nổi tiếng, phim nào của ông ấy cũng nổi đình nổi đám, diễn viên lên như diều gặp gió.

Cơ hội ăn hôi này không phải tùy ý nhặt được, lúc nào cũng có đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui