Tinh Lạc nằm không mãi cũng chán, cô đứng dậy tìm tòi trong đống đồ đạc, lấy ra máy tính laptop thường dùng.
Tinh Lạc miệng gặm miếng bánh mì khô, quen đường quen nẻo vào hệ thống camera của dinh dự, cô tìm được camera phòng mình đang ở, trên đó là hình ảnh cô đang nghịch máy tính, gật gù tán thưởng.
Đúng là người đẹp bất chấp camera thường!
Cơ mà vẻ đẹp này không phải ai cũng được ngắm nha.
Thời gian dùng thử của các bạn đã hết, xin vui lòng nạp thẻ VIP để xem tiếp, trân trọng!
Tinh Lạc cong cong đuôi mắt, ngón trỏ và ngón cái bàn tay phải chà sát vào nhau, tạo nên tiếng vang giòn tan.
Tách!
Ánh sáng đỏ nho nhỏ trên đỉnh chiếc camera tắt ngúm, camera ngừng hoạt động, hình ảnh trong màn hình máy tính của Tinh Lạc cũng đen ngòm như tâm hồn bẩn thỉu của mẹ con nhà nào đó vậy.
Không còn camera giám sát 24/24 nữa, Tinh Lạc tự do thích làm gì thì làm, kể cả là những việc không thể để cho người ngoài biết…
Bạch Kỳ cảm thấy toàn thân anh rã rời đau nhức, một luồng nhiệt nóng hầm hập xông từ gót chân lên tới đỉnh đầu, mí mắt nặng trĩu.
Bạch Kỳ đấu tranh kịch liệt mới thoát ra khỏi bóng tối u ám bủa vây, anh khó nhọc mở mắt, lần đấu tranh ý thức này vậy mà tiêu tốn của anh mấy tiếng thời gian.
“Khụ khụ!”
Bạch Kỳ che miệng ho khan, chống tay muốn ngồi dậy lại bị bác sĩ Giang ấn nằm xuống.
“Thiếu gia tỉnh rồi? Anh vẫn còn sốt lắm, nằm đó đi.”
Bạch Kỳ ngu ngơ đánh giá gương mặt trưởng thành, trầm ổn của vị bác sĩ riêng Bạch gia, yếu ớt hỏi.
“Bác sĩ Tang? Kỳ Kỳ bị làm sao thế?”
Bác sĩ Giang tập mãi đã thành thói quen, mặt trơ trán bóng sửa lại cách phát âm tên hắn lần thứ n cho Bạch Kỳ.
“Thiếu gia, tôi là bác sĩ Giang.
Anh bị ốm mà anh cũng không biết?”
Bạch Kỳ có cái tật rất lạ, đó là anh thích ai thì anh sẽ nói chuẩn tên người đó, anh không thích ai thì tên người đó anh sẽ nói sai, thậm chí không nhớ.
Bác sĩ Giang mang tiếng là một trong những người Bạch Kỳ không thích, bởi lẽ cứ lần nào gặp bác sĩ Giang là anh lại phải uống nhiều thuốc đắng, bị kim tiêm chích.
Giống với những bạn trẻ mẫu giáo khác, trong mắt Bạch Kỳ bác sĩ Giang là con quỷ đáng sợ nhe nanh múa vuốt.
Ai ngờ, nhắc đến bị ốm Bạch Kỳ liền biến sắc, chột dạ nói lắp.
“A a a, Kỳ Kỳ dầm mưa bị ốm.
Tiểu Lạc… Tiểu Lạc sẽ mắng Kỳ Kỳ mất… Bác sĩ Tang… Tang mau cứu Kỳ Kỳ đi!”
Bác sĩ Giang đã nói chuyện với Tinh Lạc rồi, trong suy nghĩ của hắn Tinh Lạc khá dễ tính, hiền lành, chắc không đến nỗi cô mắng thiếu gia đâu nhỉ? Thiếu gia cần gì phải rén như vậy?
Thiếu gia, anh là chồng đó! Nhà là phải có nóc!
Nghĩ thì nghĩ nhưng bác sĩ Giang lựa chọn nói thật.
“Thiếu phu nhân hình như không có ở nhà, từ sáng tôi chưa gặp lại cô ấy.”
Bạch Kỳ phát sốt vào buổi sáng, bác sĩ Giang theo đó sang đây khám bệnh cũng vào buổi sáng, thời điểm hiện tại đã là buổi chiều 5 giờ, có nghĩa tính hòm hòm gần 9 tiếng rồi bác sĩ Giang không nhìn thấy Tinh Lạc, kể cả giờ ăn trưa.
Tâm tư bác sĩ Giang phi thường đơn giản, Tinh Lạc sang phòng khác ở thì sang phòng khác, kết quả vẫn là trong dinh dự Bạch gia thôi.
Không thấy Tinh Lạc… chắc hẳn cô có việc đi ra ngoài.
Bác sĩ Giang không bao giờ lường trước được việc Tinh Lạc bị Châu Phúc giam cầm, có đánh chết hắn cũng không ngờ tới.
“Là tại Kỳ Kỳ…”
Bạch Kỳ lại không nghĩ bình thường như bác sĩ Giang, anh trùm chăn kín đầu, buồn bã nói.
“Là tại Kỳ Kỳ không tốt… Kỳ Kỳ không ngoan nên Tiểu Lạc bỏ đi.
Tiểu Lạc… Tiểu Lạc có quay lại không? Tiểu Lạc không cần Kỳ Kỳ nữa thì làm sao?”
Bác sĩ Giang: “..........”
Thiếu gia, anh bớt khùng điên chút thì thiếu phu nhân sẽ không bỏ đi!
Khùng điên như thế này này! Nghĩ vớ vẩn!
Không biết là do ốm hay do nhạy cảm mà Bạch Kỳ sụt sịt không ngừng, trùm chăn cho đến lúc khó thở, anh đột ngột bật dậy dọa bác sĩ Giang nhảy dựng.
“Không được! Kỳ Kỳ đi tìm Tinh Lạc xin lỗi!”
Bạch Kỳ nói là làm, rời giường lảo đảo chạy ra ngoài.
Bác sĩ Giảng phản ứng chậm, khi hắn phục hồi lại tinh thần thì Bạch Kỳ đã lướt qua hắn rồi.
Bác sĩ Giang rủa thầm, chạy đuổi theo Bạch Kỳ hô to.
“Thiếu gia, anh đang ốm, chạy cái gì mà chạy!? Đứng… đứng lại! Về… về nghỉ ngơi!”
Con mẹ nó!
Thiếu gia ốm mà sao chạy nhanh hơn hắn? Vô lý quá thể quá đáng!
Bất quá… nếu có người nào nghe được tiếng lòng ai oán của bác sĩ Giang, người đó sẽ khịt mũi coi thường.
Anh trai lầm to!
Không phải thiếu gia nhà anh chạy nhanh, mà là anh chạy quá chậm! Cảm giác như con rùa chạy đua với con thỏ què! Thỏ dù què cũng nhanh hơn rùa mà! Với điều kiện con thỏ Bạch Kỳ không phải là con thỏ trong câu chuyện thiếu nhi.
Bác sĩ Giang là điển hình của lười biếng, không tập thể dục, thành tích thể chất hồi đi học đứng bét lớp, chạy nhanh bằng Bạch Kỳ đầu óc ngu si tứ chi phát triển mới là lạ.
Buổi chiều người hầu ở Bạch gia đều bận rộn, bọn họ nghe thấy tiếng bác sĩ Giang la lối om sòm thì vô thức đưa mắt nhìn, sau giây lát tất cả đứng hình toàn tập.
Đây là cách trị liệu mới của bác sĩ Giang?
Độc đáo… ha?
Bác sĩ Giang chống hai tay đầu gối, lưng còng 90 độ, thở hổn hển, mắt thấy Bạch Kỳ đã chạy ra khỏi nhà, hắn nóng lòng nói với những người hầu xung quanh.
“Đuổi theo đưa thiếu gia về, thiếu gia chưa khỏi ốm đâu! Nhanh lên!!”
Mấy người hầu chợt bừng tỉnh đại ngộ, vứt bỏ công việc thi nhau truy đuổi Bạch Kỳ, cả Bạch gia xôn xao hẳn lên.
Nói sang Bạch Kỳ, anh làm sao biết Tinh Lạc ở đâu mà tìm.
Bạch Kỳ đứng lạc lõng ở trên đường lớn, đường khu nhà người giàu không nhiều xe cộ như đường khu bình dân nhưng tuyệt đối cũng không ít, ô tô đi lại nườm nượp, lại còn phóng nhanh vượt ẩu.
Vì không có cảnh sát giao thông hay công an nên bọn họ lái xe vô cùng tùy tiện.
Bạch Kỳ nhìn trái ngó phải, hoang mang tột độ, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đi bên nào?
Tiểu Lạc đã rẽ bên phải hay bên trái?
Bạch Kỳ mặc đồ ngủ ngơ ngác, anh bất tri bất giác đã tiến ra giữa đường, mấy con xe ô tô không thể không bẻ tay lái tránh đâm phải anh, có chủ xe mở cửa kính mắng chửi thô tục.
“Thằng điên! Thích chết à?!”
Bạch Kỳ nhăn mày, không trả lời anh ta, môi hơi tái đi.
Không phải anh không muốn trả lời, mà là anh không trả lời được, cảnh vật trước mắt anh mờ dần, đầu óc quay cuồng.
Bạch Kỳ tỉnh dậy không lâu, nói cách khác anh sốt vẫn hoàn sốt, chỉ vì lo lắng Tinh Lạc giận nên bùng phát sức lực tạm thời.
Chạy một đoạn dài từ dinh thự Bạch gia đến đây, sức lực của anh đã sớm cạn kiệt.
Bạch Kỳ lắc lắc đầu, cảm giác mệt mỏi không những không tan đi, ngược lại còn dày đặc hơn.
Trong cơn mơ hồ, anh nghe thấy thanh âm khẩn trương của bác sĩ Giang.
“Thiếu gia, cẩn thận!!”
Bác sĩ Giang và người hầu Bạch gia đằng xa thấy tình hình không ổn, Bạch Kỳ thì chân như mọc rễ không chịu di chuyển, phía tay trái anh có một con xe moto phi như bay, vừa nhìn là biết dân chơi tốc độ.
Nguy hiểm quá!
Bạch Kỳ không hiểu chuyện gì nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể vẫn có.
Bác sĩ Giang vừa dứt lời, anh lặp tức nghiêng người tránh.
Kẻ lái xe moto rõ ràng cũng trông thấy Bạch Kỳ, nhưng mà tên đó ác ý cố tình không nhân nhượng.
Rầm!
Bạch Kỳ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tuy không bị tông chính diện, cơ mà lại bị bánh xe moto sượt qua khiến ngã bổ nhào, lăn bốn, năm vòng, đầu đập xuống vệ đường chảy máu ròng ròng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Thiếu gia!”
Bác sĩ Giang hốt hoảng, hắn lao tới nâng Bạch Kỳ dậy, kiểm tra miệng vết thương.
May mắn vết thương nhìn bên ngoài thì đáng sợ nhưng thực tế không quá nghiêm trọng, nhiều nhất khâu vài ba mũi.
Chậc!
Kẻ lái xe moto hơi dừng lại chậc lưỡi, khuôn mặt giấu dưới mũ bảo hiểm chẳng phân biệt được đang hả hê hay thất vọng, hắn rú ga phóng đi tiếp, bỏ mặc đám người Bạch gia loạn thất bát tao.
Bảo vệ Bạch gia có mặt muốn đuổi theo chặn đường đã không kịp, tức giận chửi bới.
“Thể loại người gì vậy? Lương tâm cho chó ăn hả?!”
Bác sĩ Giang bất đắc dĩ vẫy tay, nói.
“Chuyện cấp bách bây giờ là mang thiếu gia về nhà chữa trị đã, còn con xe kia… sau đó check lại camera trên đường để xem biển số xe.”
Với thế lực của Bạch gia, tìm kiếm chủ nhân biển số xe hẳn là không vấn đề gì.
………..
Chưa thấy ai xui xẻo như Bạch Kỳ, lần thứ hai ngất trong ngày, lần thứ hai phải gồng mình đấu tranh tỉnh lại.
Thế nhưng thân thể mệt mỏi cộng thêm chấn thương ở đầu làm lần thứ hai hôn mê của Bạch Kỳ kéo dài tận hai ngày.
Quản gia Châu Phúc sau vụ Bạch Kỳ bị xe tông thì tự trách lẫn sợ hãi, ông ta không dám lơ là anh một phút giây nào nữa, ngày đêm túc trực cạnh giường bệnh.
Khi Bạch Kỳ mở mắt, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là bóng lưng của Châu Phúc đang quản giáo người làm.
Bạch Kỳ lặng yên không tiếng động quan sát các thiết bị y tế hiện đại bày biện khắp phòng, giơ cánh tay còn đang truyền dịch sờ vùng trán băng bó cẩn thận, khẽ xuýt xoa.
Giao quyền làm chủ thể xác cho tên ngốc kia thật không đáng tin!
Mới qua chưa đầy một tháng từ lần cuối anh xuất hiện mà đã bị thương ra nông nỗi này, vô dụng!
“Hừm!”
Bạch Kỳ lạnh nhạt hắng giọng thu hút sự chú ý của Châu Phúc, ông ta ngoái đầu, lão lệ tung hoành.
“Thiếu gia của tôi ơi, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi! Còn thấy đau ở đâu không?”
Châu Phúc mong Bạch Kỳ tỉnh còn hơn mong được bế cháu ngoại, Bạch Kỳ có mệnh hệ gì thì ông ta ăn đủ với Bạch Cố.
Bạch Cố gọi điện thoại trách cứ ông ta không làm tròn bổn phận, nhưng Bạch Cố không thể về nước ngay được.
Sau khi xác nhận Bạch Kỳ không nguy hiểm thì ông cố nán lại để đàm phán nốt bản hợp đồng lớn, ngày mai sẽ lên chuyến bay sớm nhất.
Bạch Kỳ lắc đầu, con ngươi sâu thăm thẳm hoàn toàn thấu triệt, vẫn là gương mặt điển trai quen thuộc ấy nhưng bớt đi một phần ngây ngô, thêm vào một phần nghiêm nghị, bớt đi một phần vô tư, thêm vào một phần thâm trầm bất định, bớt đi một phần vui cười, thêm vào một phần băng lãnh.
Anh mở miệng nói chuyện, giọng nói bình ổn, khàn khàn.
“Châu quản gia, rót cho tôi cốc nước, độ ấm 35 độ C.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...