Không đợi Tinh Lạc đi hỏi rõ Bạch gia thì cô đã quên béng nó vì thông báo bất ngờ của đoàn làm phim “Dụ Ngôn”.
“Dụ Ngôn” cực kỳ hot, đoàn làm phim quyết định làm một buổi concert cho các diễn viên trong phim, coi như gửi lời cảm ơn đến người hâm mộ mà khán giả.
Bận rộn cho concert, Tinh Lạc nguyên nửa tháng chuyên đi sớm về muộn, không có thời gian dành cho Bạch Kỳ.
“Tiểu Lạc lại đi làm sao?”
Bạch Kỳ đầu tóc rối bời ngồi ăn sáng, nhăn nhăn nhó nhó hỏi cô gái ăn mặc tươm tất đang đi xuống lầu.
Anh đang khó chịu!
Cực kỳ khó chịu!
Tinh Lạc cười phớ lớ, cướp lấy miếng xúc xích còn thừa trong đĩa Bạch Kỳ cho vào miệng, rồi lại dùng bàn tay dơ ấy xoa đầu anh, nói.
“Ở nhà ngoan nha, tối về tôi mua quà cho.”
Bạch Kỳ giận dỗi hất tay Tinh Lạc ra, không nói không rằng quay mông đít về phía cô.
Tiểu Lạc lần nào đi làm cũng nói như vậy! Kết quả thì sao? Buổi tối cô về không phải nằm lăn ra ngủ thì là cắm mặt vào máy tính không biết làm gì.
Quà của anh chắc vẫn còn đang nằm ngoài tiệm!
Đợi mãi không thấy Tinh Lạc lên tiếng dỗ dành, Bạch Kỳ tò mò lén lút ngoái đầu lại nhìn, sau đó trực tiếp hóa đá, một trận gió nhẹ thổi qua… biến thành bột phấn nhẹ nhàng bay đi.
Bóng dáng của Tinh Lạc đâu không thấy, chỉ thấy sữa trong trong cốc của anh đã không cánh mà bay!
Tiểu Lạc xấu, Kỳ Kỳ không muốn chơi với Tiểu Lạc nữa!!
Tinh Lạc lúc này đang yên vị trên xe ô tô, bên mép cô vẫn dính thứ gì đấy trăng trắng.
Được tài xế Bạch gia nhắc khéo, cô vội lôi gương ra soi, đầu lưỡi liếm một vòng sạch bay tang chứng vật chứng dư thừa.
Ngọt!
Bạch Kỳ cô đơn chống cằm, ngắm con chuột bạch chật vật chạy trong guồng quay, thở dài thườn thượt.
Căn nhà không có ông nội cũng không có Tiểu Lạc sao mà yên ắng quá, hàng loạt đồ chơi bày xung quanh anh không hứng thú chút nào.
Cầu mong cho Tiểu Lạc nhanh về…
Một người hầu gái đi lướt ngang thấy vậy cười mở miệng.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân bận chuẩn bị concert, anh đừng giận cô ấy.
Nếu anh buồn thì kêu bảo tiêu đưa ra ngoài chơi, lâu lắm rồi anh không một mình ra ngoài.”
Không sai, từ khi Tinh Lạc sống cùng Bạch Kỳ thì cả ngày anh duy độc quấn quýt lấy cô, những thú vui khác đều bị ném sau đầu.
Bạch Kỳ mù mờ ngước mắt.
“Con sớt là cái gì?”
Người hầu không biết giải thích như thế nào cho thiếu gia nhà mình hiểu, cô ta đơn giản nói.
“Nó như một buổi ca nhạc lớn vậy, rất nhiều người, rất sôi động.”
Buổi ca nhạc? Như ở trong tivi?
Thì ra Tiểu Lạc đi chơi mảnh!
Bạch Kỳ thiếu chút nữa đập bàn, anh đi đi lại lại một hồi, trán nhăn tít, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình hình như bị bỏ rơi.
Hừ hừ, Tiểu Lạc không chơi với anh phải không? Thế thì anh sẽ tự đi tìm Tiểu Lạc! Tiểu Lạc có chạy đằng trời!
Bạch Kỳ không thể không cảm khái trí thông minh tuyệt đỉnh của bản thân, anh hỏi nhỏ người hầu ban nãy.
“Cái con sớt đó bao giờ tổ chức?”
Cô gái người hầu tra trên mạng, biết được địa điểm và thời gian của buổi concert ‘Dụ Ngôn’ báo lại cho Bạch Kỳ.
Thời gian vào ngay ngày mai, vé vào cửa cũng đã bán hết từ lâu rồi, bây giờ không có vé thì không vào xem được.
Nhưng Bạch Kỳ là ai? Anh là thái tử Bạch gia hàng thật giá thật, một cú điện thoại của anh gọi cho ông nội tận bên nước ngoài, anh muốn bao nhiêu vé có bấy nhiêu vé.
………
Hôm sau, concert ‘Dụ Ngôn’ chính thức được tổ chức, trên khán đài ngồi chật kín người, sân khấu trang trí lung linh huyền ảo, mang hơi hướng cổ phong.
Bên ngoài hội trường và hành lang thì đầy hoa tươi cùng băng rôn tiếp ứng của fan hâm mộ, trong đó có tập thể fan Tinh Lạc, không nhiều như nam, nữ chính nhưng rất khả quan.
Tinh Lạc mặc phượng bào như trong phim, phụ kiện trên đầu nặng mấy cân khiến cổ cô như sắp gãy.
Là ai nói câu ‘có chơi có chịu’? Cô đang dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ để chịu đựng đống trang sức này.
“Chị Tinh Lạc, nhiều người quá!”
Bao Tử, trợ lý mới mà quản lý Sơ Hạnh tìm được cho Tinh Lạc vài ngày trước ngó cái đầu nhỏ nhìn khung cảnh ồn ào nơi khán đài, nuốt nước miếng ừng ực.
Tinh Lạc cầm quạt mini dí sát vào mặt, ngồi hai chân banh ra không chút hình tượng, gò má ửng hồng, mồ hôi làm tóc mai bết dính lại, cô mở miệng.
“Bao Tử, lấy chị cốc nước, chết ngốt với bộ váy mất.”
Bao Tử là trợ lý mới vào nghề nên vô cùng nghe lời, sai gì làm đó, mặc cho Tinh Lạc không ư hử gì với câu nói trước của cô.
Không phải là Tinh Lạc không để ý Bao Tử, mà là do cô nói những câu vô nghĩa không chịu nổi.
Cái câu ‘nhiều người quá’ hôm nay cô đã nói tới năm lần rồi!
Tinh Lạc tu một hơi hết cốc nước chanh muối, đúng lúc tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm rền vang lên.
Cô đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai, lầm bầm.
“Sắp xong rồi, tiết mục cuối rồi.”
Concert ‘Dụ Ngôn’ chủ yếu là buổi ôn lại những thước phim kinh điển trong bộ phim, thay vì xem qua màn hình, người hâm mộ sẽ được trực tiếp chiêm ngưỡng diễn viên diễn trên sân khấu.
Ngoài ra, đây cũng là lúc các diễn viên thể hiện các tài lẻ làm thỏa mãn fan cứng, lấy lòng người qua đường.
Tinh Lạc được sắp xếp hai tiết mục đơn, một tiết mục tập thể.
Hai tiết mục đơn một ca hát, một diễn lại phân cảnh bi thương trước khi ‘hoàng hậu’ chết cô đều đã biểu diễn xong.
Tiết mục cuối này chính là tiết mục tập thể, tất cả các diễn viên từ chính đến phụ cùng tham gia.
Ca khúc tập thể xướng lên, là ca khúc chủ đề của ‘Dụ Ngôn’.
Diễn viên hát không hay như ca sĩ chuyên nghiệp, bất quá cũng tạm nghe được, không đến nỗi nào.
Hát xong, các diễn viên cúi đầu chào tạm biệt vai diễn, coi như chính thức thoát khỏi vai diễn, sau cùng chào tạm biệt người hâm mộ.
“Hoàng hậu Tiêu thị, tạm biệt mọi người!”
Du Tinh Lạc khàn giọng, vẫy tay với khán giả, trước mắt cô là biển lightstick đủ sắc màu, có tiếng người hô to tên cô, có người lại kêu vang tên hoàng hậu Tiêu thị.
Cũng giống như các diễn viên khác, một số fan hâm mộ mang quà và hoa lên sân khấu tặng Tinh Lạc, cô không cầm được hết nên trợ lý Bao Tử từ hậu trường chạy ra giúp đỡ.
“Chị Tinh Lạc, chị thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
Tinh Lạc mỉm cười thân thiện với thiếu nữ tặng hoa, cứ tưởng cô ấy là người tặng cuối cùng rồi không ngờ lại lòi ra thêm một người quen.
“Tiểu Lạc!”
Bạch Kỳ một tay cầm gấu bông to bằng nửa thân hình, một tay cầm đóa hoa hồng cũng đặc biệt bự mà bảo tiêu mua cho mình định tặng Tinh Lạc.
Bảo tiêu đằng sau tỏ ý muốn cầm hộ Bạch Kỳ nhưng lại bị anh cự tuyệt, tặng quà phải tự tặng mới có ý nghĩa!
“Bạch Kỳ? Sao anh lại tới đây?”
Tinh Lạc vô ngữ nhìn Bạch Kỳ tuấn tú lạch bà lạch bạch đi đến gần, phi thường buồn cười.
Cô không biết anh nghe từ ai về buổi concert, nhưng tự giác tặng gấu và hoa coi như cũng lãng mạn đấy.
Đạo làm chồng cứ từ từ học!
Bảo tiêu trưng bộ mặt vô cảm ẩn giấu dưới cặp kính đen dày cộp, trong lòng thì ngậm nước mắt.
Người mua gấu là hắn, người mua hoa là hắn, fan hâm mộ của Tiểu Lạc Lạc cũng là hắn, thiếu gia đây là ăn hôi.
Bạch Kỳ nhe hàm răng trắng bóc, xởi lởi nói.
“Kỳ Kỳ đến xem con sớt của Tiểu Lạc, Tiểu Lạc hát hay lắm!”
Tinh Lạc đảo mắt, nghĩ bụng… mẹ kiếp, bà đây là hát nhép đấy! Bà đây mù âm nhạc!
Thế nhưng cái vụ hát nhép thì chẳng ai dại mà nói ra miệng, để Tinh Lạc hát bằng giọng thật thì ban tổ chức sẽ phải xem xét lại việc chuẩn bị bông nhét tai cho toàn bộ người nghe.
“Cảm ơn Kỳ Kỳ.”
Tinh Lạc đưa tay muốn đỡ con gấu bông Bạch Kỳ đưa thì ‘bùm’! Sự cố đột ngột không mời mà tới.
Bạch Kỳ hậu đậu chân nam đá chân chiêu, lảo đảo vấp ngã sấp mặt.
Thế nhưng phản xạ của anh thì không chậm chạp như cái não anh, hai tay quơ bừa một phát cũng quơ phải vạt váy của Tinh Lạc.
Nói đến bộ phượng bào của Du đồng học, nhìn nó hoa lệ thế thôi, thực chất là hàng mua trên mạng, hàng loại hai, chất vải mỏng nhưng nóng khủng khiếp, đường may cẩu thả, sơ sài.
Bạch Kỳ túm váy tinh Lạc, trong đầu cô và trợ lý Bao Tử không hẹn cùng hiện lên suy nghĩ.
Ăn cám rồi!
Xoẹt!
Vạt váy đáng thương không chịu được trọng lượng của Bạch Kỳ rách mất một nửa, đáng ghét lại rách đúng nửa bên trái.
Mà bên chân trái Tinh Lạc có cái gì? Mọi người biết rồi đấy…
Không gian khán đài lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Trên màn hình to chiếu rõ ràng hình ảnh sân khấu, Bạch Kỳ ngã bổ nhào, Tinh Lạc với bộ váy nham nhở, bàn tay giơ giữa không trung khẽ run rẩy.
“Ai ui… đau đau.”
Bạch Kỳ xoa đầu bò dậy, anh nhìn thấy trong tay mình là mảnh vải ánh vàng, khóe mắt dần dần di chuyển, bắt gặp cẳng chân giả lồ lộ trước mặt.
Bạch Kỳ chột dạ mở to đôi mắt ngập nước.
Anh… anh… có lẽ đã làm sai cái gì đó.
Tinh Lạc hít sâu một hơi kìm chế xúc động muốn đánh Bạch Kỳ ngốc một trận, cô nhanh chóng ứng biến, giật lấy mic trong tay người dẫn chương trình, cất lời.
“Xui xẻo quá, bị mọi người phát hiện mất rồi.”
Ầm ầm!
Như sấm sét bổ xuống trời quang, phía dưới là một mảnh ồn ào, tranh cãi, nghi vấn không ngừng truyền vào tai Tinh Lạc.
Cô không hoảng loạn, bình tĩnh nói tiếp.
“Đúng vậy, tôi là người tàn tật, chính xác là tàn tật chân trái.
Xin lỗi fan hâm mộ, xin lỗi khán giả, chắc hẳn mọi người thất vọng về tôi lắm…”
Máy quay chớp thời cơ quay cận cảnh chân giả của Tinh Lạc, những khớp nối, những ốc vít chỉ cần là người có mắt đều nhìn thấy.
Tinh Lạc vốn không định công khai sớm, nhưng mà ai bảo người chồng ngốc của cô gây chuyện? Chuyện tốt không thấy đâu, chuyện xấu đầy rẫy, anh không phải đến tặng quà chúc mừng, anh là đến ám quẻ cô có phải hay không?
Tinh Lạc diễn xuất thần sầu nặn ra vài giọt nước mắt trong suốt, cô sờ cẳng chân giả lạnh lẽo không có hơi ấm, môi anh đào mấp máy, nấc nghẹn.
“Có ai không muốn làm người bình thường? Nhưng với tôi thì không thể… bởi vụ tai nạn bốn năm trước nơi đất khách quê người, không chỗ nương tựa, tôi bắt buộc phải cưa chân.
Những ngày tháng tập phục hồi chức năng, tập đi không khác nào tra tấn, tôi sụp đổ, tôi tuyệt vọng.
Thế nhưng…”
Ngừng lại lấy hơi, Tinh Lạc lau nước mắt, quật cường mỉm cười.
“Là ước mơ đã cứu rỗi tôi.
Tôi thích diễn xuất, tôi thích được đóng phim cho mọi người xem.
Vì vậy… ngày hôm nay, tôi đứng tại đây để theo đuổi ước mơ cả đời của mình! Cảm ơn mọi người đã lắng nghe!”
Nói xong, Tinh Lạc không ở lại trên sân khấu nữa, dắt theo Bao Tử quay về hậu trường.
Cô đi qua Bạch Kỳ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy thì thầm.
“Buổi tối tôi tính sổ với anh.”
Bạch Kỳ bất giác dựng tóc gáy, khóc không ra nước mắt.
Trong hậu trường, Bao Tử đỏ ửng mắt ôm chầm Tinh Lạc khóc rống.
“Là thật sao chị Tinh Lạc? Số chị khổ quá, huhuhu!”
Tinh Lạc hoa mắt chóng mặt vỗ vai Bao Tử, thập phần vô tình dội một gáo nước lạnh.
“Giả đó.”
Thực chất là nửa thật nửa giả.
Hả?
Bao Tử ngớ người, ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Chị nói gì cơ?”
Tinh Lạc cởi phượng bào rách vứt vào góc, bên trong cô có mặc đồ bảo hộ nên không sợ lộ hàng, cô thờ ơ đáp.
“Nếu chị không nói thế thì em cho rằng hiệu quả được như vậy ư?”
Cả khán đài toàn là tiếng cổ vũ và khuyến khích Tinh Lạc, còn có fan hâm mộ khóc thương cô.
Cố gắng vì ước mơ đáng quý cỡ nào? Bọn họ không nên soi mói, đay nghiến cô gái đáng thương này, sẽ gây nghiệp.
Tinh Lạc thay xong quần áo liền theo lối phụ lặng lẽ về thẳng Bạch gia hỏi tội Bạch Kỳ, còn Bạch Kỳ… anh đang phân vân về việc có nên về nhà hay đi bụi…
Vụ việc nữ diễn viên phụ “Dụ Ngôn” là người tàn tật nhanh chóng leo lên vị trí hot search, cư dân mạng chia làm 2 phe đối đầu nhau.
Một phe bôi đen Tinh Lạc bán thảm, bạch liên hoa giả vờ tội nghiệp, một phe ủng hộ Tinh Lạc, bênh vực cô trên mọi mặt trận.
Tinh Lạc không quan tâm phe nào thắng, dù phe nào thắng đi chăng nữa thì cũng đẩy nội nổi tiếng của cô lên cao hơn.
Con đường hắc hồng cũng không tệ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...