"Anh muốn nói với em anh yêu em." Không biết có phải vì sốt cao hay không, Hạ Quang Hi hôm nay nói lên những lời này lại đặc biệt trôi chảy, một chỗ cũng không vấp.
"Anh muốn nói với em anh là tên ngốc." Anh thật rất ngốc, ngốc đến ngay cả thổ lộ cũng sẽ không, đáng đời bị mắng.
"Tổng giám đốc......"
"Không, hãy nghe anh nói, Jeanie, van cầu em để anh nói hết." Anh dùng ngón tay che môi cô lại, năn nỉ cô nghe anh nói.
"Vũ Hi nói đúng, anh ngay cả dũng khí thẳng thắn cũng không có. Nhưng anh không phải là cố ý, không biết tại sao, ở trước mặt em anh luôn nói bậy, luôn làm một số chuyện không nên làm, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy mình là một đại ngu ngốc." Ngốc dễ sợ.
"Anh mới không ngu ngốc, chỉ là quá kiêu ngạo." Hàn Dĩ Chân chỉ ra điểm mù của anh, có phần biện hộ giúp anh.
"Vừa kiêu ngạo vừa ngốc." Anh lắc đầu. "Anh không chịu thừa nhận thích một người phụ nữ ngoài tiêu chuẩn, không chịu thừa nhận mình thích thư ký của mình. Quan trọng nhất, là anh hậu tri hậu giác (*), anh thậm chí tới phòng quay chụp, mới phát hiện ra mình yêu em."
(*): một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
"Anh đã đến phòng quay chụp?" Hàn Dĩ Chân rất kinh ngạc.
"Ngày thứ nhất lúc em chính thức quay chụp, anh liền tới." Anh xấu hổ thừa nhận.
"Nhưng mà......" Nhưng mà anh giữ bí mật tốt, hiện trường cũng không có người phát hiện.
"Ngay cả như vậy, anh còn liều chết thuyết phục mình, chỉ vì chưa từng thấy qua mặt kia của em, mới có thể động lòng." Đây chính là vấn đề lớn nhất của anh; ngoan cố.
"Em cũng không định làm model luôn." Nhớ tới khi đó bọn họ tranh chấp, cô còn lòng trừ sợ hãi, mà còn cảm thấy không giải thích được.
"Anh biết, nhưng anh vẫn ghen tỵ." Anh hoàn toàn cởi bỏ lòng mình, hoàn toàn thổ lộ. "Anh ghen tỵ em và Vũ Hi gần gũi như vậy, căm ghét cảm giác hợp tác khăng khít giữa hai người, đó là độc quyển chỉ anh mới được hưởng."
"Em......" Nghe anh nói như vậy, Hàn Dĩ Chân ngược lại có chút do dự. "Thật ra thì, thật ra thì em và Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi cũng không phải hợp tác tốt như vậy, vẫn còn có chút vấn đề......"
"Em ấy không mang theo em cùng đi họp."
"Hả?" Cô kinh ngạc hỏi ngược lại. Hàn Băng Tâm
"Em ấy không mang theo em cùng đi họp." Anh nhắc lại một lần nữa.
"Anh...anh làm sao biết?" Cô thật cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì Hạ Vũ Hi không thể nào nói.
"Xem báo cáo cuộc họp nha!" Anh cười trả lời. "Nếu như em có tham dự cuộc họp, báo cáo tuyệt sẽ không viết như vậy, nhất định sẽ sinh động hơn một chút."
Nói anh không hiểu rõ cô, nói anh là đại đầu gỗ, nhưng thói quen của cô anh biết tất cả, cũng có thể tiếp nhận toàn bộ, đây là những người khác không làm được.
"Em thật sự rất muốn mắng anh." Để cô chờ lâu như vậy, nước mắt Hàn Dĩ Chân lã chã chảy xuống.
"Em mắng đi, anh thích nghe em mắng anh nhất." Mắng anh lười, mắng anh không tiến bộ, mắng cái gì cũng được.
"Em muốn mắng anh là đại đầu gỗ, ngay cả em len lén thích anh hai năm cũng không phát giác ra, anh thật rất không tiến bộ."
Mọi người đều nói trí khôn sẽ lớn lên theo số tuổi, thế nhưng anh lại chỉ biết quay ngược lại, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
"Thật xin lỗi, anh rất không tiến bộ." Mặc dù hơi muộn, nhưng anh vẫn ôm cô vào lòng thật chặt an ủi, bồi thường sai lầm quá khứ phạm vào.
"Thật xin lỗi, để em đợi lâu như vậy." Anh thật sự rất không nên. "Anh đoán năng lực của anh đối với tình yêu có chút kém, chỉ biết kiêu ngạo." Đây cũng là bệnh chung của ba anh em bọn họ.
D
"Lại còn nói biệt hiệu 『 thần tình yêu 』của anh, thật sự rất mất thể diện." Lần này đổi một phen nước mắt nước mũi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực giống như phát sốt.
Đ
"Anh là một thần tình yêu ngu ngốc." Anh giơ hai tay đầu hàng, vô cùng muốn ném biệt hiệu này ra ngoài, nhưng dường như không ai chịu nhận.
L
"Hơn nữa anh còn bị một người trung tính bất nam bất nữ hấp dẫn, càng mất mặt." Cô thủy chung không quên được lời anh đã nói, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh.
Q
"Tha cho anh được không?" Anh rên rỉ, thật là muốn đập đầu vào tường. "Em không phải người trung tính, quá khứ là anh quá vô lại, anh không phải đã bị trừng phạt?"
Đ
Hạ Quang Hi chỉ chỉ trán mình.
"Đúng rồi, anh vẫn còn phát sốt!" Lúc này cô mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, che miệng kêu to.
"Mau giúp anh hạ sốt." Anh thật vui mừng rốt cuộc có thể nói sang chuyện khác, không quay quanh người trung tính nữa. "Em có biết, nếu như anh sốt thành ngốc, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của tập đoàn."
"Như vậy tiền lương của em......"
"Có thể sẽ không được phát -- đợi chút, em nói 『 tiền lương của em 』?" Phải hồi lâu, anh rốt cuộc phát hiện dụng ý của cô.
"Ừ." Hàn Dĩ Chân dùng sức gật đầu. "Em nghĩ em vẫn quen đi chung với anh làm việc, chính anh nói rồi mà! Chúng ta là một đôi trời đất tạo nên, trời sinh sẽ phải ở chung một chỗ."
"Jeanie!" Hạ Quang Hi đã cảm động đến nói không ra lời, điều này đại biểu tất cả đã mưa tạnh trời trong, cô lại lần nữa trở lại bên cạnh anh.
"Chỉ là, vẫn phải qua sự đồng ý của Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi mới được." Anh là bà mối của bọn họ, lại là đại ân nhân của cô, không có anh, đến nay cô vẫn chỉ là đứa ngốc hiểu được dâng hiến, không hiểu được tranh thủ.
"Em ấy sẽ gật đầu đồng ý, anh hiểu em ấy." Hạ Quang Hi mặt ngoài nói như vậy, thật ra thì trong lòng đánh em họ anh nếu dám không thả người, thì sẽ chủ ý vứt em ấy xuống biển làm mồi cho cá mập. Nhưng anh sẽ không ngu ngốc nói cho Hàn Dĩ Chân, nếu không cô lại muốn náo cách mạng.
"Jeanie." Đã trải qua nhiều như vậy sóng gió, anh mới thấy rõ sự thật.
"Hả?" Hàn Dĩ Chân trừng lớn mắt nhìn anh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Anh yêu em." Cô rốt cuộc lại trở về bên cạnh anh, thật tốt.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
"Nhanh nhanh nhanh, Jeanie, anh muốn tới không kịp rồi!"
Không tới chín giờ, Hạ Quang Hi chạy như bay tới công ty, một bước vào phòng làm việc liền oa oa kêu to.
Hàn Dĩ Chân lập tức từ trên ghế đứng lên, đưa tay bắt cổ áo anh lại, kéo anh về phía mật thất, tự mình giám sát anh rửa mặt.
Động tác của Hạ Quang Hi vẫn vụng về trước sau như một, dao cạo râu như thế nào cũng cầm không được, Hàn Dĩ Chân nhìn không được, không nói một tiếng lấy đi dao cạo râu trên tay anh, cạo râu cho anh.
"Anh tối ngày hôm qua uống đến mấy giờ?" Cô vừa giúp anh cạo râu, vừa hỏi thăm lịch trình của anh. Thề câu trả lời của anh nếu có sơ xuất, liền một đao từ cổ họng của anh cắt xuống.
"Năm giờ." Hạ Quang Hi mặt bất đắc dĩ. "Anh anh nói gì cũng không chịu thả người, anh chỉ đành liều mình bồi quân tử, cùng anh ấy uống tới cùng."
"Tổng giám đốc Hạ Hãn Hi đâu rồi, anh ấy cũng mặc kệ sao?" Câu trả lời của anh khiến cô rất hài lòng, ít nhất anh không phải lăn lộn trên giường phụ nữ nào đấy, nhưng cũng bất bình thay anh.
"Em nói em ấy ư!" Hạ Quang Hi hừ nói. "Tên kia căn bản sẽ không để ý đến anh cả anh, em biết tình cách của em ấy vốn tương đối bản thân, lúc thoải mái nghe em oán trách đôi câu, lúc không thèm để ý người khác, quay đầu liền đi, đâu còn có thể trông cậy vào em ấy."
"Đây không phải là đặc sắc chung của ba anh em các người sao?" Cô cũng không thừa nhận đây là độc quyền của Hạ Hãn Hi, chỉ là rõ ràng hơn anh một chút mà thôi.
"Jeanie! Em rốt cuộc là giúp ai?" Hạ Quang Hi không nhịn được kháng nghị, trải qua nhiều mưa gió như vậy, cá tính có lời nói thẳng của cô hoàn toàn không thay đổi, không có chút tiến bộ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...