Editor: L’espoir
Có cuộc gọi gọi đến, số điện thoại này rất dễ thấy, cô căng da đầu bắt lấy, “Alô?”
“Chị, tuần sau là sinh nhật của cô ấy, chị giúp em cho em ý kiến đi, cô ấy thích cái gì vậy chị?”
Là em trai ruột của cô, Chu Sênh Ca.
Được đó ranh con, tuổi còn nhỏ mà yêu đương cũng tích cực lắm há.
Nghe khẩu khí, ‘cô ấy’ này là người Chu Nhược Hành quen biết.
Chu Nhược Hành che dấu sự xấu hổ của, đáp lại: “Chuyện đó, chị mày cũng không rõ lắm đâu, tự mày tìm hiểu đi ha.”
Đuổi Chu Sênh Ca đi xong, WeChat nhắc nhở có tin nhắn mới.
Tiểu Chu, thứ hai tuần sau nhớ nộp cuộc phỏng vấn dự thảo đầu tiên cho huấn luyện viên Quách.
Nếu cơn bão đi qua vào thứ Tư, chúng tôi sẽ đến phỏng vấn đội trưởng đội bóng đá nữ Mai Trung, người đứng đầu đội bóng đá nữ của cô Vương Thuần đấy.
Cô lật lại lịch sử trò chuyện, lại xem ghi chú tên, biên tập viên tạp chí hàng tuần lão Lưu.
Bí ẩn trong lòng dần dần được hé lộ, những mảnh ghép nghi vấn bị bao phủ cũng dần dần được sáng tỏ.
Cô, 25 tuổi, với Chu Nhược Hành, đã kết hôn và chưa có con, cô là một phóng viên và là biên tập viên chuyên mục thể thao, đồng thời đang theo một đội bóng đá, đặc biệt là tin tức bóng đá nữ.
Nam Thiên Viễn đã ra ngoài, Chu Nhược Hành thật cẩn thận lại tràn đầy tò mò đi dạo trong căn nhà ‘của mình’, xem cô đã sống cuộc sống như thế nào trong tương lai.
Căn nhà không lớn, nhưng là một căn nhà phố nhỏ xinh và tinh tế.
Lối vào tầng một là một sảnh ngang rộng mở, phía sau ghế sô pha là góc đọc sách, những giá sách cao chót vót chất đầy những cuốn sách đủ thể loại và màu sắc.
Những cuốn sách viết về báo chí, phỏng vấn, biên tập bị xếp ở trong góc, trên gáy sách thậm chí còn phủ một lớp bụi bặm, xem ra đã lâu không có người đụng tới.
Ngoài ra không gian gần như hoàn toàn được lấp đầy bởi các cuốn sách chuyên nghiệp về kinh tế và quản lý, có rất nhiều tài liệu gốc và sách cổ.
Cô tiện tay rút một quyển ra nhìn, chỗ trống có một hàng chữ thảo tao nhã, cô đọc không hiểu nó viết về cái gì, xác suất lớn nó là của Nam Thiên Viễn, cô không có rảnh rỗi an tâm đọc những quyển này.
Ở hành lang dẫn đến phòng ngủ là một bức tường ảnh.
Phần lớn là ảnh một mình của cô và ảnh chụp chung của hai người, trong đó phần lớn là khoảnh khắc đặc sắc của cô khi chạy nhảy rồi sút trên sân.
Ngoài ra còn có mấy tấm rõ ràng là ảnh kỷ niệm khi đi du lịch, núi tuyết thảo nguyên, lặn và nhảy dù, hai người tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, dựa chặt vào nhau.
Tầng hai có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính là một suite lớn có ban công, trên tủ đầu giường có đặt một khung ảnh.
Chu Nhược Hành mặc một bộ quần áo đuôi én màu đen, Nam Thiên Viễn thì mặc lụa trắng, nép vào bờ vài cô như con chim nhỏ, còn cô như đắc ý đùa giỡn phụ nữ nhà lành, liếc xéo hắn.
Ha! Thật sự giống chuyện mình có thể làm ra!
Tầng ba là gác xép, được cải tạo thành một bảo tàng cá nhân nhỏ, toàn bộ đều là ‘chiến lợi phẩm’ mười mấy năm qua của Chu Nhược Hành.
Ảnh chụp chung, áo thi đấu, goods có chữ ký độc quyền của các ngôi sao bóng đá.
Nổi bật nhất là một quả bóng đá có in RUSSIA 2018 trên đó.
Ánh mắt cô sáng ngời, vừa định cầm lên nhìn kỹ thì chuông cửa vang lên.
“Chị dâu, anh Nam bảo em tới lấy giấy tờ.”
Người đứng bên cạnh cửa là một người đàn ông nhã nhặn, dáng người trung bình, rất gầy, đeo kính không gọng, trắng nớt, e dè.
Mặc áo sơ mi và quần tây, mang theo cặp da công sở, lịch sự và nhã nhặn.
Chu Nhược Hành không quen biết hắn, nghiêng người tránh ra, “Anh ấy không có nói với tôi.
Cậu có biết giấy tờ đặt ở đâu không, hay là cậu thử tìm xem?” Cho một người đàn ông xa lạ vào cửa không phải lựa chọn thông minh, nhưng cậu ta gọi mình là chị dâu, nói không chừng là người rất quen chăng.
“Làm vậy không tốt lắm đâu nhỉ, nếu không chị dâu gọi điện thoại cho anh Nam hỏi xem.”
Gọi cái con khỉ, cô làm gì mà biết được chuỗi ký tự ma quái nào trên điện thoại của mình là số của người chồng chết tiệt của mình chứ.
Người đàn ông thấy cô không có động tác gì, gọi cho Nam Thiên Viễn, ừm, ừm, biết rồi anh Nam.
Cúp máy xong rồi nói, “Anh Nam nói anh ấy để trên bàn làm việc.”
Chu Nhược Hành nhớ lại con đường mà cô vừa đi ngang qua, cô không nhìn thấy cái bàn nào cả.
Cô có chút sốt ruột, nhanh như vậy đã lộ ra chân tướng rồi sao, chuyện này nên giải thích như thế nào đây.
Người đàn ông chỉ vào đầu cầu thang, “Trong phòng làm việc của anh ấy ạ.”
Lúc này mới chú ý tới, còn có bậc thang xuống phía dưới.
Tầng hầm có hai cái giếng trời rất sáng sủa, trong phòng mở ra một làn gió mới, yên tĩnh, bí mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...