Editor: L’espoir
Từ nhỏ đến lớn, Huyền Phỉ Nhiên là hoa khôi của lớp do các bạn nam bình chọn.
Tập hợp tất cả các yếu tố tốt đẹp trong một chỉnh thể, nếu muốn nói về thiếu sót duy nhất, đó là lợi thế lớn nhất, quá đẹp.
Thế cho nên đẹp đến nỗi dính phải khí chất của kỹ nữ.
Khi Chu Nhược Hành chỉ biết đắm chìm trong niềm vui bóng đá, khi chạy điên cuồng trên sân cỏ xanh, Huyền Phỉ Nhiên hiểu được ý đồ khác của các chàng trai khi tìm cô ấy nói chuyện phiếm.
Theo lời của Huyền Phỉ Nhiên chính là, tui chưa từng nghĩ mình sẽ là hải vương, nhưng do trời cao giáng xuống cho tui một ao cá đấy thôi.
Có quá nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy, ngay từ đầu cô ấy còn phát thẻ người tốt nhưng cuối cùng rồi cung mệt mỏi, chán nản, lười quanh co lòng vòng, nói thẳng không hợp, không thích.
Nhưng gặp phải người có vẻ ngoài đẹp trai, vẫn sẽ đưa đẩy một phen, quay đầu lại tìm Chu Nhược Hành bình phẩm từ đều đến chân.
Chu Nhược Hành cho rằng cô ấy lại muốn cho cô xem ảnh của đối tượng mập mờ thứ N, không ngờ Huyền Phỉ Nhiên lại gửi cho cô một tệp TXT.
Mở ra liếc mắt mấy lần, Chu Nhược Hành ngồi thẳng, “Nếu bà cho tui xem cái này, tui đã không còn buồn ngủ nữa.”
Hai người tâm ý tương thông nhìn nhau cười xấu xa, chụm đầu vào nhau, khì khì khà khà với màn hình.
Chu Nhược Hành không am hiểu về phương diện tình cảm cho lắm, cô gái thuần khiết dành hết nhiệt huyết cho những người anh em của nhóm X, Huyền Phỉ Nhiên đu idol với cô.
Đại mỹ nhân vác một khẩu súng dài và một khẩu súng thần công ngắn để làm trạm tỷ, Chu Nhược Hành làm số liệu hết hố này hết hố nọ, hai người đu vô cùng vui vẻ.
Huyền Phỉ Nhiên gửi cho cô một bộ fanfic BL, kèm theo chút thịt.
Không phải thịt bã, mà là loại thịt kho tàu hẳn hoi.
—— Chỉ thấy gậy thịt của hai người kề sát vào nhau, đứng ở trên ban công, ẩn trong bóng tối.
Anh đưa tay bóp lấy háng cậu, di chuyển lên xuống, buộc cậu phải gọi anh là chồng.
Cậu không chịu, cắn cổ họng anh hỏi, ai là chồng, chồng của ai? Tần suất nhanh hơn, hô hấp trầm đục hòa vào nhau, theo từng tiếng thở hổn hển, quy đầu sung huyết, trướng đỏ, từng luồng tinh dịch phun ra, đánh vào đùi anh.
Họ…
A a a a, đôi mắt đầy sao, dì cười, không sống nổi không sống nổi mất thôi, Chu Nhược Hành kích động nắm chặt tay Huyền Phỉ Nhiên, vẻ mặt si mê ngốc nghếch.
Tiểu kịch trường trong tưởng tượng hay gì đó là hạnh phúc nhất.
Nam Thiên Viễn gọi cô ba lần, lần sau lớn hơn tiếng trước, mà cô vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới trên màn hình.
“Chu Nhược Hành, bài tập về nhà.”
“Bỏ ra.” Chu Nhược Hành tiện tay đẩy đẩy anh, đầu cũng không ngẩng lên, đầu ngón tay trượt màn hình, líu ríu thảo luận cốt truyện với Huyền Phỉ Nhiên.
Thành ruột non ẩm ướt ấm áp quấn lấy gậy thịt, hậu huyệt của cậu bị kéo căng… Nam Thiên Viễn haiz đi qua, tò mò, đọc từng câu từng câu ra.
Chu Nhược Hành hoảng sợ, tự lúc nào trên vai đã xuất hiện một cái đầu.
“Cái đồ thần kinh này!” Chu Nhược Hành giậm chân, buông điện thoại xuống quay lại đấm anh một cú.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không sợ bị đau mắt hột à.”
“Tui thấy bà liếc nhìn nhiều một cái mới bị đau mắt hột!” Đúng là xúi quẩy mà, môn văn lý lớp 12 không phải thi vào lớp trọng điểm khinh thường chúng sinh sao, lên lớp 12 làm gì lại quay trở lại lớp song song rồi, chính là để cười nhạo những người bình thường như bọn họ à.
“Bài tập toán về nhà.” Nam Thiên Viễn đứng bên cạnh cô, gõ gõ bàn học.
“Chưa làm.”
Sau đó ký ức có chút mơ hồ, cô và Huyền Phỉ Nhiên nói chuyện phiếm vài câu, ngáp một cái nói buồn ngủ, rồi nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Thức dậy một lần nữa, đã là tám năm sau, vào một ngày cuối tuần có bão.
Điện thoại di động, phải! Đây là thứ ngoài thân không thể vứt bỏ nhất của người hiện đại, Chu Nhược Hành luống cuống tay chân lục lọi, tìm được điện thoại di động có ốp lưng hoa văn hoa hướng dương của Van Gogh trên bàn ăn.
Bấm mở màn hình, không khỏi thầm mắng.
Chu Nhược Hành mi khi nào đã trở thành đứa trong não chỉ toàn là yêu đương rồi hả! Ảnh màn hình là ảnh chụp tự sướng của mi với Nam Thiên Viễn, xem ra hai người đều vừa mới tập thể dục xong, bên tóc mai hơi ẩm ướt, gò má ửng hồng, mặc quần áo khô ráo dành cho cặp tình nhân, đứng trên sân bóng đá.
Cũng còn may, tám năm sau đó vẫn còn chạy trên thảm cỏ xanh trong sân.
Chu Nhược Hành mở danh bạ ra, lại thất vọng.
Không hiểu nổi sao mình còn giữ lại thói quen mắc gớm lại quái dị như vậy.
Để đảm bảo an toàn, cô không bao giờ ghi thông tin về danh xưng của cha mẹ hay người nhà trong danh bạ, mà cô ghi nhớ số quan trọng trong đầu, khi có cuộc gọi gọi tới, nhìn vào bốn số cuối để biết đó là ai.
Đối mặt với một chuỗi lịch sử cuộc gọi với những số lạ, Chu Nhược Hành chưa bao giờ ghét mình như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...