Hắn bực bội trước sự kiên trì của cô.
Với giọng điệu trầm hơn, hẳn lặp lại.
"Tôi muốn nói chuyện với chủ nhân của nơi này.
Đưa tôi đến gặp anh ta."
"Tôi không muốn nói hai lần."
Người đàn ông hói đầu nheo mắt lại nhìn cô, bước tới để bày tỏ sự đe dọa.
"Liệu anh ta có xuống nếu tôi nói với anh ta rằng tôi muốn nói về cô vợ nhỏ xinh đẹp của anh ta không?"
Lông mày Ngô Huyền Sương nhíu lại.
Sự tò mò tràn ngập.
trong cô, cô nhìn anh từ đầu đến chân.
"Anh là ai?"
Vui mừng vì đã thu hút được sự chú ý của cô, hắn sửa cổ áo, nói một cách trịnh trọng.
"Ở thành phố này, tôi là người mà ai cũng sợ.
Cô thật sự không biết tôi?"
Cô nhìn thẳng hẳn, không có ấn tượng.
Như thể hiểu được suy nghĩ của cô, hẳn trả lời.
"Tôi là một người cho vay nóng."
Họ đang ở tầng hai của một quán cà phê yên tĩnh cách công ty của Trịnh Thừa Hạo vài dãy nhà.
Nếu cô định tìm hiểu xem người cho vay này muốn gì, cô cần phải làm trong bí mật.
Và nếu điều này liên quan đến tương lai của Trịnh Thừa Hạo, cô cần phải giải quyết nó một cách lặng lẽ.
'Tên đầu hói ra lệnh cho đàn em của mình đưa ra một tờ giấy mà hẳn đã chuẩn bị trước để đưa cho Trịnh Thừa Hạo làm bằng chứng.
"Tổng cộng bảy trăm triệu chỉ trong vòng chưa đầy hai tuần." Hắn giải thích khi đưa tờ giấy cho cô.
Khi cô lướt qua các giao dịch được ghi lại, hẳn tiếp tục.
"Tôi biết Diệu Linh được một thời gian.
Cô ấy thật đáng thương, vì vậy khi cô ấy nói muốn gia hạn thêm, tôi đã đồng ý.
Rồi sau đó cô ấy đến trả tôi với số tiền lớn như thế này.
Đây chính là điều mà tôi muốn nói với cô." Ngô Huyền Sương đọc kỹ tờ giấy rồi nhìn kẻ đòi nợ, giọng điệu của hẳn hoàn toàn phù hợp để kể chuyện, cô thấy bất ngờ trước những gì hẳn nói.
"Dù tôi là một người cho vay, nhưng tôi cũng làm ăn tử tế.
Tôi sợ Diệu Linh có được số tiền này bằng những việc bất hợp pháp, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tôi.
Vì vậy tôi mới cho người điều tra cô ấy.
Tôi không ngờ Lý Diệu Linh từ lọ lem chuyển thành công chúa." Hắn cười với vẻ thích thú.
"Cô biết không, cô ấy đã câu được cho mình một con cá vàng."
Đặt tờ giấy xuống bàn, cô dựa lưng ra sau ghế.
"Anh muốn gì?"
Điều chỉnh lại vị trí trên ghế ngồi, hắn nghiêng người về phía trước, đưa ra mười ngón tay.
"Khoản thanh toán mà cô ấy nợ tôi với lãi suất mười phần trăm."
Một nụ cười ranh mãnh nở trên môi cô.
"Mười phần trăm? Tại sao không phải là mười lăm hay ba mươi?”
Lông mày của hẳn nhíu lại, hản cảm thấy bị xúc phạm nhưng hắn vẫn nghiêm nghị, cảnh báo.
"Cô không biết mình đang đối phó với ai đâu, thưa quý cô xinh đẹp."
"Thật sao?" Cô hỏi sau đó nghiêng người về phía trước để chế nhạo hẳn.
"Đối với một người như anh, anh có nghĩ răng mình sẽ thoát khỏi tội danh lừa đảo khi giao dịch với các triệu phú không?"
Đôi mắt hẳn nhích lên, mở to một chút.
Chế giễu rằng hắn thảm hại như thế nào khi cố gắng moi tiền từ Trịnh Thừa Hạo, Ngô Huyền Sương nói.
"Anh nên suy nghĩ trước khi đi đến đây.
Tốt nhất là anh nên biến đi bởi vì giữa chúng ta, anh nghĩ cảnh sát sẽ nghe lời ai? Nói một cách công bằng, anh có tiền nhưng tôi có nhiều tài sản quý giá và nhiều tiền hơn thế nữa."
Sau khi đuổi tên cho vay nặng lãi đi, Ngô Huyền Sương trở lại công ty, sải bước trên hành lang về phía văn phòng của Trịnh Thừa Hạo.
Tâm trí cô nhồi nhét sự hoài nghi và mất tinh thần, cô nắm chặt lấy tờ giấy mà cô nhận được từ tên hói đầu.
Có khá nhiều thứ cô cân nhắc khi đi bộ trở về từ quán cà phê.
Nếu Trịnh Thừa Hạo gặp hắn, anh sẽ phải trả cho Lý Diệu Linh bao gồm cả tiền lãi mà hẳn yêu cầu.
Sau đó, hắn sẽ tiếp tục quay trở lại và đòi nhiều hơn cho đến khi Trịnh Thừa Hạo không còn gì nữa.
Sự sụp đổ đó tất cả là vì Lý Diệu Linh.
Vấn đề tiếp theo, Trịnh Thừa Hạo có biết về khoản nợ khổng lồ mà Lý Diệu Linh phải gánh trước khi kết hôn với cô không? Anh có biết cô đang sử dụng tiền của anh để trả nợ không? Anh có biết cô theo đuổi anh là vì tiền không?
Đoạn hồi tưởng về việc Trịnh Thừa Hạo nhảy xuống hồ bơi để cứu Lý Diệu Linh càng khiến cô tức giận hơn.
Rốt cuộc anh đã nhìn thấy điểm nào tốt đẹp ở cô mà khiến anh trở thành một kẻ ngốc như vậy?
Bàn chân cô dừng lại trước văn phòng của anh.
ở phía bên kia cánh cửa, Trịnh Thừa Hạo đang làm việc bên bàn.
Cô đang suy nghĩ xem mình nên làm gì.
Chẳng lẽ bây giờ cô sẽ đi thẳng vào trong và đưa cho anh tờ giấy đó, hỏi anh có biết chuyện gì đang xảy ra không, liệu anh ly hôn với Lý Diệu Linh? Nếu không, cô sẽ bảo anh chia tay Lý Linh.
Đối với mộ người có học thức như vậy, tại sao anh lại dễ dàng rơi vào bãy của một kẻ vô học? Là do anh yêu đến độ mù quáng chăng? Hay do anh quá ngây thơ, tin tưởng Lý Diệu Linh hết lòng còn cô lại là kẻ xảo quyệt?
Nhưng Ngô Huyền Sương không có quyền quyết định cuộc hôn nhân của anh.
Vấn đề duy nhất của Trịnh Thừa Hạo.
là cô muốn anh biết lý do tại sao Lý Diệu Linh kết hôn với anh.
Vì tình yêu hay lợi ích cá nhân?
Hít sâu một hơi, cô đặt tay lên nằm cửa và xoay nhẹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...