Quá tự ti, cô không thể nhìn anh, dù là nhìn trộm cũng không dám.
Vì cô quá run.
Cô căn môi dưới khi anh kéo cô lại gần mình hơn.
"Sau khi anh tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn." Anh nói, lời nói của anh chỉ thoảng qua bên tai cô.
"Tin được không?"
"Hả?" Cô hỏi nhanh rồi lại cảm thấy như co rụt lại.
"À vâng..."
"Anh không thể đợi cho đến khi em chính thức là thành viên của gia đình anh." Anh tiếp tục.
"Anh nghĩ là ba thực sự rất vui khi gặp em.
Vì ít nhất ông ấy sẽ ở bên cạnh con dâu của mình trong những ngày cuối đời.
Em nghĩ sao?"
Lý Diệu Linh giả vờ mỉm cười.
"Chắc là...
Trịnh Thừa Hạo tuôn ra niềm vui sướng, từng chút hạnh phúc mà cô ước mình có thể chia sẻ với anh nhưng cô không thoải mái dù cô đã cố thử băng mọi cách có thể.
"Nó diễn ra quá nhanh, anh cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, phải không?" Anh hỏi.
"Chỉ vài tuần trước, chúng ta bắt đầu gặp nhau.
Bây giờ em đang ở đây với anh.
Rất nhiều người sẽ gọi điều này là không tự nhiên, nhưng anh không nghĩ như vậy chút nào.
Cả một đời không đủ thời gian để biết ai đó.
Chúng ta thậm chí không hoàn toàn biết chính mình."
Khóe môi cô hơi nhếch lên trên.
"Em nghĩ đó là điều khôn ngoan nhất mà anh đã nói."
"Vậy à?" Anh hỏi
Lý Diệu Linh gật đầu, lần này cô mỉm cười thực sự.
"Em đang lo lắng, phải không?" Anh hỏi.
Đôi mắt cô nhìn lên anh trong một giây ngắn ngủi trước khi cô nhìn đi chỗ khác.
"Em có thể thành thật không?"
"Em cứ nói đi."
"Em..." Cô thừa nhận và cảm thấy tất cả sự căng thẳng thoát ra khỏi cơ thể mình.
"Ý em là...!em chưa từng làm điều này trước đây..."
"Em nghĩ là anh đã từng?”
Một tiếng cười vang lên khi cô ngước lên nhìn anh.
Nghiêng người về phía trước, anh nghịch ngợm búng nhẹ vào trán cô.
"Chúng ta sẽ quen với việc này từng bước một, từ từ." Anh đảm bảo.
"Anh cũng rất lo lắng.
Anh lo rằng liệu em có ổn khi sống trong phòng của anh không."
"Ừm.." Lý Diệu Linh nhìn xung quanh.
"Phòng anh rất sạch sẽ.
Em cứ nghĩ anh sẽ có nhiều thứ hơn, chẳng hạn như là đồ chơi hoặc một cái gì đó."
"Em nghĩ anh trẻ con giống như Gia Kỳ à?" Anh nói sau đó véo nhẹ vào eo cô.
Lý Diệu Linh kêu ối một tiếng.
Trái tim cô ngay lập tức đập thình thịch khi anh áp môi mình vào tóc cô.
"Giá như sáng mai anh không có lớp học, chúng ta dậy muộn hơn một chút." Che miệng, anh ngáp.
"Anh mệt quá."
Lý Diệu Linh nhìn anh, tâm trạng thoải mái hơn trước.
Mạnh dạn nghiêng người về phía trước, cô hôn lên má anh rồi năm xuống giường, kéo chăn đắp lên người.
"Chúc ngủ ngonl"
Nhằm mắi lại, cô lắng nghe tiếng anh cười.
Anh tắt đèn và trèo lên giường đắp chung tấm chăn với cô.
Trong một phút, cô lặng lẽ nằm đó, tự hỏi liệu anh có ôm mình hay không.
Khi anh không làm vậy, cô tò mò, quay qua thấy anh năm ngửa, đôi mắt lang thang trên trần nhà.
Sau đó, anh quay sang nhìn cô với một nụ cười.
Lý Diệu Linh mỉm cười lại.
Anh lật người sang một bên để nhìn cô.
"Chúng ta sắp kết hôn.
Em có thể tin được không?" Anh hỏi.
"Em có thể nói thật một lần nữa được không?" Cô hỏi.
"Không, anh không muốn nghe nữa." Anh trả lời một cách đùa cợt và vòng tay ôm cô.
Lý Diệu Linh vui mừng cho.
phép anh kéo cô lại gần, cô cảm thấy cằm của anh dựa vào đầu mình.
Không do dự, cô vòng tay ôm anh, nhắm mắi lại.
Cuộc sống thật tốt đẹp.
Cô nghĩ, chìm vào giấc ngủ.
"A, muộn rồi." là điều đầu tiên cô nghe được từ Trịnh Thừa Hạo vào buổi sáng hôm sau khi họ thức dậy năm giây sau đó, tranh giành ra khỏi giường, xô qua đẩy lại như thể họ.
là bạn cùng phòng lâu năm, rồi họ chạy đua đến tủ đựng đồ, lục tung cả tủ để lấy quần áo mới.
Sau khi mặc quần áo và tắm rửa trong vài phút mà cảm giác như vĩnh cửu, cô ra khỏi phòng tắm phát hiện Trịnh Thừa Hạo đang kéo khóa quần một cách thiếu kiên nhãn.
Với đôi mắt mở to, Lý Diệu Linh nhìn đi chỗ khác, cảm thấy anh lướt qua cô một lúc sau đó.
"Xin lỗi." Cô lẩm bẩm nhưng cánh cửa phòng tắm đã đóng lại.
Liếc nhìn xung quanh, Lý Diệu Linh đi về phía bàn lật vài trang sách trong lúc đợi anh ra.
Điều đó không mất hơn một phút.
"Em làm việc lúc mấy giờ?" Anh hỏi.
"Em vẫn còn một giờ nữa mới tới ca làm."
"Anh sẽ chở em tới đó luôn." Anh đề nghị nhanh chóng.
bước đến bàn bỏ tài liệu vào balo, đeo nó lên vai trước khi giục cô ra khỏi phòng.
"Cậu." Gia Kỳ hào hứng chào đón khi họ bước vào bếp để ăn sáng.
Mẹ của Trịnh Thừa Hạo đang ở bên bếp làm món trứng chiên.
Bà đặt đĩa trứng xuống khi họ ngồi vào bàn.
"Hôm nay con dậy muộn một chút." Bà nhận xét, không nói rõ là Trịnh Thừa Hạo hay Lý Diệu Linh, bà cũng không muốn biết.
Hạ tầm mắt xuống, cô cầm lấy thìa của mình.
"Hôm nay cô có thể chơi với con không?" Gia Kỳ chất vấn từ phía bên kia bàn.
"Cô phải đi làm." Lý Diệu Linh trả lời.
"Đi làm?" Cậu bé lặp lại.
"Giống như ông nội?" "Ừm...!nó không giống nhau nhưng uh...!Ừ."
"Con đi làm à?" Mẹ của Trịnh Thừa Hạo đặt câu hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...