Quyến Rũ Người Thừa Kế
Bà đau lòng lắc đầu, rơi nước mắt rồi hình dung Lý Diệu Linh và Lý Khäc Tiến lớn lên khổ sở như thế nào khi không có tiền bạc.
Những khó khăn mà họ đã phải chịu đựng trong suốt nhiều năm đã xé toạc trái tim bà vì bà đã bỏ rơi chúng.
Bây giờ bà vẫn không thể nguôi ngoai.
"Chắc hẳn có điều gì đó đã xảy ra vì chúng không nhận được số tiền tôi gửi." Bà khóc nức nở, bấu chặt chiếc váy dài vào lòng bàn tay.
"Con gái tôi sẽ không như thế này.
Con bé nên đi học.
Nó còn quá trẻ, nó không nên đi làm” Bà tiếp tục khóc cơ thể quăn quại vì tiếc nuối.
"Chäc chẳn đã có điều gì đó xảy ra với chúng.
Các con của tôi...!các con của mẹ..."
"Có mệt không?"
Mặt trời đã lặn, công viên vắng vẻ.
Những đứa trẻ la hét trước đó đã được các bà mẹ giục về nhà.
Người bán kem đã đi mất.
Trịnh Thừa Hạo vuốt mái tóc mềm mại của Gia Kỳ, cậu bé ngủ trên lưng Lý Diệu Linh sau khi hỏi cô có nuôi heo đất không mặc dù anh nói với cháu trai mình là không.
"Em không sao" Lý Diệu Linh nhìn về phía trước, đi chậm rãi, hai tay cô giữ dưới chân Gia Kỳ để giữ cho cậu bé không ngã.
"Lúc nhỏ em cũng thường hay cõng Khắc Tiến như thế này.
Trịnh Thừa Hạo mỉm cười thích thú.
"Hôm nay em có vui không?"
"Tất nhiên rồi" Cô nói với vẻ mặt tươi sáng.
Anh lặng lẽ đi bên cạnh cô như thể họ là một gia đình.
Anh thực sự không thể đợi cho đến khi họ chính thức đi trên cùng một con đường, cùng nhau sống dưới một mái nhà.
Anh đưa tay qua vén tóc mái của cô, tình cảm dành cho cô tràn ngập bên trong anh.
Anh tự hỏi Lý Diệu Linh muốn có con trai hay con gái?
Cô nhìn lướt qua anh với một nụ cười xinh đẹp, anh cũng nở một nụ cười với cô.
Sau khi tiễn cô đến căn hộ, anh trở về nhà, cẩn thận bế Gia Kỳ ra khỏi xe.
Cậu nhóc đã tỉnh nhưng vẫn còn buồn ngủ, ngay lập tức bám vào anh khi anh bế cậu vô nhà.
"Cậu ơi, cậu cười quá nhiều, miệng của cậu sẽ bị xé toạc ra làm hai." Cậu bé lẩm bẩm dựa vào vai Trịnh Thừa Hạo.
Câu nói khiến anh cười.
Gia Kỳ không nói chuyện nữa cho đến khi Trịnh Thừa Hạo đặt cậu xuống giường.
"Con thích bạn gái của cậu.
Lần sau chúng ta đi chơi tiếp được không?"
"Được chứ." Anh xoa đầu cậu bé một cách trìu mến.
"Giờ thì ngủ đi."
Sửa lại tấm chăn trên cơ thể nhỏ bé của cháu mình một lần nữa, Trịnh Thừa Hạo nhìn Gia Kỳ nhảm mắt lại sau đó bước ra ngoài.
Điều đầu tiên anh nhận thấy là quản gia, người chỉ đến vào thứ ba và thứ năm để dọn dẹp và mua sảm, đang đứng trong bếp thay vì mẹ anh như mọi ngày.
"Mẹ tôi đâu?" Anh đặt câu hỏi hơi bối rối khi nhìn thấy bà.
"Bà chủ không khỏe." Quản gia giải thích.
"Ông chủ dặn tôi khi nào cậu về thì lên phòng gặp ông ấy.
Ông chủ có chuyện muốn nói với cậu."
Trịnh Thừa Tuấn quay lại khi cánh cửa phòng ngủ mở ra, đứa con trai duy nhất của ông bước vào.
Không nói một lời, Trịnh Thừa Hạo ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
"Mẹ làm sao vậy ba?"
Khi lần đầu tiên nhìn Mã Tuệ Đồng, Trịnh Thừa Tuấn thấy bà là một phụ nữ hơi già một chút so với độ tuổi thích hợp để kết hôn.
Khi được thông báo điều đó, ông đã đi đón bà sau khi sắp xếp với những người được gọi là người thân của bà.
Trịnh Thừa Hạo ghét bà, từ chối gọi là mẹ nhưng qua nhiều năm bà đối với anh rất tốt như thể bà là người đã sinh ra anh.
Đưa mắt nhìn đứa con trai bướng bỉnh, Trịnh Thừa Tuấn nhận ra đây hẳn là duyên mệnh.
Trong thế giới rộng lớn này, con cái của họ bằng cách nào đó đã gặp nhau.
Và bây giờ trước khi chết, điều cuối cùng ông có thể làm là để Mã Tuệ Đồng thay ông nuôi dạy những đứa con của mình, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Vì ông biết nếu ông không làm như vậy, người phụ nữ sẽ dần chết từ bên trong.
"Đưa cô ấy đến đây." Ông ra lệnh.
Đứa con trai nhìn ông ngạc nhiên.
"Dạ?"
"Trước đám cưới, hãy đưa cô ấy đến, để nó thích nghỉ với cuộc sống ở đây." Ông nói.
"Sau khi tốt nghiệp, hãy kết hôn.
Từ nay về sau con sẽ trở thành người đàn ông của ngôi nhà này." Nhìn con trai mình, ông hỏi.
"Con có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
"Ba..."
"Hãy để cô ấy giúp mẹ con làm việc nhà." Trịnh Thừa Tuấn tiếp tục như thể Trịnh Thừa Hạo chưa bao giờ nói gì cả.
"Mẹ của con là một người phụ nữ cô đơn, Thừa Hạo à.
Đã đến lúc chúng ta bù đắp cho những sai lầm của mình."
"Ba đang nói cái gì vậy?"
Một lần nữa, phớt lờ con trai mình, ông nói tiếp.
"Vì vậy, hãy kết hôn.
Nếu con tin rằng con có thể yêu cô gái ấy trong suốt quãng đời còn lại của mình, ba sẽ cho phép con làm điều đó."
Trịnh Thừa Hạo mở tròn mắt, bị sốc bởi thông báo đột ngột.
"Hôn nhân không giống như khi con đang hẹn hò.
Khi con trao nhãn, có nghĩa là con trao mạng sống và cuộc đời của mình cho cô gái đó.
Con phải hứa với cô ấy rắng con sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để cho cô ấy hạnh phúc." Ông chân thành giải thích.
"Và lời hứa đó tuyệt đối sẽ không bao giờ bị phá vỡ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...