"Em không cần phải làm vậy." Anh vội nói.
"Anh không cần em phải thật đẹp đâu."
Cô đột ngột quay sang anh.
"Anh đang nói gì vậy? Em đi gặp ba mẹ của anh đó, không phải bạn anh."
Trịnh Thừa Hạo có vẻ ngạc nhiên nhưng bình tĩnh nói.
"Đừng lo lắng về chuyện đó.
Anh thích em như thế này."
Vài phút sau khi uống xong hai chai, Lý Diệu Linh nằm nhẹp xuống bàn, Trịnh Thừa Hạo dù hơi ngà ngà say nhưng vẫn có chút lý trí.
Anh cõng cô đi về phía khu chung cư của cô.
Cô áp mặt xuống vai anh, cánh tay lủng lắng phía trước anh, cô đắm chìm trong thực tế rằng ngày mai cô sẽ gặp ba mẹ anh.
Nếu điều này không diễn ra quá nhanh và hoàn hảo như cô muốn, cô không biết phải nói gì.
Nó đã diễn ra quá tốt.
Mặc dù mọi thứ đang suôn sẻ, cô ước gì anh sẽ bận tâm đến việc đề nghị một sự thay đổi.
Một sự thay đổi về ngoại hình nhưng không có gì cả.
Trịnh Thừa Hạo bước vào thang máy, ấn vào số 12.
Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên khuôn mặt cô vì quá phô trương răng anh bị mắc kẹt dưới phép thuật của cô, trong thời gian thích hợp, cô sẽ trở thành bà chủ của Trịnh gia.
Lý Diệu Linh nhắm mắt lại khi thang máy mở ra, anh bắt đầu đi về phía căn hộ của cô.
Lần này cô tự mãn mỉm cười khi anh do dự trước cửa căn hộ.
Chìa khóa năm trong túi quần sau của cô.
Chuyển trọng lượng của mình sang một chân, bàn tay của Trịnh Thừa Hạo do dự một lúc rồi thò tay vào túi quần của cô để tìm chìa khóa.
Lý Diệu Linh căn nhẹ môi để ngăn mình cười thành tiếng khi tay anh lướt qua túi mình.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trước khi anh ngoái đầu lại để chắc chẳn răng cô vẫn đang say ngủ.
Lý Diệu Linh diễn xuất khá tốt.
Trong giây tiếp theo, cô cảm thấy các ngón tay anh đang lướt qua mông mình.
Cô cố nén cười.
Anh làm một cách cẩn thận khi đẩy các ngón tay của mình vào bên trong dò dẫm quanh túi của cô, vật lộn để lấy chìa khóa trước khi rút chúng ra thành công.
"Cuối cùng đã lấy được rồi." Anh hét lên the thé trong sự chiến thắng.
Lý Diệu Linh mím chặt môi để tiếng cười không phát ra.
Mở khóa cửa căn hộ, anh bước vào phòng ngủ của cô.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường một cách cẩn thận, cô cảm giác anh để đầu mình xuống gối rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm cô đau.
Với đôi mắt nhắm nghiền, cô cảm thấy anh ngồi trên mép giường, ở đó một lúc.
Gần như được thúc giục mở mắt ra để tự mình tìm hiểu xem anh đang làm gì, cô cuộn tròn các ngón tay của mình thành nắm đấm bên dưới tấm chăn.
Trong giây tiếp theo, những ngón tay của anh lướt nhẹ trên khuôn mặt cô để vén tóc cô ra sau tai.
Anh ấy đang làm gì vậy? Cô có nên giả vờ đột nhiên thức dậy và yêu cầu một cốc nước?
Sau đó khom người xuống, anh hôn lên trán cô.
"Chúc ngủ ngon, Diệu Linh."
Đứng dậy, anh tắt đèn và đóng cửa lại.
Khi cánh cửa bên ngoài khép lại, cô ngồi dậy trên giường, đưa tay sờ lên trán, như thể để bắt lấy nụ hôn còn sót lại.
Khi Trịnh Thừa Hạo đến tìm cô vào chiều hôm sau, cô nhìn thấy anh ăn mặc giản dị với quần jean và áo phông.
Thông thường khi đến gặp ba mẹ, trang phục là yếu tố quan trọng nhất.
Trong trường hợp này, nó có vẻ không giống như Vậy.
"Sao anh ăn mặc xuềnh xoàng vậy?" Cô hỏi khi anh nằm tay cô.
"Anh muốn giống em." Anh nói với một nụ cười.
"Ngủ ngon không?"
"Đương nhiên rồi." "Tối hôm qua em say.
Em thấy trong người thế nào? Em có muốn ăn một chút gì đó trước khi đến nhà anh không?" Họ cùng nhau đi về phía xe của anh.
"Không sao đâu.
Em đã ngủ một giấc và thấy khỏe rồi." Cô đảm bảo.
"Nhưng mà...!khi nào chúng ta gặp ba mẹ của anh vậy?"
"Buổi tối."
"Vậy...!chúng ta làm gì bây giờ? Vẫn còn sớm” Cô hỏi với hy vọng cao về một sự thay đổi.
Anh quay lại nhìn cô.
"Chúng ta hẹn hò." "Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Chỉ cần đi với anh thôi." Anh nói, mở cửa xe cho cô.
Lý Diệu Linh liếc nhìn anh và ngồi vào trong.
Vài phút sau, họ ở trong rạp chiếu phim vừa ăn bỏng ngô trong khi xem một bộ phim hài lãng mạn.
Khi bộ phim kết thúc, cô định bước ra nhưng ai kia đã nắm chặt tay cô.
Trịnh Thừa Hạo dẫn cô lên sân thượng đến Vườn Hồng Sky lãng mạn.
Lý Diệu Linh há hốc mồm kinh ngạc trước những bông hồng được trang trí trên tầng thượng, đôi mắt cô đắm chìm trong những bông hoa xinh đẹp khi Trịnh Thừa Hạo dẫn cô về phía bàn của họ.
"Thích không?" Anh hỏi, ngồi vào chỗ ngồi đối diện với cô.
Lý Diệu Linh nhanh chóng gật đầu, quên đi buổi hẹn ăn tối sắp tới với ba mẹ anh.
"Thật đẹp.
Em chưa bao giờ đến nơi nào đẹp như thế này."
"Nếu em thích, anh sẽ dẫn em đi bất cứ lúc nào em
Lý Diệu Linh quay sang anh, khit mũi.
"Nhưng đi hoài một nơi sẽ khiến anh chán."
"Không đâu." Anh tuyên bố.
"Anh sẽ đi bất cứ nơi nào với em.
Vì anh đã chọn nơi này, những ngày tiếp theo em có thể chọn bất cứ nơi nào em muốn, ngay cả khi nơi đó chúng ta đã từng đi qua."
"Anh chắc hẳn là thích vung tiền lắm nhỉ?" Cô cười toe toét.
"Anh có thể làm nhiều hơn nữa." Anh nói.
"Chỉ sợ em thấy nhàm chán thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...