Quyến Rũ Người Thừa Kế
Vào lúc bảy giờ tối hôm đó, bãi cỏ lớn bên kia trường đại học nhanh chóng tràn ngập một đám đông hoang dã.
Âm nhạc bùng nổ, tất cả các sinh viên cùng nhau nhảy nhót hòa mình vào âm nhạc.
Những giai điệu giật gân, xập xình khiến tai Lý Diệu Linh như muốn thủng, trước sự thất vọng của cô, không có đồ uống giải khát nào được bán.
Chen qua đám đông dày đặc, Lý Diệu Linh và Đoàn Tố Mãn tìm thấy một chỗ trống bên lề đường, nơi họ ngồi trên bãi cỏ cách xa tiếng ồn, nhưng vẫn thấy rõ sân khấu.
"Đây có phải là sự kiện gây quỹ không? Thật nhàm chán." Lý Diệu Linh càu nhàu nhận xét.
"Cái gì?" Đoàn Tố Mẫn nheo mắt lại.
Sau đó läc đầu.
"Mình không nghe cậu nói gì."
Lý Diệu Linh hét lên vì ồn quá.
"Mình nói sự kiện này thật nhàm chán."
"Hả?" Một giọng nói hét lên đáp lại, hai cô gái nhìn xung quanh trước khi một người nam thanh niên cao lớn đi tới với đôi mắt mở to.
"Vậy thì theo bạn chúng tôi nên làm gì để cho.
nó bớt chán?”
Lý Diệu Linh nhìn anh một cách xấu hổ, cô sốc khi ai đó nghe thấy lời mình.
Sau đó, cô đảo mắt qua lại nói.
"Tôi không cố ý nói vậy đâu."
Anh cười hiền.
"Tôi biết.
Bạn có phải là sinh viên trường này không? Tôi chưa từng gặp bạn trước đây."
Lý Diệu Linh lắc đầu.
Người thanh niên mỉm cười với họ.
một lần nữa trước khi quay trở lại nhóm bạn của mình.
Lúng túng, Lý Diệu Linh tiến lại gần cô bạn xinh đẹp của mình và nói.
"Mình nghĩ chúng ta nên đi thôi."
"Mình cũng nghĩ vậy." Đoàn Tố Mãn đồng ý, họ cùng nhau đứng lên, đi về phía con đường trước mặt.
Cô xoa bụng.
"Mình thấy đói”
"Mình cũng vậy." Lý Diệu Linh nói, hai cô gái cùng cười trước khi quay lại khu chung cư để đi đến một nhà hàng gần đó.
Sau khi gọi đồ ăn và ngồi xuống một cái bàn cạnh tường, Lý Diệu Linh bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Nơi đây yên tĩnh và không có tiếng ồn vô vị bên ngoài nhưng nó chỉ kéo dài cho đến khi cánh cửa mở ra một lần nữa, cô nghe thấy một giọng nam.
"Chúng ta nên ăn gì đó." Ai đó nói.
"Tôi rất đói, tôi còn phải học cho kỳ thi ngày mai."
Nhìn theo hướng ồn ào, Lý Diệu Linh phát hiện ra một nhóm thanh niên, cảm thấy đôi mắt mình mở to khi cô thấy anh chàng trước đó đã nói chuyện với cô đang đi chung nhóm của họ.
Nhanh chóng quay lại, cô nghiêng người qua một bên.
Nhận thấy hành vi của bạn mình có vẻ gì đó là lạ, Đoàn 'Tố Mẫn hỏi.
"Có chuyện gì vậy?”
Cô lắc đầu.
Sau đó, Lý Diệu Linh nhìn lên, bắt gặp đôi mắt của cô bạn mở to.
"Ôi trời ơi...
"Gì thế?" Lý Diệu Linh tò mò hỏi.
"Người đó..." Đoàn Tố Mẫn thở phào.
Đột nhiên kinh ngạc, Lý Diệu Linh quay lại một lần nữa và thấy các chàng trai của đại học X đang ngồi xuống một cái bàn cách xa họ ở giữa phòng.
Ánh mắt cô lướt qua từng người trong số họ, bối rối không hiểu gì.
"Chuyện gì vậy, Tố Mẫn?" Lý Diệu Linh hỏi Đoàn Tố Mẫn.
"Đó là Trịnh Thừa Hạo." Đoàn Tố Mẫn thì thầm với cô.
"Anh ấy đang học quản lý kinh doanh trong lớp của mình."
Ồ!
"Ba anh ấy sở hữu một công ty rất lớn, anh ấy là con trai duy nhất.
Tất cả các sinh viên dù là nam hay nữ luôn cố gắng lấy lòng anh ấy để họ có thể được thuê vào làm trong công ty.
Hiện tại mọi người đều nói rằng ba anh ấy sắp chết, nhưng anh ấy vẫn chưa nói gì về điều đó." Đoàn Tố Mãn tiếp tục.
"Ai đó thậm chí còn nói rằng vì anh ấy là con trai duy nhất, nên rất có thể anh ấy sẽ thừa kế công ty cùng với khối tài sản lên đến hàng triệu đô la mà ba anh ấy đã kiếm được ở thời trẻ."
Lý Diệu Linh nhướng mày, quay đầu lại nhìn phía sau mình.
Rồi cô quay lại với Đoàn Tố Mãn, hỏi.
"Anh ấy là người nào đâu?"
Đoàn Tố Mẫn nhấc ngón tay lên chỉ.
"Chàng trai mặc áo.
sơ mi màu xanh lá cây.
Anh ấy đang ngồi xoay lưng lại với cậu đó."
Quay lại một lần nữa, Lý Diệu Linh nheo mắt nhìn vào tấm lưng vạm vỡ và mái tóc màu nâu nhạt.
"Ai đó?" Trịnh Thừa Hạo cảm nhận được có người đang nhìn mình nên quay đầu lại.
Anh thấy một cô gái nhanh chóng quay lưng lại với mình.
Anh cau mày nói với thăng bạn thân là Ôn Minh Long.
"Có cô gái nào đấy"
"Tôi nghĩ là cô ấy đang nhìn tôi." Người bạn của anh ngại ngùng mỉm cười, tay chống cäm.
"Cô ấy tiếp tục nhìn qua đây kìa"
Trịnh Thừa Hạo bật cười.
"Cậu nghĩ sao? Tại sao cậu không đi nói chuyện với cô ấy? Cậu nói răng cô ấy tham gia sự kiện gây quỹ của câu lạc bộ kinh tế phải không?"
"Tôi có nên không?" Ôn Minh Long nhướng mày sau đó đặt nĩa xuống.
"Tôi cá với cậu là tôi có thể lấy số của cô ấy cùng với tên và địa chỉ."
"Tôi sẽ cho cậu năm mươi đô la nếu cô ấy cho phép cậu đưa cô ấy về nhà”" Trịnh Thừa Hạo nói.
"Nói phải giữ lời đấy." Ôn Minh Long tuyên bố sau đó đẩy ghế ra sau và đứng dậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...