Quyến Rũ Người Thừa Kế
"Nói chuyện với cô ấy từ từ, mẹ chắc chắn là cô ấy sẽ hiểu thôi." Mẹ anh nói một cách hữu ích - đó là tất cả những gì bà có thể làm - sau đó quay lại phòng.
Cánh cửa đóng lại để lại anh ở đó một mình.
Nặng nề thở dài một hơi, anh đứng đó chìm trong sự bất lực.
Đây là lần đầu tiên anh hẹn hò vì anh muốn.
Nói với Lý Diệu Linh về buổi gặp mặt cũng được thôi nhưng anh sợ cô vướng vào lối sống thượng lưu của anh, sợ cô áp lực và không thích nghi được.
Sở dĩ anh có những suy nghĩ này là vì anh không biết mục đích chính của Lý Diệu Linh.
Khe khế hát, Lý Diệu Linh nhảy chân sáo trên hành lang, hai cánh tay vung qua vung lại.
Tâm trạng vô cùng vui sướng.
Cô bước vào căn hộ của mình một cách vui vẻ.
Kế hoạch của cô đang được thực hiện suôn sẻ, Trịnh Thừa Hạo đã rơi vào bẫy như cô mong đợi.
Không có gì cảm thấy tốt hơn là biết rằng cô đang điều động mối quan hệ theo cách mà cô thích.
Vui vẻ đi vào phòng tắm, Lý Diệu Linh đổ đầy nước vào bồn, với tay lấy chai sữa tắm có nhãn hiệu nổi tiếng - thứ mà cô không dám sử dụng dù chỉ một lần vì nó rất đắt.
Cô đã dành cả ba tháng lương mới mua được.
Nhưng tối nay, cô sẽ ngâm mình trong bồn tắm với chai sữa tắm này, vì mọi thứ cuối cùng đã diễn ra theo cách mà cô muốn.
Cởi bỏ quần áo, cô tháo dây buộc tóc rồi bước vào làn nước ấm với một tâm trạng thỏa mãn.
Nếu cô kết hôn với Trịnh Thừa Hạo, cô sẽ tự thưởng cho mình một bồn tắm mỗi đêm với những cánh hoa hồng và những chai sữa tảm đủ loại.
Viễn cảnh tươi sáng khiến trái tim cô lướt qua một nhịp.
Đó là cuộc sống mà cô muốn từ lâu.
Ôn Minh Long liếc nhìn lên với đôi mắt to tròn đầy tò mò và nghỉ ngờ khi Trịnh Thừa Hạo mang một cái khay chứa đầy các món ăn mà anh yêu thích, đặt xuống trước mặt.
Hôm đó là thứ Hai, họ đang ăn trưa cùng nhau.
Thay vì đi về phía Commons để mua những món ăn rẻ hơn, Trịnh Thừa Hạo đã tuyên bố sẽ chiêu đãi và dẫn anh đến phòng sinh viên với các món ăn kiểu tự chọn.
Bây giờ họ đang ở đây, ngồi tại một cái bàn cạnh cửa sổ đối diện với khuôn viên trường.
Một tia nắng chiếu vào lưng người bạn cao lớn khi anh chờ Trịnh Thừa Hạo lên tiếng.
Nhưng Trịnh Thừa Hạo vẫn im lặng.
Vừa gỡ xương cá, Ôn Minh Long vừa nhìn chăm chăm vào người bạn đang tránh ánh mắt của mình.
"Cậu đã không nói với tôi về ngày cuối tuần của cậu.
Buổi gặp mặt của cậu diễn ra như thế nào?”
Với tốc độ ánh sáng, Trịnh Thừa Hạo phóng tầm mắt sang chỗ khác.
Ôn Minh Long chớp chớp mắt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Bầu không khí mà Trịnh Thừa Hạo mang theo hoàn toàn nghẹt thở vì lúng túng.
Ôn Minh Long không thể chịu đựng được.
Ôn Minh Long đưa tay lên miệng ho húng hằng để thu hút sự chú ý của bạn mình.
"Tôi có đang nói chuyện với không khí à?" Ôn Minh Long đặt câu hỏi.
Thay đổi giọng nói, anh bắt chước giọng của Trịnh Thừa Hạo.
"Không, cậu đang nói chuyện với tôi."
Sau đó bắng giọng trầm đều đặn của mình, Ôn Minh Long tiếp tục.
"Vậy hãy kể cho tôi nghe về ngày cuối tuần của cậu đi.
Tôi muốn nghe cậu xác nhận những tin đồn về việc con gái của chủ tịch Ngô nóng bỏng như thế nào.
Hoặc...!cậu thực sự đã bị cô ấy quyến rũ?"
Thay đổi giọng của mình một lần nữa.
"Đúng vậy, cậu hoàn toàn nói đúng, Minh Long.
Cô ấy rất nóng bỏng và sexy, chúng tôi sắp kết hôn."
"Được rồi, dừng lại đi.
Cậu thật buồn cười." Trịnh Thừa Hạo lẩm bẩm với một cái cau mày ghê tởm.
Cười rạng rỡ, Ôn Minh Long nhét một đống thức ăn vào miệng.
"Tôi đã hoàn toàn thích thú với bản thân mình.
Tôi có thể tiếp tục nhưng tôi không nghĩ rắng cậu muốn nghe phần còn lại."
Tránh ánh mắt của bạn một lần nữa, Trịnh Thừa Hạo thốt lên bằng một giọng khó nghe.
"Tôi không đi coi mắt."
"Cái gì?" Ôn Minh Long hỏi.
"Tôi không nghe thấy.
Cậu bị làm sao vậy? Cậu không thể nói to hơn sao?”
Đột ngột quay sang thằng bạn, Trịnh Thừa Hạo buột miệng.
"Tôi nói rằng tôi không đi xem mắt vào cuối tuần trước.
Đôi mắt mở to, Ôn Minh Long nhìn thẳng vào mặt Trịnh Thừa Hạo bắt gặp dấu hiệu hối hận không thể nhầm lẫn.
"Ừm..." Ôn Minh Long thở phào có chút bối rối không hiểu tại sao Trịnh Thừa Hạo lại hành động như vậy.
"Tôi biết mà dù sao cậu cũng không muốn đi, cho nên..."
"Tôi đã ở bên Diệu Linh." Trịnh Thừa Hạo thú nhận tội lỗi, đôi mắt vẫn còn ở nơi khác.
Bầu không khí đã thay đổi.
"Cái gì?" Với giọng nói trầm lặng, Ôn Minh Long hỏi.
"Cậu đã..."
"Tôi và..." Bằng cách nào đó tìm kiếm sự can đảm, Trịnh Thừa Hạo nhìn anh.
"...Diệu Linh.
Chúng tôi...!chúng tôi đang hẹn hò."
Những cuộc trò chuyện ồn ào xung quanh họ như một làn sóng nhộn nhịp, sinh viên bận rộn ra vào tòa nhà, đi qua đi lại.
"Tôi xin lỗi." Trịnh Thừa Hạo xin lỗi một cách nghiêm túc.
"Tôi biết cậu thích cô ấy, cậu rất quan tâm đến cô ấ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...