"Em chỉ nói..." Cô ngừng một chút, giọng điệu sáng lên.
"Thừa Hạo, khi đã có một khoảng cách trong xã hội, lòng tham ăn mòn tâm trí của mọi người.
Mọi người ở cả hai phía của khoảng cách đó luôn muốn nhiều hơn những gì họ có, điều đó khiến chúng ta trở nên xa nhau hơn.
Nghĩ về nó theo một cách khác, em thích anh, anh thích vợ mình còn Diệu Linh lại muốn một thứ ở anh."
"Ý của cô là gì?"
Ngô Huyền Sương liếc nhìn xuống tờ giấy bên cạnh sau đó đẩy nó qua cho anh.
"Em hy vọng khoảng cách tồn tại trong xã hội không tồn tại giữa anh và vợ anh.
Em cũng hy vọng, cuộc hôn nhân của anh sẽ hạnh phúc, anh sẽ không phải mang theo mũi tên trong trái tim như em." Nhìn thấy vẻ mặt không vui nhưng phòng thủ ngày càng tăng trên khuôn mặt anh, cô nói thêm.
"Em nói chân thành đấy, Thừa Hạo." Liếc nhìn một lần nữa vào những tờ giấy, cô nói tiếp.
"Nếu anh biết những tờ giấy này có ý nghĩa gì, hãy tha thứ cho em vì ngày hôm nay.
Và nếu anh không thể làm như vậy, em hy vọng anh có thể tìm ra cách để được bình yên."
Ngô Huyền Sương rời đi mà không hề chạm vào khay thức ăn của mình.
Những tờ giấy mà cô để lại cho anh ăn mòn sự tò mò của anh, anh khao khát lật chúng lại để xem những thứ gì trên đó, liệu chúng có tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của anh hay không.
Vì vậy anh ăn trước sau đó mang tờ giấy lên văn phòng.
Sau khi trả lời vài cuộc điện thoại, anh quên mất tờ giấy đó và rời đi.
Lý Diệu Linh ở nhà một mình đợi anh.
Chiều tối trở về, anh đưa cô ra ngoài hít thở không khí một chút cũng như xin lỗi cô vì dạo gần đây anh quá bận, không có thời gian dành cho cô.
Anh cũng muốn có khoảng thời gian riêng tư với cô khi Gia Kỳ và mẹ anh không có nhà.
"Chiếc váy này anh chưa từng thấy trước đây." Anh nhận xét khi Lý Diệu Linh bước ra khỏi phòng, họ cùng nhau đi về phía cửa.
Nằm chặt tay anh, cô nói.
"Em đã đi mua säm lần nữa.
Anh không ngại đúng không?”
"Tất nhiên là không." Anh mỉm cười.
"Chỉ cần em thích là được."
Họ đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối và lái xe trở về nhà với cái bụng no đầy.
Chạy xe vào trong gara, họ tay trong tay tản bộ quanh khu phố.
"Chắc là gần đây em chán lắm đúng không?" Trịnh Thừa Hạo nói.
"Em có muốn đến làm việc ở công ty với anh không?"
Lý Diệu Linh ngạc nhiên nhìn anh.
"Nhưng em không biết gì về kinh doanh."
"Anh sẽ tìm một vị trí cho em." Anh đề nghị.
"Hoặc em có thể ngồi bên cạnh nhìn anh làm việc.
Anh nghĩ công việc này hợp với em đấy."
Khit mũi, Lý Diệu Linh nhẹ nhàng thúc khuỷu tay vào hông anh.
Trịnh Thừa Hạo kêu lên the thé, giả vờ bị đau và lắng nghe tiếng cười của cô mang lại nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt anh.
Nhẹ nhàng dựa đầu mình vào đầu cô, anh nhận xét.
"Điều này thật hạnh phúc.
Sau một ngày làm việc, không có gì tốt hơn là trở về nhà với em."
"Anh có mệt không?" Cô hỏi.
"Không." Anh trả lời sau đó nói.
"Hôm nay tự nhiên Huyền Sương nói với anh về đám cưới không tồn tại của cô ấy.
Anh cảm thấy mình may mắn hơn cô ấy."
"Chuyện gì vậy?”
"Bạn trai cô ấy đã lợi dụng cô ấy.
Họ đáng lẽ phải kết hôn, nhưng anh ta đã bỏ trốn với số tiền mà cô ấy định chỉ cho.
đám cưới của họ."
"Buồn nhỉ”
"Nhưng đừng nói về chuyện đó." Anh hôn lên má cô.
"Chúng ta về nhà đi."
"Anh là người đã đề cập chuyện đó mà." cô nhắc nhở.
Anh kéo cô lại gần mình.
"Ừ.
Giờ thì về nhà." Mỉm cười, anh cùng cô trở về nhà.
Điều đầu tiên Trịnh Thừa Hạo làm khi mở mắt vào sáng hôm sau là rên rỉ khi thấy Lý Diệu Linh đã thức dậy từ lâu.
Vòi hoa sen chảy ra từ phòng tắm nói với anh rằng cô đang ở trong đó.
Quay sang một bên, áp mặt mình vào gối cô đã nằm để ngửi mùi hương của cô, anh nhắm mắt lại.
Vài phút sau, anh nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, Lý Diệu Linh bước ra ngoài.
"Anh vẫn chưa dậy nữa à?" Cô nói, lau khô tóc.
"Anh sẽ đi làm muộn đấy" Cô gọi to hơn.
"Thừa Hạo, dậy đi."
Anh không chịu nhúc nhích, lắng nghe tiếng bước chân cô di chuyển xung quanh trước khi cuối cùng đi vòng quanh bên giường.
Nắm lấy cánh tay anh, cô lắc lắc.
"Em nói dậy đi.
Anh sẽ đi làm muộn đấy."
Đột ngột xoay người lại, anh kéo tay cô ngã xuống giường, hai tay ôm chặt cô.
"Em không nên dậy trước."
"Người anh đầy mồ hôi.
Đi tắm rửa đi, mặc quần áo vào." Cô mằng.
"Em đã ngủ với anh như thế này mà” Anh trêu chọc.
“Trịnh Thừa Hạo."
"Em thật là trẻ con." Anh cười.
"Vẫn còn xấu hổ vì điều này sao? Chúng ta đáng lẽ phải làm nhiều hơn..."
Tát nhẹ vào má anh, cô trừng mắt.
"Không được nói.
Anh đi làm đi, muộn rồi." Tặng anh một nụ hôn, cô thúc giục.
"Bây giờ, dậy được chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...