Hai tháng sau.
Khu trung tâm họp bàn dự án, sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng, dự án này đã làm rất lâu nhưng vẫn chưa đến nơi đến chốn.
Chú ý từng cử chỉ, từng chút hành động của vị giám đốc cao cao tại thượng, rất lâu sau mới thấy buông bản báo cáo xuống.
“Tuần sau thị sát lại khu vực này, nếu không ổn báo cáo lại cho tôi.
”
Ngạo Trần Bách nói xong cũng rời đi, trong đầu luôn bị việc khác chi phối đến mọi thứ lại chẳng thể thành.
Từng đoạn kí ức cũ, hình ảnh hiện về.
Hắn với Đan Hạ đã quen nhau lâu như thế, vậy mà lại có một ngày ngang nhiên rời bỏ đi chỉ vì đến với một kẻ khác.
Mọi thứ hiện tại đều rất ổn thỏa, nhưng vấn đề giữa Ngạo Trần Bách lại vẫn chẳng thể xong xuôi, hắn nhớ cô, nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ cả những cái nắm tay, từng chút một.
Đã từng tìm đến những người phụ nữ khác để quên đi, nhưng tất cả lại chỉ là vô dụng.
Không một lời nói, không câu từ biệt, khiến cho hắn phải hụt hẫng buông bỏ lại.
Nếu như đã thích ở cạnh người của Dụ Minh đến thế, Ngạo Trần Bách sẽ tự cướp lại mọi thứ.
Cho dù không muốn, Đan Hạ cũng chỉ có thể là người của hắn.
Bên trong khu biệt thự nơi ở của Ôn Thiệu Phong, dạo gần đây mọi thứ công việc đều đã được anh chuyển lại về làm việc thông qua màn hình, tất cả đều chỉ có thể chăm sóc chu đáo hơn cho Khương Nhã.
Trông thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, Ôn Thiệu Phong để xấp tài liệu xuống.
trước đó qua lời kể của Ngạo Trần Bách, Khương Nhã có thân phận rất bí ẩn, là người của tổ chức mà lão Chử Dịch đã hợp tác cùng.
Thế nhưng Khương Nhã lại phải theo đó trốn chạy lũ người của tổ chức, còn người của họ đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, chỉ cần nhớ lại đem hôm xảy ra vụ nổ kinh hoàng, có lẽ cũng đã không còn nữa.
Khương Nhã là người phụ nữ bên cạnh, phải do anh bảo vệ, bất cứ giá nào cũng không để lũ người đó làm hại.
Ngạo Trần Bách kéo ghế, sở dĩ hôm nay đến đây là thật sự có việc, nếu lật đổ Dụ Minh, một tay anh không hoàn toàn đẩy ngã được, nếu đã diệt cần phải diệt cỏ tận gốc.
“Chẳng phải tôi cứu người của cậu sao, cậu vẫn là nên báo đáp ân tình nhỏ này chứ nhỉ?”
Ôn Thiệu Phong hiểu vấn đề của Ngạo Trần Bách đang nói đến, ra hiệu mà nói tiếp.
“Tôi muốn cậu thu lại vốn đầu tư với người của Dụ thị.
”
Dụ thị hợp tác với tập đoàn SF qua bản hợp đồng dự án đã hơn bốn năm, nguồn vốn thu lại con số lúc nào cũng đạt mức cực đại, cao ngất ngưỡng, nếu bây giờ ngang nhiên hủy hợp đồng Ôn Thiệu Phong chắc chắn phải bồi thường một số tiền cực kì lớn, thế nhưng nó vẫn chẳng là gì so với khối tài sản hiện tại.
Nếu hủy hợp đồng, bên chịu thiệt hại người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là Ôn thị, thế nhưng khi xem xét khĩ càng, mọi thiệt hại đều đổ về bên người Dụ thị.
Tập đoàn SF hành động chuyên nghiệp thế nào mọi người đều biết, nguốn vốn lẫn năng lực kinh doanh của nhân lực lẫn chủ đều đứng đầu, nếu đột ngột hủy hợp đồng, kẻ thông minh sẽ nghĩ rằng vấn đề thuộc bên Dụ thị, từ đó những nhà đầu tư lớn bé cũng theo đó rút vốn.
Khoảng thời gian đầu có lẽ Dụ thị hưởng được số tiền bồi thường lớn từ tập đoàn SF mà sẽ lên mây, nhưng những khoảng thời gian sau sẽ tuột dốc không phanh, bởi không dưng bị tập đoàn có tiếng lên tiếng chủ động ngưng làm việc, thiệt vẫn rất nhiều.
Ngạo Trần Bách suy tính kĩ càng, đến lúc đó sẽ đẩy mồi ra thu hết về các nhà đầu tư, khi đó cổ phiếu của Dụ thị sẽ bị suy sụp, và cũng sẽ có nguy cơ là phá sản!
Ôn Thiệu Phong nhếch môi, rất hứng thú với suy nghĩ này của Ngạo Trần Bách.
Không nói nhiều lời liền đồng ý.
Thương trường hiểm trở là vậy, Ôn Thiệu Phong cứng rắn sát phạt là vậy, nhưng suy cho cũng vẫn là bại dưới tay của một người con gái.
Trở lại phòng, vàn tay vuốt ve gương mặt vẫn đương ngủ của Khương Nhã, trong vô thức không nhịn được cuối đầu xuống chạm lên đôi môi kia.
Đôi môi có chút nức nẻ, nhợt nhạt, Ôn Thiệu Phong cẩn thận xoa nhẹ đến khi nó trở lại căn bóng.
Dành hết tâm tư, cực kì kiên nhẫn chăm sóc cho Khương Nhã, những lúc thay đồ cũng đều do một mình anh thay, trên người cô giờ đây là những hương thơm thuộc về Ôn Thiệu Phong.
Lúc trước không để ý, một thân Khương Nhã nhỏ bé như vậy mà lại mang trên bản thân nhiều trách nhiệm, tiếp xúc với anh, nghĩ kế lên tất cả kế hoạch, và thật sự đến bây giờ Khương Nhã đã thành công, bởi anh thật sự đã bị cô quyến rũ lấy.
Sự quyến rũ này e là không thể thoát nổi, cũng chẳng có thuốc giải, bởi Ôn Thiệu Phong chỉ cần mỗi cô.
“Tôi muốn ngủ với em, là ngủ cả đời.
”
Mặc dù biết Khương Nhã sẽ không đáp lời, anh vẫn nói ra lòng mình, lúc trước lời chưa nói Khương Nhã đã chạy mất, lần này Ôn Thiệu Phong phải trân trọng mỗi khoảnh khắc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...