Khương Nhã bị kéo xuống thoáng có chút choáng ngợp nhưng vài giây sau đã tỉnh táo lại.
Chỉ là có điều, ban nãy cô không hề uống rượu, tại sao lại càng cảm giác cả người nóng ran như thế này.
Lão Tống cứ thế bổ nhào ngồi thẳng lên người, bàn tay già nua xoa lấy gương mặt trắng noãn đang ửng đỏ.
“Tính chạy sao, ban đầu vừa nhìn đã biết em là một kẻ không nghe lời rồi.
Đừng vội thế chứ, tôi sao để em đi dễ dàng như thế.”
Khương Nhã hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đảo một lần nữa khắp cả căn phòng.
Nến hương, mùi của thứ đó mới là thứ chính yếu kích thích cơ thể.
Cả cơ thể Khương Nhã dần cảm nhận rõ sự mất sức, lão già này thật sự rất khốn nạn!
Nóng rực, cồn cào, tựa hồ như có hàng vạn con kiến đang bò lúc nhúc trong cơ thể cô vậy, chúng muốn thoát ra ngoài, rất khó chịu.
Chỉ nghĩ đến đó, đôi môi cô đã cắn chặt đến bật ra máu, vị tanh nồng xen vào lưỡi nhất thời kéo cô bình tĩnh lại.
Lão Tống thấy hành động này thì liền cười khà khà, lộ ra cả hàm răng vàng ố, nụ cười trông vô cùng biến thái.
“Đừng phí sức...”
Lời chưa dứt bắp chân Khương Nhã đã đá thẳng vào hạ bộ của lão.
Cảm nhận rõ đau đớn lão liền ngã ra sau, hai chân quắp lại giữ lấy của quý, gương mặt tái mét, bàn tay chỉ trỏ về phía Khương Nhã mà hét lên.
“Mày, mày dám.”
Khương Nhã choáng váng đứng dậy, cô không những muốn đánh hỏng cái thứ chết tiệt đó, cô còn muốn giết hắn nữa!
Thế nhưng khắp cả căn phòng tràn đầy mùi nến hương, từng đợt khí không ngừng sọc vào mũi, nếu như chỉ cần ở đây lâu thêm vài giây thì kiểu gì người thiệt cũng là cô.
Khương Nhã xoay người mà chạy rời khỏi.
Ban nãy Ôn Thiệu Phong đẩy cô cho lão già này, ít nhiều lão cũng là đối tác, nếu như làm phật lòng chắc chắn mối quan hệ sẽ bị hủy bỏ.
Khương Nhã một mạch chạy thẳng đến nhà vệ sinh, vừa bước vào bàn tay đã vặn vòi nước, nước lạnh từng cơn liên tục đập thẳng vào gương mặt khiến cô dần tỉnh táo hơn.
Vừa tỉnh lại Khương Nhã đã ngồi xụi lơ xuống, dựa vào thành bồn nước mà thở phào, đôi môi vì bị cắn mà đã tróc một lớp da dến chảy máu, vẫn đỏ thẩm một mảng trên môi vô cùng nhức mắt với người
nhìn, lâu lâu vẫn không ngừng rát lên từng chút nhẹ.
Cũng may chỉ là hương tình, nếu là thuốc thì cô sẽ không biết bản thân có thoát được không.
Ngay lúc này, tại căn phòng của lão già, một đám nam nhân đạp thẳng cửa mà xông vào.
Trợ lý Quyết đẩy đẩy gọng kính trên mặt, ánh mắt dò xét xung quanh.
Chỉ thấy mỗi lão già đang run rẩy nằm phía dưới, bóng dáng Khương Nhã chẳng có lấy.
Ban nãy ông chủ bước ra trong bộ dáng vô cùng đáng sợ, ngoài mặt thì vẫn im lặng nhưng lửa đã sôi từ lúc nào.
“Kêu người đem cô ta ra.” Một câu nói không đầu không đuôi khiến người khác run rẩy.
Trợ lý Quyết vừa nghe đến đó liền lập tức hành động, rõ là để tâm sao cứ phải cao ngạo như thế.
Hai người kẻ lưu manh người gian xảo mà kết hợp thật sự rất ổn.
Lão Tống đang rên rỉ ôm chặt lấy của quý của mình, gặp đám nam nhân xông vào, mặt mày kẻ nào kẻ nấy bặm trợn đến đáng sợ, bất giác lão lùi ra sau lắp bắp chữ có chữ không.
“Tao là chủ tịch của Tống thị, đụng đến tao là không yên đâu.”
Đám nam nhân nghe gia thế như vậy thì hơi khựng lại nhìn về hướng trợ lý Quyết, chỉ nghe thấy một câu nói buông ra.
“Làm gì thì làm, tốt nhất khiến lão không còn lấy cái đó để đi lừa người khác nữa thì càng tốt.”
Câu nói vừa dứt căn phòng đã đóng rầm lại, đám nam nhân mặt mày biến sắc mà tiến tới, chỉ vài giây sau tiếng la hét vang inh khắp căn phòng.
Bên trong lầu dự tiệc 20, Ôn Thiệu Phong cau mày nhìn ly rượu với tâm trạng bực tức, điện thoại vừa vang người đàn ông đã cầm lên.
“Ông chủ, không thấy cô Khương đâu cả.”
Nói đến đây ánh mắt anh thâm trầm hẳn, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta không rét mà lại run.
Bên cạnh anh vang lên tiếng nói mềm mỏng, vừa ngoảnh đầu đã thấy Tống San San liên tục kéo, từ nãy đến giờ Tống San San luôn đi bên cạnh.
“Ngài Ôn sao vậy, nếu ngài không hài lòng chỗ nào có thể nói.
Tôi chắc chắn sẽ phục vụ ngài tốt.”
Phòng dự tiệc xung quanh ai nấy đều nhìn chằm chằm cả hai, vài người cũng muốn đem con gái đến giới thiệu nhưng thấy bên cạnh Ôn Thiệu Phong đã có người cũng tự hiểu chuyện.
Ôn Thiệu Phong đặt ly rượu xuống bàn thật mạnh khiến vang lên tiếng “cạch”, vài giọt trong đó cũng vì thế mà sóng sánh tràn ra.
Đám người thượng lưu xung quanh trông bộ dạng như này liền né ra không dám lại gần, có đui mới không nhìn ra người đàn ông cao quý như Ôn Thiệu Phong đang không thoải mái.
Tống San San trông vậy cũng hơi run rẩy, Ôn Thiệu Phong vừa đặt ly rượu xuống thì liền rời khỏi.
Nghĩ đi nghĩ lại, ban nãy cha Tống đã đưa cô cho Ôn Thiệu Phong thì cũng đồng nghĩa cô là người của anh rồi.
Tống San San kiềm nén lại cơn sợ hãi mà đi theo, nhưng vừa bước khỏi khu dự tiệc thì đám vệ sĩ đã chặn lại, cuối cùng chỉ có thể nhìn với theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...