Thêm một chiếc xe dừng lại trước Deja Brew.
Đám bảo vệ đứng nhìn nhau một lúc, trên xe bước xuống một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trong chiếc váy đen dài.
Người phụ nữ vừa bước vào họ đã đưa tay chặn lại.
“Không tiếp khách.”
Khương Nhã lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa đến trước mặt bọn họ.
Một tên trong số đó liền bước tới mà cầm tấm thẻ, hiểu chuyện dẫn thẳng cô đến căn phòng số 24.
Đi qua trước ánh mắt hiếu kì và đầy soi mói của những con người nơi đây, gương mặt đẹp đẽ không mang lấy vẻ sợ sệt.
Cửa vừa đẩy vào, trong phòng vỏn vẹn ba nam nhân đang ngồi uống rượu, gương mặt trông có chút đê tiện và rất...không sạch sẽ.
Thấy cô, mắt ba tên nam nhân liền sáng lên, đôi con ngươi chuyển động.
Trước đó có người đưa một số tiền lớn để đến đây, nói là vui chơi, giờ nhìn mỹ nhân trước mặt cũng hiểu bản thân nên ‘vui chơi’ như thế nào rồi.
Thông qua chiếc gương hai chiều, phía bên kia cũng hoàn toàn thấy rõ khung cảnh này.
Ôn Thiệu Phong vừa nhìn thấy người phụ nữ, bàn tay cầm điếu thuốc lá nhất thời bóp chặt lại.
Ngạo Trần Bách để ý nhất cử nhất động, vội vỗ vào vai Ôn Thiệu Phong mà ho khan một cái.
“Xem thử nào.”
Trong đám nữ nhân phục vụ, có hẳn một người phụ nữ lớn mật bước lại gần phía Ôn Thiệu Phong, bàn tay rót rượu ra, giọng nói ngọt ngào.
“Mời Ôn tiên sinh.”
Cô ta ưỡn ẹo đủ kiểu, nhướn người với chiếc váy bó sát thân hình.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, Ôn Thiệu Phong một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí, ánh mắt chỉ cuối xuống nhìn chằm chằm vào phần tàn đỏ đang cháy, từng làn khói mập mờ bay lên, trong đôi con ngươi thoáng hiện lên một cảm xúc mà không ai nắm bắt được.
Trong không gian đó, phía bên kia vang vọng đến tiếng nói của ba tên nam nhân rõ mồn một.
“Mỹ nhân, em đến đây để vui chơi với bọn anh à?”
Khương Nhã nhếch môi, cười đến xinh đẹp tuyệt diễm.
“Đúng vậy, em đặc biệt đến để vui chơi với bọn anh.”
Nhất thời, điếu thuốc đang cháy trên tay liền đâm thẳng xuống cái gạt tàn, ánh mắt u ám hẳn.
Đám nữ nhân đứng gần bị bộ dạng như vậy làm cho sợ hãi liền lùi dần ra xa.
Ngạo Trần Bách hơi cau mày, hành động như vậy, thật sự là quá quan tâm đến người phụ nữ đó rồi.
Ánh mắt Ngạo Trần Bách lướt nhìn qua, cửa kính hai chiều chỉ một bên nhìn được và một bên nghe được.
Bên kia chắc chắn không thể biết đến việc bên này có người theo dõi.
Cho đến khi cánh tay đám nam nhân vừa chạm vào người Khương Nhã, nháy mắt một cái liền nghe tiếng đổ vỡ của ly rượu.
Ngạo Trần Bách: “!” Nữ nhân đó biết võ sao?
Chỉ thấy Khương Nhã xoay người, một tay bóp chặt cổ một tên nam nhân.
Vật thẳng hắn ra đằng sau, hai tên còn lại né không kịp bị hẳn một thân xác lớn đè lên người.
Khương Nhã nắm lấy chai rượu, toan đập thì đã nghe tiếng van xin.
“Làm ơn tha, tha cho bọn tôi, bọn tôi thật sự không cố ý.”
Đám nam nhân phía dưới không còn lấy bộ dạng hung hãn ban nãy, thay vào đó chỉ có sợ hãi.
Ánh mắt của cô gái trước mắt bọn họ bây giờ, thật sự rất đáng sợ, giống như biến thành một người khác vậy.
Nghe những chữ van xin liên tục, đầu óc Khương Nhã nhất thời đau buốt.
Loạt ký ức lúc trước cũng hiện lại, cũng là đám người khác đứng dưới tay cô, bộ dạng đáng thương liên tục lẩm bẩm thốt ra hai chữ van xin.
Đôi con ngươi nhất thời giãn nở, cô không muốn mình nhớ đến đoạn ký ức đó nữa.
Ngay lúc này, cảm giác bản thân đang bị ai đó theo dõi.
Vừa xoay người, đằng sau chỉ là tấm kính phản chiếu hình ảnh bản thân.
Khương Nhã đi lại gần, bàn tay chạm nhẹ lên tấm kính, nó phản chiếu hình ảnh ngón tay, nhưng giữa tấm gương với ngón tay lại không hề có khoảng cách.
Gương hai chiều!
Tên nam nhân hôm qua mời cô đến đây rõ là đang muốn tận hưởng thú vui mà.
Sao cô có thể để bọn họ phí công sức như vậy chứ, không vui chơi, làm theo ý lại khiến họ mất hứng.
Khương Nhã vớ lấy chai rượu ngồi xuống chiếc ghế, bàn tay xoay chuyển nắp chai rượu vang điêu luyện mà mở, rót ra bốn ly, quay sang nhìn đám nam nhân đang quỳ bên cạnh.
“Mời, uống đi.”
Ba tên kia trông bộ dạng như vậy của cô thì lại sợ, bị dọa lùi dần ra sau.
Tưởng tiền đến tay sẽ may mắn, chỉ là thật sự có chút không ngờ, người phụ nữ thật sự không bình thường chút nào.
Thấy bọn họ lùi dần, đôi lông mi nhỏ nhắn cau lại, ánh mắt long lanh của cô tỏ vẻ không hài lòng, nhẹ nhàng lắc đầu mà khó chịu trả lời.
“Sao lại không uống, rượu này đắt lắm đấy.”
Khương Nhã nâng ly nhấp một ngụm, hương rượu vừa vào đã tan ngay, một chút hương thơm nhẹ vẫn còn lưu luyến lại trên khoé môi, toát lên vẻ mê hoặc.
Phía bên kia, Ngạo Trần Bách hít một ngụm khí lạnh, thần sắc lo lắng nhìn qua người đàn ông bên cạnh.
Quả thật những người được Ôn Thiệu Phong để mắt thật sự không bình thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...