Edit: Va
Beta: Minh + Su
Không thể không nói, Lục Trạch là một con người rất cẩn thận.
Xe dừng trước cửa khu nhà Lâm Nhụy, anh cũng không cùng cô xuống xe, mà là Lâm Nhụy đi trước, còn anh thì ở phía sau không nhanh không chậm đi theo.
Khoảng cách xa như vậy, người khác cũng sẽ không đoán được quan hệ giữa hai người, thậm chí còn sẽ cho rằng bọn họ vốn không hề quen biết.
Lâm Nhụy đối với việc này cũng không có gì dị nghị, dù sao thì Lục Trạch cũng là đàn ông đã có vợ, cẩn thận cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, cô và anh cũng sắp làm một ít chuyện ngoài tầm đạo đức nên cô không muốn chuốc thêm phiền toái cho mình.
Đến nhà, sau khi mở cửa, bên trong quả nhiên không có người. Tiểu Mỹ chưa trở về nhưng khoá cửa lại có dấu vết như bị người cạy mở. Cũng may là bởi vì lúc trước khi thuê nơi này, cô cùng Tiểu Mỹ đã suy xét qua bản thân đều là con gái, lại còn đang độc thân, ở đây thì không quá an toàn nên cố ý tìm thợ làm thêm khoá, nếu không mà chỉ dựa vào khoá cửa cũ thì đã sớm bị cạy ra.
Ai mà đến nỗi đi cạy cả cửa, không cần nói cũng biết.
Lời Phó Duẫn Thừa nói chính là sự thật.
Có người muốn cưỡng gian cô.
Lâm Nhụy thở dài, cô buông túi xách trong tay, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.
Lục Trạch bước đi nhẹ nhàng lên cầu thang, nơi ở của Lâm Nhụy có cấu trúc như một tiểu khu cũ, nên cầu thang thoạt nhìn có chút cổ xưa, âm thanh giày da vang lên ở hàng hiên đơn sơ, phá lệ rõ ràng.
Lúc trước hai người ở trên xe đã thêm WeChat của nhau, dựa theo địa chỉ của WeChat, anh có thể tìm được số nhà của Lâm Nhụy.
Nhìn đến cửa nâu đỏ khép hờ, anh không chút do dự, đẩy cửa bước vào.
Lọt vào tầm mắt là phòng khách chỉnh tề đơn giản, nhà tuy nhỏ nhưng là chỗ ở của con gái nên cách trang trí thập phần ấm áp.
Lục Trạch tùy ý nhìn quanh, không thấy thân ảnh người con gái kia đâu.
Bất quá cửa phòng ngủ cũng mở ra, Lục Trạch dừng một chút rồi cất bước đi vào.
Trên mặt anh tuấn điểm nụ cười mỉm bình tĩnh mà thong dong, giống như một thân sĩ ưu nhã, như là nơi hắn bước vào không phải là phòng ngủ của một ai đó mà là tham gia một tiệc rượu long trọng.
Khi thấy thân ảnh người con gái đang nằm trên giường bông, mắt đen đột nhiên cứng lại.
Phong cảnh quyến rũ nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi đúng không?
Cô gái đang dựa đầu vào cạnh giường, thân mình nằm hơi nghiêng nghiêng, váy lụa mỏng manh màu đen bao trùm trên da thịt oánh nhuận, áo ngủ này cực kỳ gợi cảm, ngực áo xẻ hình chữ V rất sâu, bởi vì tư thế của cô, vốn là đôi gò bông trời sinh rất lớn thoạt nhìn càng thêm sóng gió mãnh liệt, ở giữa khe rãnh thật sâu kia, đủ để bất luận nam nhân nào cũng hạnh phúc chết chìm ở trong đó.
Váy lụa rất ngắn, chỉ che khuất được chỗ căn đùi, trắng nõn thon dài tùy ý gác chéo, phong cảnh phần bên trong đùi như ẩn như hiện, càng tăng thêm vài phần thần bí.
Mà Lâm Nhụy giờ phút này lại đang mở to con ngươi ngập nước, mị nhãn như tơ nhìn anh.
Còn đâu nửa phần bộ dạng thanh thuần của lúc trước.
Đây rõ ràng chính là một tiểu yêu chuyên hút tinh huyết của đàn ông.
Lục Trạch híp mắt, thanh âm trầm thấp vang lên mang theo vẻ trêu đùa: “Như thế nào, chuyên môn của cô là nằm trên giường quyến rũ và chờ tôi làm cô sao?”
Vẻ mặt của anh thả lỏng, cười phong lưu tà tứ. Anh không hề ngụy trang ra bộ dạng thân sĩ văn nhã ở trước mặt Lâm Nhụy như vừa nãy, đây mới chính là con người thật của anh.
Một nam một nữ, ở trong phòng, xé rách vỏ áo ngoài đạo đức, không chút nào để ý bại lộ dục vọng nguyên thủy nhất của loài người.
Giao phối!
Không gì có thể so với việc làm tình còn làm cho tâm tình của người ta cảm thấy sung sướng.
Lâm Nhụy khẽ cắn môi đỏ, sóng mắt nhìn anh một cái: “Biết vậy mà còn không mau tới?!”
Thanh âm cô vừa ngọt vừa mị, phối hợp với thân thể, biểu tình, nhất cử nhất động đều đang dụ hoặc thần kinh của người đàn ông.
Lục Trạch cong môi, bàn tay vung lên cởi áo khoác bên ngoài tây trang rồi tùy ý ném nó lên trên giường xong chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Nhụy.
Anh cúi người, dễ như trở bàn tay ngậm lấy môi đỏ của cô.
Tay phải giữ ở sau đầu cô, cánh môi hai người gắt gao tương dán, hung hăng cắn xé, lôi kéo.
Hơi thở đàn ông mang tính xâm lược làm Lâm Nhuỵ không khỏi thất thần. Cô theo bản năng phối hợp theo động tác của Lục Trạch, làm đầu lưỡi linh hoạt của anh hoạt tiến vào khoang miệng chính mình, ở trong công thành đoạt đất, tùy ý cọ rửa mỗi một góc trong miệng cô, cùng cái lưỡi của cô dây dưa vừa thân mật lại vừa tình sắc.
Hai người vừa thân vừa liếm một lúc lâu sau Lục Trạch mới buông Lâm Nhụy ra.
Lục Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ hồng nhuận của cô cùng bộ dáng thở hổn hển, con ngươi màu đen lại có phần sôi trào quay cuồng.
Anh chỉ vào trong quần tây căng phồng của mình, dùng vài tiếng gợi cảm mang theo hơi thở dốc: “Bảo bối, tiểu đệ của tôi cứng rồi.”
“Giúp tôi ăn nó một chút.”
Ấ
n ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Cùng chào đón beta mới của team nhé >< Minh Minh cute >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...